Cô ta đi phòng đơn, khéo léo tỏ ý muốn Ed trở thành phục vụ riêng cho mình.
Đương nhiên được chấp nhận.
Kỷ Niệm không quan tâm lắm, chăm chỉ làm nốt phần công việc của mình.
Lúc cô bưng cafe đi ngang qua cầu thang, đột nhiên máy bay nghiêng nhẹ một cái, Kỷ Niệm theo đà ngã người về phía bậc thang.
Ly cafe sóng sánh, tràn ra ngoài, rơi xuống lớp thảm mềm một tiếng vang trầm đục.
Ngực phải đột nhiên bị ôm lấy, bàn tay ai đó ép mạnh vào.
Kỷ Niệm sững sờ, chưa kịp vững thăng bằng đã dãy dụa, hai mắt mở lớn nhìn người trước mặt.
Ed giấu bàn tay vừa đỡ cô ra sau gấu quần, tỏ vẻ bình thản, rời đi.
Làn da trắng noãn hai bên tai phiếm hồng.
Kỷ Niệm khóc không ra nước mắt, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Ngồi xuống dọn dẹp đống hỗn loạn dưới sàn nhà,vào phòng bếp, hai gò má vẫn đỏ bừng.
Lúc cô đang ngẩn người chờ đầu bếp pha cafe thì Ed lại cầm khay rỗng bước vào.
Ánh mắt hai người giao nhau, Kỷ Niệm là người lúng túng né đi.
Ed liếc cô chưa đến một giây, nghiêng người lách qua.
Lúc lồng ngực ra ép sát trước mặt, Kỷ Niệm mới hắng giọng, nói nhỏ,
"Cảm ơn anh nhé."
Hắn không trả lời.
************
Hai giờ sáng.
Kỷ Niệm lui ra ngoài, chúc hành khách của mình ngủ ngon rồi rời đi.
Vừa đúng lúc chạm mặt vị khách nữ do Ed phục vụ.
Nhìn qua thật sự rất quyến rũ, ánh mắt thành thục liếc một cái đã thể hiện hết vẻ phong tình của cô ta.
Cô ta không nhìn Kỷ Niệm, cô chỉ kịp mỉm cười một cái đã lướt qua.
Nhìn theo hướng cô ta, Kỷ Niệm thấy Ed đang đứng nói chuyện với Anna.
Cô đến gần.
"Anh có thể đến phòng tôi giúp tôi đi ngủ được không?"
Lời nói mập mờ, ánh mắt bám chặt trên gương mặt Ed.
Kỷ Niệm nhìn cánh môi đang mím chặt của Ed, khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ này thật to gan.
Theo quy định nghành hàng không, bất kể đối tượng nào, trên máy bay đều không được dùng hành vi khiếm nhã, thiếu tôn trọng đối với tiếp viên.
Nếu vi phạm, cảnh sát sẽ chờ họ khi hạ cánh.
Kỷ Niệm lại nhìn Anna, bà giống như đã quen với những việc như này, nhẹ nhàng mỉm cười,
"Ed, nhanh đi trải giường giúp quý cô này đi."
Ed không nói một lời, xoay người rời đi.
Kỷ Niệm nhìn theo bóng hai người kia, thầm đoán.
Liệu có chuyện gì không nhỉ?
Ed là người phương Tây, về chuyện này chắc cũng đã có kinh nghiệm.
Còn người phụ nữ kia, nếu cô ta là người có gia thế, Luxury cũng phải mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi.
Nếu chuyện đó xảy ra...
Kỷ Niệm không nghĩ nữa, tiếp tục làm việc.
Khoảng 5 phút sau, đúng lúc cả khoang đang yên tĩnh, phía căn phòng bên phải bỗng nhiên nghe tiếng đổ vỡ sắc nhọn.
Mọi người đều giật mình.
Kỷ Niệm chạy đến, là phòng của vị khách nữ đó.
Đúng lúc mọi người đang sững sờ thì Anna đã vội mở cửa.
Bên trong là một mớ hỗn độn.
Thủy tinh rơi vỡ trên sàn nhà. Người phụ nữ kia váy đã cởi đến tận vai, lộ ra hơn nửa bầu ngực.
Thấy có người vào liền vội vàng dùng tay che đi, để lộ ra năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt.
Ông trời ơi!
Kỷ Niệm trợn tròn mắt nhìn bóng lưng cao ngạo kia, lạnh toát.
Anna lần đầu đánh mất bình rĩnh, rít lên,
"Ed, cậu đang làm gì vậy hả? Còn không mau xin lỗi?"
