“Thị phó mẫu, bà định kéo ta tới chỗ nào vậy?”
Hạ Ban Sương bình thản chạy theo nhịp chạy của Thị Tước Liễu, vừa hỏi. Nói ra thì cô không muốn chạy như thế này. Bình thường nếu có ai kích động kéo cô đi chơi, đi trải nghiệm gì đó thì cô nhất định sẽ từ chối, đơn giản là vì cô cảm thấy bản thân lúc đó không có gặp nguy hiểm, không có việc làm quan trọng cho nên vận động mạnh làm cô cảm thấy rất lười, không vui. Nhưng đối với Thị Tước Liễu thì khác, vì một tháng này bà ta khiến cô cảm giác như có mẹ, vì thế không sinh ra phản ứng bài xích, cho nên bây giờ cô chỉ có thể nhịn cơn lười biếng cho bà ta kéo đi.
Thị Tước Liễu hấp tấp, hối hả kéo người đi, chỉ có thể trả lời một câu ngắn gọn súc tích. “Đ…đi, xem vận mệnh cho con.” Nói xong bà ta càng cắn chặt răng hơn, như đang cố lấy hết toàn sức nơi đây để chạy về phía trước.
Nha hoàn Dư Hoà phía sau nhìn tình cảnh này chỉ có thể gào khóc, cố gắng đuổi theo.
Cuối cùng bà ấy cũng dừng chân mà thở phì phõm. Hạ Ban Sương hướng mặt lên nhìn thì thấy các khuê nữ trong buổi tuyển phi đang nhốn nháo, như muốn níu kéo nam tử thanh cao, mặt bụ tối đang định rời đi giữa họ. Cảnh tượng này cô thấy có chút quen mắt, giống hệt cô trong buổi tuyển thái tử phi hôm qua, bị bu lại, miệng người xung quanh mở liên tục không ngừng. Rất nhức óc.
“Tư thiên đại nhân đừng rời đi như vậy mà! Ngài bói vận mệnh cho tiểu nữ đi.”
“Thiên giám đại nhân đối xử bất công quá, sao xem mệnh cho Tô tiểu thư lại không xem cho tiểu nữ nữa chứ!”
Ngài đừng đi, ở lại thêm chút đi.
Hạ Ban Sương nhìn một màn này mà cười thầm trong lòng, lúc cô định khoanh tay xem kịch, thì Thị Tước Liễu đột ngột kéo cổ tay cô đi vào chen chúc với các khuê nữ gia.
“Tư thiên giám đại nhân, ngài rủ lòng thương bói cho tiểu thư nhà ta một người phu quân vừa tốt vừa có quyền được không?”
“… Được, mời.”
_
“Ngài ấy vừa rồi còn nói không xem cho ai nữa, nhưng sao lại đồng ý coi mệnh cho tiểu thư nhà thừa tướng chứ! Ta cầu khàn cả giọng mà không bằng lão bà kia hét một câu, tức thật chứ.”
“Thôi đừng tức mà, hiếm lắm mới gặp được Tư thiên đại nhân, ham coi mệnh làm gì, dù gì ngài ấy cũng không tùy tiện xem mệnh. Chi bằng chúng ta tham lam ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ tài mạo của ngài ấy. Ahh… nước Khí ta nam nhân đẹp thì ngài ấy xếp thứ hai đấy.”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Ôi, người gì đâu dung mạo đã đẹp lại vừa tài giỏi. Muốn được ngài ấy lấy làm thiếp…”
Hạ Ban Sương ngồi ghế, đưa mắt nhìn lên nam tử xấu không xấu, đẹp không rõ trước mặt thì nhận thấy hắn hình như có thù hằn với mình. Thông qua ánh mắt cô có thể nhận ra hắn đang nhìn cô đầy lòng đen bất mãn. Nếu đã bất mãn ghét cô, hà cớ gì lại nhận coi mệnh cho cô chứ! Tên lừa bịp.
“Hạ tiểu thư, mở hai lòng bàn tay ra cho ta coi được không?” Tư Vũ Tật rất không vui nhìn vào nữ tử trước mặt, rồi nói.
Hạ Ban Sương có hơi chau mày lại, biết hắn đang lăm le mình bằng một cặp mắt đầy oán khí nên đầu cô lúc này phát sinh ra một tình huống cực đoan. Hắn dụ cô đặt tay lên bàn rồi định chặt hai tay cô xong tẩu thoát ư? Hạ Ban Sương cảnh giác mà nhìn hắn, hai tay dưới đùi không động đậy.
Thị Tước Liễu tinh vi nhận ra có điều gì đó không ổn bên Hạ Ban Sương, vì vậy liền bước lên thay cô kéo hai bàn tay đặt lên bàn, còn tiện mở luôn lòng bàn tay ra giúp. Cuối cùng là cười nhẹ.
“Ha ha, Tư thiên giám đại nhân. Mời ngài xem vận mệnh tình duyên cho tiểu nữ nhà lão nô.”
Tư Vũ Tật nhìn cũng đã đủ dung mạo của nữ tử trước mặt rồi! Quả nhiên lời đồn là mỹ nhân không sai, nhưng cái hắn muốn biết nhất là nữ tử này rốt cuộc có gì bí ẩn mà tên thái tử đó lại dám doạ nạn bảo hắn tới đây chỉ để bói vận mệnh cho nàng.
Nam tử tuấn tú nheo mắt, hậm hực rất không vui. Nhưng bói nhanh rồi về cung sớm, hắn không muốn ở chỗ này thêm một chút nào, bởi vì rất ồn ào.
Các khuê nữ lúc này cũng trở nên vô cùng im lặng mà quan sát. Thị Tước Liễu và Dư Hoà thì bồi hồi. Hạ Ban Sương thì vô cùng cảnh giác. Sau một khoảng thời gian im ắng thì vẫn im ắng, chỉ có điều đôi mắt của Tư Vũ Tật đang chuyển đổi, đột nhiên hắn trừng to mắt, kinh ngạc nhìn lên Hạ Ban Sương với vẻ mặt không thể tin nổi. Run rẩy cất tiếng.
“Đường chỉ có số mệnh làm mẫu nghi thiên hạ! Không thể nào…”
Lời Tư Vũ Tật vừa thốt ra đã khiến các khuê nữ tròn mắt kinh ngạc, họ bắt đầu xì xầm tiếng nhỏ rồi thành lớn, thu hút không ít người chú ý.
_
Cách đó không xa, Hoàng Khí Trắc và hai quần thần đang tiến tới cũng nghe thấy chuyện có người mang số mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, nên liền dừng bước. Cả ba đều hướng mắt nhìn tới chỗ có vô số khuê nữ đang bàn tán xôn sao.
“Ồ! Nước ta còn có nữ tử mang vận mệnh làm mẫu nghi thiên hạ sao? Hai ái khanh, có nghe thấy không?” Sắc mặt hoàng thượng vô cùng thản nhiên mà nói.
“Thần nghe rõ rồi thưa hoàng thượng, nhưng để xác nhận có phải tin thật hay không, chúng ta vẫn nên qua đó xem thử.”
“Thần…cũng nghe rõ thưa bệ hạ.”
“Hừm, thái úy nói đúng. Chúng ta nên qua đó xem sao.”
Cả ba cùng tiến về phía trước, nơi mà các khuê nữ, tiểu thư danh gia vọng tộc vẫn đang kinh ngạc bàn tán chuyện. Khi tất cả nhận ra hoàng thượng đột ngột có mặt tại đây ai nấy đều vội vàng quỳ xuống, bái kiến người. Hoàng Khí Trắc cho tất cả miễn lễ, rồi nhìn sang Tư thiên giám, hỏi chuyện.
“Có chuyện gì ở đây vậy? Ta nghe thấy ai đó có số mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, là thật sao Tư ái khanh?”
Tư Vũ Tật chắp tay, vẻ mặt đầu cung kính nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần không ngờ rằng đích nữ phủ thừa tướng lại có đường chỉ tay mắt phượng, tương lai có thể sẽ trở thành mẫu nghi một nước.”
Sau khi nghe Tư thiên giám thuận lại mọi chuyện, Hoàng Khí Trắc như suy ngẫm gì đó rồi ra lệnh cho lão nô tài phía sau không cần chuẩn bị thi vòng tiếp chọn thái tử phi nữa. Sau đó là ban lệnh, khi kết thúc chuyến đi săn hồi cung thì sẽ khởi chiếu ban hôn cho đích nữ phủ thừa tướng và thái tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...