Hạ Ban Sương quan sát một lượt toàn thân nàng ta, rồi thẳng thắn nói: “Ngươi là nữ tử mà.”
Triệu Kiều Dung vừa nghe được lời nói đó con tim nơi ngực trái như muốn nhảy ra ngoài, nàng ta hoang mang sấn lại gần Hạ Ban Sương, mắt thì nhìn quanh một vòng thấy không có ai thì mới nhẹ lòng. Có điều bên thao luyện lại có không ít ánh mắt đang chuyển qua đây.
“Suỵt nha tiểu Sương, tới đây ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Triệu Kiều Dung khẽ cười nói, ngay sau đó liền bước vội đi.
Không rõ Hạ Ban Sương suy nghĩ thứ gì, ngay giây sau cô cũng nhấc chân theo nàng ta đi tới một khu lều không có ai.
Triệu Kiều Dung lúc này bỏ quân mũ ra, nàng ta cười tươi lộ hai hàm răng có hơi ố vàng, đầy khí thế nam tử cất lời.
“Sở dĩ ta mặc thành như vậy là để trà trộn vào quân binh hoàng tộc tới đây dễ dàng hơn, mà không ai phát hiện, không ai nghi ngờ. Tiểu Sương, ngươi thấy bộ dạng này của ta thế nào, có giống nam tử hắn đại trượng phu không?”
Da sạm, răng hơi ố. Hạ Ban Sương đánh giá bằng mắt một chút rồi trả lời: “Có giống nam tử rồi, nhưng đại trượng phu thì chưa thấy.”
“Ha ha, giống nam tử là được… Vài năm trước ta từng nói với ngươi là ta rất muốn được một lần tham ra lễ hội săn này mà đúng không, nhưng ngươi ngày ngày chỉ bám nhị hoàng tử, chắc đã sớm quên. Ta thân phận tầm thường, lại là nữ nhi, nên chỉ có thể dùng cách này để tới. Ngươi…tiểu Sương, nàng không được bán đứng ta đâu đấy.”
Vừa nghe tới từ ‘nhị hoàng tử’, sắc mặt Hạ Ban Sương bỗng tụt giảm khí huyết. Khi nãy cô bị hắn làm phiền, mới quên đi được một chút đã bị bắt nhớ lại, thật bực.
“Ồ, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước đây.”
Khi cô vừa xoay người định bước đi, bỗng Triệu Kiều Dung tóm lấy cổ tay kéo cô lại. Khuôn ngực hai người gần sát nhau, eo, lưng cô bị hai bàn tay của nàng ta giữ chặt trong một tư thế từ ngoài nhìn vào thì vô cùng lãng mạn.
Triệu Kiều Dung cười khẩy một bên mép, hai hàng lông mày nhướng lên hạ xuống trông vô cùng phong lưu.
“Tiểu Sương nhi, hàn huyên với thảo dân thêm một lát nữa không được ư?”
Nàng ta vừa dứt lời thì bầu không khí hết sức im lặng. Hai ánh mắt đối nhìn nhau. Mà cũng vì sự im lặng này nên một tiếng soạt…vang lên đã lọt tới tai hai người, ngay giây sau Triệu Kiều Dung liền chạy vụt mất tiêu.
“Ah, rõ ràng có người nói thấy tiểu thư đi vào chỗ này, nhưng sao ta vẫn chưa thấy người chứ! Thị phó mẫu, hay là chúng ta chia nhau ra tìm cho nhanh.”
“Chia nhau ra tìm thì dễ lạc lắm! Đi chung vẫn tốt hơn.”
Dư Hoà với Thị Tước Liễu đi thêm vài bước nữa thì dừng lại. Trước mặt hai người là Hạ Ban Sương đang nhìn tới. Không nghĩ nhiều nha hoàn Dư Hoà liền vội lao lên trong sự vui mừng mà gọi lớn.
“Tiểu thư, cuối cùng nô tì cũng thấy tiểu thư rồi.”
Hạ Ban Sương đưa mắt nhìn hai người họ, não bỗng teo phẳng lại vì không biết sao họ có thể vào được đây.
Sau một hồi nói chuyện cô biết là lão cha mình cũng đã tới lễ hội săn này, mang theo Dư Hoà tới để chăm sóc mình, còn Thị phó mẫu…là bà ta cố xin tới.
“Tiểu thư, lão gia lo người ở trong cung bị bạc đãi ăn không no nên đã sai nô tì mang rất nhiều đồ ăn tới cho người đấy! Tất cả ở trong tay nải này nè, người có muốn ăn chút gì không?”
Dư Hoà vừa lấy tay nải buộc trên cổ xuống, nhìn lên tiểu thư biến mất đâu rồi? Nghiêng mặt nhìn qua thì thấy Thị phó mẫu đang kéo tiểu thư chạy đi rất nhanh, khiến nha hoàn liền vội đuổi theo.
…
“Thừa tướng, khanh tới hơi muộn đấy! Nếu muộn hơn, không cùng ta xông pha tiến cung thì có lẽ ta đã xem xét để ngươi tới biên giới, ở đấy dựng trại xử lý công vụ rồi.”
Hoàng đế nước Khí - Hoàng Khí Trắc.
Hạ Ngân Xá nhìn mũi tên găm trên đỉnh tâm hồng thì toát nhẹ mồ hôi lạnh. Chắp tay cung kính nói: “Thần xin lỗi, mong bệ hạ rộng lượng tha cho thần lần này…”
“Haizz, ái khanh của trẫm bận rộn mà vẫn thu xếp tới đây để chơi với trẫm. Trẫm mừng còn không hết sao có thể trách tội chứ! Nào, khanh thử đoán xem…lễ hội săn lần này trẫm có thể săn được bao nhiêu thú.”
“Thần…thần quanh năm bầu bạn với quốc xã triều chính, tuyệt nhiên không thể đoán được bàn tay dũng mãnh của bệ hạ khi giương cung, trúng tên lên mình vô số động vật. Nếu bệ hạ cần một con số nhất định, thần nghĩ bệ hạ nên hỏi lão thái úy, vì thái úy thường rảnh rỗi đi săn hơn thần.”
Hoàng thượng há miệng cười lớn. Lão thái úy - Trường Quốc Thượng vừa tới gần chưa rõ chuyện thực hư ra sao đã bị hoàng thượng hỏi lại một câu y như câu hỏi với thừa tướng.
Trường Quốc Thượng sững người trước câu hỏi này, sau đó khẽ nhìn qua Hạ Ngân Xá, thấy nụ cười đắc ý kia là lão ta liền hiểu ra vấn đề. Vì vậy rất bình tĩnh mà nói: “Bẩm bệ hạ, thần đúng là thường đi săn thật. Nhưng đã cập kê tới tuổi già trí nhớ cũng sa sút dần, câu hỏi này…thần nghĩ, người nên đi qua hỏi tứ thiên giám thì vẫn hơn khụ…khụ.”
Hoàng thượng cười mỉm trước hai quần thần đáng quý của mình. Sau đó là rửa tai nghe hai người họ xảy ra cuộc tranh cãi nảy lửa. Hoàng thượng cười càng tươi hơn, hệt như đây là điều mà ngài ấy muốn.
“Thái úy già rồi, đến trí nhớ còn sa sút thì ta nghĩ ngài nên về quê trồng rau nuôi cá thì tốt hơn. Vẫn còn lẩn quẩn trên triều, sợ rằng thân thể sẽ bị tàn sớm hơn đấy.”
“Thừa tướng quá lời rồi! Lão thần ta chưa tới nỗi bị tàn như lời ngươi nói, mệnh ta còn dài dài tới chục năm, chỉ để coi ngươi một chốc sẽ bị ngã dập mông thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...