Ed xoay người, trên gương mặt vẫn là vẻ bất cần khiêu khích, chỉ là cái nhếch môi và đôi mắt sắc lạnh kia khiến người đối diện phải rùng mình,
"Sao nào? Bắt tôi đi phục vụ ăn uống rồi, bây giờ còn có thêm dịch vụ lên giường nữa sao?"
Thì ra là vậy.
Trong đầu mọi người đều đã ngầm hiểu câu chuyện rồi.
Người phụ nữ kia thẹn quá hoá giận, hét lên,
"Câm miệng, tôi sẽ kiện mấy người, để mấy người đến chết cũng không có nửa xu để chôn thân, anh có biết tôi là ai không hả?"
Ed nhướng mày nhìn cô ta, như nhìn một kẻ ngu ngốc, bật cười, giọng nhẹ như không, thậm chí còn pha chút đùa cợt,
" Vậy hả? Thử xem, đồ gái điếm".
Nói rồi xoay gót bỏ ra ngoài.
Đặc điểm riêng của hành khách hạng Suties đó là họ sở hữu tính cách thành thục, trầm ổn, bởi hầu hết đều là doanh nhân hoặc tỷ phú.
Hmm, đương nhiên là trừ người phụ nữ trước mặt.
Vì vậy nên khi chứng kiến cảnh tượng mà Kỷ Niệm tin rằng chưa từng có trong lịch sử của nghành như vậy, họ cũng yên lặng theo chỉ dẫn của Jack và Lệ Dự trở về phòng.
Kỷ Niệm lặng lẽ dọn dẹp trên sàn nhà, sắp mấy mảnh vỡ vào khay, nhìn Anna đang hết lời xin lỗi, người phụ nữ kia vẫn nhất quyết không hạ lửa giận, đòi kiện cho bằng được.
Cô xoay người ra ngoài.
Trong khoang đã yên tĩnh lại, từ loa truyền đến tiếng tiếp viên thông báo một vài thông tin quen thuộc.
Kỷ Niệm vào nhà bếp, nhìn một vòng cũng không thấy Ed đâu, cô khẽ nhíu mày.
Người này lại bỏ đi đâu rồi?
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, đôi giày da đen bóng xuất hiện trong tầm mắt, lên trên nữa là đôi chân dài.
Kỷ Niệm thoáng nghĩ về năm dấu ngón tay trên mặt của người phụ nữ lúc nãy, sợ sệt.
Đàn ông phương Tây không phải rất có phong thái thân sĩ hay sao?
Ra tay đánh phụ nữ đúng là không tốt chút nào, huống hồ người đó còn là khách hàng.
Xuất phát từ sự chân thành, Kỷ Niệm nhìn hắn,
"Tôi nghĩ anh nên đi xin lỗi cô ấy đi, nếu không anh sẽ bị đuổi việc mất."
Thậm chí là cả đội ngũ tiếp viên của khoang này cũng bị liên lụy.
Ed nghiêng đầu nhìn cô, tóc trắng ướt vài sợi, rũ xuống,
"Bớt lo chuyện không phải của cô đi."
Nói trắng ra là cô lo chuyện bao đồng luôn đi.
Cảm thấy lòng tốt bị hắn sỉ nhục, Kỷ Niệm không khỏi tức giận, mím môi.
Ed đợi vài giây, thấy cô không có ý định nói tiếp, định lách người rời đi thì đằng sau đã nghe cô nói,
"Hành vi của anh hôm nay có thể khiến chúng tôi liên lụy, anh không biết sao?"
Ed quay đầu, nhướng mày, dửng dưng, "Vậy sao? Tôi không biết."
Thật khiến người ta chán ghét, Kỷ Niệm lườm anh ta một cái, bỏ đi.
Cánh tay bị kéo lại, hắn cất giọng đùa cợt,
"Sao nào?"
Kỷ Niệm đột ngột bị kéo lại, hoảng hốt, lắp bắp,
"Anh đang làm gì vậy, buông ra."
Cánh tay bị nắm càng chặt, gương mặt cô đỏ bừng vì tức giận.
Ánh mắt hắn đặt trên mặt cô, môi mỏng nhếch lên, nụ cười xấu xa như đang nhìn con mồi nhỏ dãy dụa.
Kỷ Niệm một tay cầm khay mảnh vỡ, tay còn lại bị hắn nắm chặt, ra sức vùng vẫy.
Đột nhiên Ed đẩy mạnh cô vào tường, khay đồ trên tay bị hắn giật lấy, đặt mạnh xuống kệ bếp.
Kỷ Niệm bị hành động của hắn làm sững sờ, quên cả dãy dụa, tròn mắt nhìn đôi đồng tử màu xanh chỉ cách mình 30cm, lắp bắp,
"Anh định làm gì?"
