Bạch Xà Giam Cầm

Kể từ khi ngủ trên cây đại thụ mỗi đêm, không hiểu sao Hạ Ban Sương cảm thấy hằng đêm đều nặng người, tuy nhiên cô lại chẳng thể cảm nhận được thứ gì khiến thân thể nặng ngoài một cảm giác lành lạnh mát mát vô cùng thoải mái. Tuy mỗi đêm đều nặng người vậy thôi, nhưng bù lại mỗi buổi sáng cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Cũng vì thế mà cô lười bận tâm tới việc vì sao mỗi đêm lại nặng người.

Cuộc sống của cô dạo này nhàn nhã hơn cả tiên, ngoại trừ lúc học gia giáo, một vài lễ nghi ra thì toàn bộ thời gian cô làm gì cũng được. Lăn trên tấm sập gỗ ngoài vườn, chán lại đi quanh phủ, đói lại đến nhà bếp. Hạ Ban Sương cảm thấy bản thân dường như đã thích ứng với thế giới này rồi, trong đầu cô chẳng mấy khi còn nhớ về thế giới hiện đại nữa.

Phòng bếp, đến giờ trưa Hạ Ban Sương lại tự mò tới đây. Chân chưa đặt tới cửa mà mùi thơm đã sộc thẳng vào mũi, khiến nữ tử bên ngoài trao đảo muốn xỉu ngay. Nhưng trước đó vẫn nên bỏ miếng ăn vào bụng đã, xong xỉu sau cũng được. Hạ Ban Sương vui vẻ định tiến lên, nhưng đằng sau lại truyền tới một giọng nói.

"Ahh, tiểu thư. Hoá ra người lại tới đây ư? Làm nô tì...phù...tìm người sắp mọi nơi rồi." Dư Hoà lọc nhọc thở phì phò chạy tới.

Hạ Ban Sương xoay người lại, bình tĩnh hỏi. "Có chuyện gì sao?"

Dư Hoà như đang suy nghĩ gì đó rồi mới rụt rè nói: "Nhị điện hạ lại gửi thư, tiểu thư thật sự không muốn xem sao? Còn có Liêu tiểu thư đang muốn vào phủ, nói muốn dùng bữa trưa với người."

Nghe xong Hạ Ban Sương cũng chẳng có phản ứng gì, cô chẳng muốn vướng víu tới hai người gian phu dâm phụ ngoài kia. Làm vậy cũng chính là bảo vệ cái cỗ thân thể mỏng manh này, nên Hạ Ban Sương cũng đã từ sớm cắt đứt mọi quan hệ với hai người đó. Nhưng họ phiền thật, hết người này lại tới người kia thay nhau làm phiền cô.

"Tiễn người không gặp. Nói là ta đang chăm chỉ học hành, không muốn ai làm phiền."


"Rõ."

...

2, 3 lần trước tới phủ không gặp được Hạ Ban Sương, hôm nay Liêu Cửu tới tiếp nhưng vừa vào cửa đã bị hạ nhân đuổi ra. Họ nói kể từ giờ ả ta sẽ không còn quyền tự do đi lại trong phủ này nữa, rồi đuổi ra ngoài. Liêu Cửu vừa ngỡ ngàng lại không cam tâm, ả còn có việc cần làm, đâu thể nào không vào phủ chứ? Còn nữa, rốt cuộc ai đã thu lại quyền lợi này của ả? Đợi hạ nhân bẩm báo cho Hạ Ban Sương xong, ả không tin lại không được vào.

Dù gì, tình tỷ muội của hai người trước nay vẫn luôn tốt, tính của Hạ Ban Sương như thế nào ả đều rõ. Nhưng đợi lâu như vậy rồi sao vẫn không thấy có ai ra chứ? Nắng nóng thiêu cháy da ả rồi.

Liêu Cửu bực bội đứng nép vào cửa phủ để tránh bớt ánh nắng, gương mặt cau có hất phủi y phục trông vô cùng bực bội. Đúng lúc này có một lực đẩy mạnh cửa từ bên trong khiến Liêu Cửu bị ngã nhào úp người xuống nền đá.

