Phía trước nơi ở, quân nô đều tụ lại một chỗ, Hồ An cầm roi hùng hùng hổ hổ. Lăng Thư Minh thầm kêu không tốt, tăng cước bộ nhanh chóng đi qua, vừa yên vị, quay người lại, nhưng cây roi đã đánh tới đầu.
Tiếp theo Hồ An lại đá một cước lên lưng hắn “Ngươi đáng chết?”.
Thư Minh bị đánh cũng chưa ngã xuống, từng đợt yếu đi. Hồ An đẩy hắn một phen “Đứng lên đi!”.
Hắn thất tha thất thểu đi vào bên trong, nỗ lực chống đỡ.
“Không phải muốn đánh chiến đi?” Nhóm quân nô khe khẽ nói nhỏ.
Nếu có khởi chiến, bọn họ chính là phải xung phong chịu chết. Một số người trước đây từng phải bỏ mạng, nhớ tới thảm cảnh tu la điạ ngục kia, lập tức không ít người sắc mặt chuyển xanh, có nhát gan, không thể nào bước nhanh được.
Trong bụng Thư Minh co rút đau đớn, cũng bất chấp có phải hay không muốn đánh chiến, thầm nghĩ phải tìm một chỗ ngồi. Mới vừa rồi chịu đựng một roi, hiện tại cũng còn đau đớn, ánh mắt nhìn mọi thứ cũng bắt đầu mơ hồ, hơn nữa huyết nhục một mảnh. Hắn lau lau mặt, vẫn là một mảnh huyết nhục.
“Con mẹ nó im lặng, không cho nói!” Hồ an rống lớn một tiếng, nhưng nhất thời chỉ nghe được tiếng gió.
“Trong khỏa phòng có trộm, các ngươi ngẫm lại cho rõ, là người nào chân ngoài dài hơn chân trong làm chuyện tốt đó.” Hắn đem roi giáp giơ vào không khí, ánh mắt lợi hại đảo qua mấy chục quân nô thần sắc kinh hoàng quần áo tả tơi “Lão tử không có thời gian nói chuyện với các ngươi, người nào trộm tự mình nói ra, người nào nhớ tới chuyện gì cũng phải nói, nếu không có người nguyện ý nhận, vậy tất cả các ngươi đều phải lĩnh hình!”.
“Ăn trộm, lãnh năm mươi roi. Là quân nô tội càng nặng lãnh một trăm roi”.
Hắn đến một tàng đá ngồi xếp bằng, châm tẩu hút thuốc phiện “Lão tử hút xong thuốc, tới lúc đó các ngươi muốn nói cũng không kịp.”
Quân nô nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận.
“Là ai hại chúng ta, tự mình đứng ra nhận.”.
“Trộm cái gì a?”.
……
Lăng thư minh căn bản không có nghe Hồ An nói cái gì, hai tay ấn lên bụng, dùng nội lực trấn an đứa nhỏ càng nháo dữ dội. Hắn trong lòng phát khổ, bị nháo như vậy chính là lần đầu, không thể nắm rõ vấn đề? Hồ An đá một cước hắn không kịp né, giờ phút này thật hối hận.
Đột nhiên mọi người bên cạnh hắn đều né đi, hắn vừa nhấc đầu, thấy quân nô cùng liều chỉ vào hắn, miệng đang khép khép mở mở không biết là nói cái gì.
“Cái gì……” Hắn mở miệng, khí lực tiêu hết một nửa, đau đớn khiến hai đầu gối mềm nhũng, quỳ trên mặt đất.
Hồ An đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy, liền biết hắn có tật giật mình.
“Nói, ngươi mỗi đêm đều rời khỏi trướng, là làm cái gì.”.
Lăng Thư Minh chợt nghe từ “rời khỏi trướng” quân nô một mình rời khỏi trướng đại khái là đi mao xí, trong lòng biết nếu không nói rõ ràng, liền có chuyện không hay.
“Ta…… Ta liền…… Khát nước, ta đến khỏa phòng uống nước.” Hắn mở miệng gian nan giải thích.
Đã có người nói chuyện hắn buổi tối đi ra ngoài, như vậy liền nhận lỗi.
Hồ An cười lạnh “Uống nước? khỏa phòng mất một đấu nước.”.
Lăng Thư Minh trong lòng chợt lạnh, hung hăng nhìn Hồ An nói “Không phải ta trộm.”.
Hồ An nắm tóc hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên, nói “Còn cãi lại?Ngươi hẳn là Lăng Thư Minh? Lăng đại công tử, Lăng đại tướng quân. Ngươi nói trong quân nô này, ai có năng lực lớn như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay nửa đêm lẻn vào khỏa phòng ăn cắp?”.
Lăng Thư Minh á khẩu không trả lời được, lăng lăng nhìn Hồ An, đáy mắt một mảnh tro tàn. Cả nhóm quân nô đều tránh ra xa, giống như đang né tránh ôn dịch. Cơn họa này, không thể tránh khỏi.
Hắn nhìn cây roi trên tay phải Hồ An, lộ vẻ sầu thảm.
Hồ An kháp trụ cổ hắn, giữ chặt hắn lại “Trói thượng!”.
Hai cái tiểu tốt tuân lệnh, buộc hai tay của hắn, cột ở trên cây. Lăng Thư Minh chân không chạm đất, sức nặng toàn thân đều tập trung nơi cổ tay, không lâu sau, hai tay đã bầm tím.
Trên người hắn có một cái áo giáp chống lạnh, Hồ An giương đầu nhìn, tiểu tốt hiểu ý liền cởi xuống.
“Tê”.
Tất cả mọi người hút một ngụm lãnh khí, nhìn không chuyển mắt xem Thư Minh.
Cởi áo ra, ẩn ẩn hiện hiện, còn có làn da trắng chói mắt. Kỳ thật màu da Lăng Thư Minh là trắng bệch, nhưng dưới tán cây thấp thoáng bị ánh mặt trời chiếu vào, liền như long lanh dưới nắng.
Hồ An nghe thấy liên tiếp thanh âm nuốt nước miếng, âm thầm nuốt một ngụm, hắn cũng không nghĩ tới Lăng Thư Minh cư nhiên có thân mình như vậy.
Lăng Thư Minh xuất thân là võ tướng, vốn cơ thể là phải của võ tướng, nhưng mà đến đây chịu đủ đau khổ, chỉ còn da bọc xương. Hơn nữa người đang có thai, thế nhưng sinh ra một cỗ tử mị thái, thế nên mới kinh diễm toàn trường.
Chính hắn còn không biết, nhưng áo bên trong lại mặc mỏng manh, vốn là muốn bản thân thoải mái. Đứa nhỏ trong bụng biết phụ thân đang lâm vào tình cảnh quẩn bách, cũng không làm ầm ĩ.
Bỗng dưng, ngực run lên, Thư Minh cuối đầu nhìn thấy Hồ An đang đứng trước ngực hắn, đang dùng cây roi lộng đầu ngực hắn, trên mặt người nọ lộ vẻ dâm mĩ.
Bên tai truyền đến thưa thớt tiếng cười dâm đảng, vài tiểu tốt không có hảo ý cũng nhìn một màn tình cảnh này.
Thư Minh ngẩn người giận tím mặt, nhấc chân hướng hạ thân Hồ An đá tới.
“Ai yêu!”.
Hồ An không ngại, một cước của Thư Minh, lui vài bước.
Lăng Thư Minh hận, chỉ hận chính mình vô lực, một cước kia quá nhẹ.
Hồ An là thẹn quá thành giận, quát “To gan, buộc tảng đá vào chân hắn”.
Thư Minh tức giận, bất đắc dĩ không có khí lực chửi ầm lên, trên mặt đỏ bửng.
Bị tẳng đá cột vào chân, càng khó chịu, trên dưới cơ thể, cổ tay cùng mắt cá đều cảm thấy đau.
Hồ An quá mức mất mặt, phun nước bọt, huy roi vài cái, sắc bén nói “Tên cẩu nô này! Dám đá lão tử!”.
“Ba, ba, ba.”.
Ba cái tát giáng xuống, Thư Minh cố gắng bảo vệ bụng, tận lực nghiêng người, những cái tát đều không trúng bụng, nhất thời ngay cả thở cũng không có khí lực, mồ hôi lạnh như mưa xuống.
Hồ An đánh xong “Lão tử cho ngươi nếm thử lợi hại!”.
Không ai biết rõ hắn đã đánh bao nhiêu roi, từng roi từng roi hạ xuống người Lăng Thư Minh, trong không khí tràn ngập vị ngọt của máu tươi.
Hồ An đỏ mắt, trên tấm lưng trắng đã tràn ngập vết máu, cả người đều là máu, huyết nhục lẫn lộn, nửa người dưới hắn không có đánh tới, cái mông mượt mà ẩn hiện. Hắn thân thủ thoát quần của Lăng Thư Minh, Lăng thư Minh đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở ra, từng chữ từng chữ thoát ra “Ngươi muốn làm gì?”.
Ánh mắt nghiêm nghị, làm cho Hồ An không duyên cớ bắt đầu sinh khiếp ý, hắn phẫn nộ hạ tay, liếc mắt một cái liền thấy chưa từng đánh trúng bụng Lăng Thư Minh, hắn thấy cái bụng hơi hơi nhô ra kỳ quái “Ngươi bảo vệ bụng?”.
Hắn kỳ thật chỉ là tùy tiện hỏi, căn bản không có nghĩ nhiều, chính là thấy gì nói đó, không ngờ Lăng Thư Minh hoảng hốt, cử động một chút.
Hồ An trong mắt hiện lên một đạo hung ác lệ quang, cười lạnh nói,“Vậy nhìn xem trong bụng rốt cuộc là cái gì!”.
Hắn quay đầu đối kia vài cái tiểu tốt hô “Thả hắn, đặt xuống đây.”.
Thư Minh rất hận, chỉ hận chính mình không thể thoát thân, sẽ hại đứa nhỏ, sợ là có chết cũng phải chịu nhục. Một khi đã như vậy…… Hắn liền nghĩ đến, một chưởng chưởng vào tiểu tốt, lại đá lăn hai tiểu tốt khác.
Hồ An không kịp hoàn hồn, cũng bị hắn đánh trúng một chưởng lăn trên mặt đất.
Lăng Thư Minh sau đó liền quay đầu hướng giáo trường phóng đi.
Tiêu Lâm, đây là con của chúng ta, ta không thể tự ý quyết định số phận của đứa nhỏ, lại càng không nên giấu diếm sự tồn tại của nó.
Chỉ cầu Lưu Mạnh tướng quân tin lời nói của ta, có thể cho ngươi tới cứu con..
Hắn cảm thấy dưới chân đau rát, mỗi một bước cứ như ngàn kim đâm vào, thế nhưng lại nhìn thấy Cảnh vương đang hoảng hốt hướng về phía hắn, nước mắt bỗng dưng rớt xuống, trước mắt tối đen, ngã quỵ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...