Ed khom lưng, gằn giọng, "Đừng xía vào chuyện của tôi, nếu không tôi sẽ quẳng cô ra ngoài cho chim tha đi mất."
Chưa kịp đợi cô hoàn hồn, hắn đã thả tay cô ra, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Khoảng mười phút sau, Anna mang sắc mặt giận dữ bước ra ngoài, nhìn thấy vẻ ngông nghênh của Ed càng tức giận hơn,
"Bukater, cháu bị điên rồi đúng không?"
Ed tựa vào tường, lười nhác nhìn bà,
"Cháu chỉ thích đàn bà sạch sẽ, còn cô ta, cóc cần."
Kỷ Niệm bị lời nói của hắn doạ sợ, người này đang nói hàm hồ gì vậy? Coi thường tính chất nghiêm trọng của sự việc này rồi sao?
Tiếp viên chỉ cần nặng lời với hành khách hạng phổ thông đã bị đuổi việc, đừng nói đến động tay động chân đến khoang Suties.
Anna lần này hình như tức giận thật rồi, bà nghiến răng, cố gắng nói thật nhỏ,
"Cháu không thể từ chối khéo được sao? Lần này lớn chuyện rồi đấy."
Hắn đột nhiên bật cười, "Lớn sao? Càng lớn càng tốt, cháu cũng chẳng muốn làm cái công việc chết tiệt này."
Lúc này thì Kỷ Niệm đã có thể chắc chắn rằng quan hệ của hắn với Anna không tồi, thế lực chống lưng hẳn phải ghê gớm lắm mới khiến hắn có thể coi trời bằng vung như thế.
Anna không thể dùng cứng rắn, giọng dịu đi,
"Ed, nghe lời, vào xin lỗi hành khách, nếu bố cháu biết chuyện, cháu sẽ phải cuốn gói."
"Ông ấy chỉ biết ép cháu làm những việc vô ích như vậy."
Anna bất lực, "Chẳng phải vì muốn tốt cho cháu sao? Nếu cháu nghiêm túc làm việc, ông ấy cũng không tức giận như thế."
Ed cười khẩy, "Cháu không thích tất cả những gì liên quan đến ông ấy, bao gồm cả mấy chiếc máy bay giẻ rách này."
Kỷ Niệm cảm thấy mình càng lúc càng biết nhiều chuyện không nên biết, do dự, đẩy cửa ra ngoài.
Cửa phòng vệ sinh bật mở, Ed xoay đầu nhìn cô.
Kỷ Niệm lúng túng, cười cười,
"Tôi chỉ đang dọn vệ sinh thôi."
Anna nhìn Ed, lại nhìn cô, cuối cùng cũng im lặng, đi vào trong gọi điện.
Không hiểu sao Kỷ Niệm lại cảm thấy chột dạ trước ánh mắt nhìn mình chằm chằm của hắn, lướt qua hắn thật nhanh rời đi.
Chân phải đột nhiên bị đôi chân dài đưa ra chắn ngang giữa đường đi, Kỷ Niệm theo vấp phải chân hắn, nghiêng người về phía trước, chuẩn bị tiếp đất thì cánh tay lại bị bắt lấy, kéo ngược về sau.
Kỷ Niệm cáu lên, "Anh bị điên hả?"
Ed thả tay cô ra, cho tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống,
"Bây giờ tôi mới biết, cô không những thích lo chuyện bao đồng mà còn là kẻ thích nghe lén nữa."
Kỷ Niệm trừng mắt nhìn hắn, "Tôi không cố ý, sao anh lại xấu tính như vậy?"
"Mới như vậy đã cáu, cô thật nhiều chuyện."
Kỷ Niệm giận đến mức nghiến răng trèo trẹo,
"Anh đừng nghĩ anh vào đây bằng quan hệ thì thích làm gì thì làm, thật đáng ghét."
Bàn tay to lớn đầy gân xanh của hắn đột ngột bóp chặt lấy cằm cô, thô lỗ ép cô lại gần mình.
Giây phút này, Kỷ Niệm cảm thấy hắn giống một con sói, nham hiểm, đùa cợt nhìn cô, nhả ra từng chữ,
"Cô đang đứng trên máy bay của gia đình tôi, đừng nói 10 000 mét, 20 000 mét tôi cũng sẽ quẳng cô xuống như chơi, cho nên, dear, đừng làm tôi tức giận."
***********
Nhìn bạn Ed vậy khả năng cua Niệm Niệm trước là bao nhiêu phần trăm 😁
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...