Tì nữ của ả thấy vậy liền đi xuống đỡ. "A, tiểu thư. Người không sao chứ?"

Liêu Cửu đen kịt cả mặt, cơn tức lại nảy lên. Ả cắn chặt răng định chửi tên hạ nhân mắt mù kia, nhưng khi thấy người qua đường ai cũng đưa mắt nhìn tới khiến Liêu Cửu không tài nào phản động được. Ả chỉ có thể hậm hực, cắn răng nuốt cục tức vào trong lòng, rồi cười nhẹ.

"Ta, ổn! Đứng gần cửa là ta sơ suất rồi."

Dư Hoà đứng bên trên thấy cảnh vừa rồi thì có hơi lo sợ, vì vậy liền trừng mắt không vui nhìn người mở cửa. Dư Hoà vừa rồi không đẩy được cửa nên nhờ tên tiểu đệ canh cửa mở giùm, nào ngờ bên ngoài có Liêu tiểu thư đứng chắn, mà tiểu đệ thì dùng sức quá đà nên mới cho ra tình huống đáng quan ngại này.

"Liêu tiểu thư, thật xin lỗi người."

Liêu Cửu giấu mặt lòng, mặt ngoài cười nhẹ. "Ừm, lần sau đừng như thế nữa. Vậy bây giờ ta đi vào trong đây, bên ngoài nắng lắm rồi." Trong giọng điệu của ả như có phần đe doạ, khiến Dư Hoà có hơi run sợ trong người.

Nhưng khi thấy Liêu Cửu bước lên, Dư Hoà vội dơ ngang tay chắn trước cửa không cho đi tiếp, xong mới rụt tay lại.

"Liêu tiểu thư, tiểu thư nhà nô tì không tiếp người được, vì người đang học. Mong tiểu thư về cho."


Truyền đạt được lời Dư Hoà liền lui về, cánh cửa đón kín lại.

Liêu Cửu lúc này ngơ ngác không tin nổi, Hạ Ban Sương vậy mà không cho ả vào phủ, còn lấy một lí do tầm thường để phủi ả đi. Rốt cuộc là đang có chuyện gì với nàng ta chứ? Đứng cả buổi ở đây vậy mà không được mời vào, lại xảy ra một hai chuyện mất mặt, Liêu Cửu mang cơn giận liền rời đi ngay.

“Hạ Ban Sương, Hạ Ban Sương. Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên vạch rõ danh giới với ta? Ngươi làm ta ghét người quá rồi.”

Bước chân vội vã của Liêu Cửu bỗng dừng lại, ả ta như phát hiện ra thứ gì đó liền chuyển hướng đi. Sự giận dữ ban nãy biến mất, thay vào đó là một hình dáng thanh tao, lịch sự.

"Thị phó mẫu, người vội vã như vậy là có việc gấp sao?"

Nữ nhân trung niên dừng chân lại, quay người về hướng Liêu Cửu, nở một nụ cười trên môi ưu nhã nói. "Cũng chẳng phải việc gấp gì, còn Liêu tiểu thư, ra ngoài có chuyện gì sao?"

Liêu Cửu chợt cắn chặt răng lại, nụ cười trên môi vô cùng miễn cưỡng mà tạo thành. Chợt ả tiến lên mấy bước, bàn tay vội đút một ngân lượng vào tay vị phu nhân kia.

"Đây...đây là ý gì?" Vị phu nhân nhìn một ngân lượng dưới tay mà ngơ ngác.

Liêu Cửu cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng.


"Thị phó mẫu, không biết người có thể làm tay sai của ta trong vòng vài ngày được không?"

Vị phu nhân khi nghe xong thì chỉ cười nhẹ lắc đầu, sau đó liền trả lại ngân lượng cho Liêu Cửu.

"Ý đồ không minh bạch, thứ lỗi cho lão mẫu, không thể giúp gì được cho tiểu thư." Dứt lời vị phu nhân liền đi ngay.

Liêu Cửu trong một ngày mà hai mục đích không thành, khiến ả hận và tức giận tới mức máu dồn lên não. Vì vậy liền trút giận vào người nô tì bên cạnh một cái tát.

"Bà già đáng, chết."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui