Editor: Vivi
Nghe hai người nói chuyện, Hứa Ngự Tiên sợ tới mức mắt hạnh trợn tròn. Trong tam giới, Thác Bạt Tự rất khó khăn mới có thể gặp được địch thủ, lúc trước, ngay cả khi nàng đánh bại tên này, cũng phải tốn không ít thời gian và tâm lực. Tuy nói tướng công có thiên phú dị bẩm, nhưng dù lqd sao mới tu luyện được có mấy ngàn năm, không cần nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.
"Tướng công, không nên đánh nhau với hắn." Hứa Ngự Tiên níu tay Bạch Tố Ly, giọng điệu như đang cầu xin, dừng một chút còn nói thêm, "Tổ mẫu cũng đang chờ chúng ta, đừng chậm trễ nữa."
Đúng dúng đó, Tiểu Bạch nằm trong ngực Bạch Tố Ly gào lên, giống như không muốn cho phụ thân động thủ.
Đứa trẻ khóc rống lên khiến Thác Bạt Tự tâm phiền ý loạn, hắn khinh thường nói một có cơ hội sẽ tìm hắn tỷ thí rồi điều khiển Hắc Kỳ Lân rời đi, trước khi đi vẫn là lưu luyến nhìn Hứa Ngự Tiên thêm một lần.
Thác Bạt Tự tức giận nghĩ, đã gả cho người khác thì sao, hắn muốn loại người nào mà không được...
Đi tới tiên cư Giao Trì của Tây Vương Mẫu, người đi bên cạnh nàng giống như một tảng băng, khiến Hứa Ngự Tiên lạnh cả người..... cứng đờ.
Dọc đường đi, Bạch Tố Ly không nói nhiều, Hứa Ngự Tiên cũng không dám lên tiếng, chẳng nhẽ tướng công trách nàng không tuân thủ phụ đức, suýt chút nữa tùy tiện đi cùng với nam nhân, quả thật muốn hù chết nàng thật sao...
Lúc Tây Vương Mẫu triệu kiến cả nhà Hứa Ngự Tiên vẫn mang khuôn mặt tức giận chưa tiêu, liếc cũng không thèm liếc nhìn vợ chồng lqd son cái nào, nhưng khi nghe thấy tiếng nỉ non của đứa bé, hai mắt của bà sáng lên, muốn ôm Tiểu Bạch một cái. Tiểu Bạch không sợ người lạ, được đùa giỡn với Tây Vương Mẫu, liền cười khanh khách.
Hứa Ngự Tiên thấy Tây Vương Mẫu vui vẻ ra mặt, cho rằng bầu không khí đã hòa hoãn không ít, ai ngờ Tây Vương Mẫu trở mặt trở cũng nhanh, ôm chặt Tiểu Bạch nói: "Ngoại tằng tôn ở đây với ta là được, phu thê các ngươi đi được rồi đấy."
Hai người lớn cứ như vậy mà bị đuổi thẳng ra khỏi cửa, đứa nhỏ lại bị giữ lại, mọi chuyện hoàn toàn vượt ra ngoài những điều có thể dự đoán.
Lúc rời đi, Hứa Ngự Tiên vô cùng lưu luyến, một bước hai lần quay đầu lại nhìn đứa nhỏ. Lần này, ngược lại đến lượt nàng mất hồn mất vía, hoảng hốt như bị mất đi miếng thịt ở trên người.
Hứa Ngự mang Bạch Tố Ly quay về Tiên phủ của nàng, thì ra là một căn nhà trúc đơn giản mà khác biệt, trong nhà ngoài nhà đủ loại loại hoa. Mặc dù mấy ngàn năm không có người chăm sóc, nhưng bởi vì nơi đây ngập tràn tiên khí, chúng lớn lên vô cùng tươi tốt.
Đặc biệt cây dây leo kia, bao phủ toàn bộ nhà trúc của nàng, chặn sít sao cửa sổ, căn bản là chẳng có cách nào để vào. Dây có tiên linh, dùng pháp thuật cũng không cách nào để có thể phá bỏ, chỉ có thể dùng phương pháp trực tiếp nhất.
Rơi vào đường cùng, Hứa Ngự Tiên dùng liêm đao, đang định cắt bỏ từng cành dây mây đáng ghét, bỗng nhiên liêm đao trong lòng bàn tay nàng biến mất, trong nháy mắt nó bay tới trong tay Bạch Tố Ly.
"Những việc nặng nhọc thế này vẫn nên để trượng phu làm." Bạch Tố Ly nói một câu không mặn không nhạt.
Kết quả là, Hứa Ngự Tiên ngồi trên ghế đá, chống cằm nhìn hắn làm việc.
Tư thái làm việc của tướng công là một cảnh đẹp ý vui, thân hình thoải mái ung dung như chim bồ câu trắng nhanh nhẹn, không lâu sau đã cắt sạch sẽ những dây mây. Hứa Ngự Tiên nhanh chóng đứng dậy, chạy lqd đến bên cạnh, lau mồ hôi cho hắn: "Tướng công khổ cực..."
Bạch Tố Ly quay đầu tránh khỏi bàn tay của nàng: "Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của nàng, mấy ngày nữa, chúng ta lại qua đó đón con về."
"A... Được..." Hứa Ngự Tiên ậm ừ đáp lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy tướng công không vui, nhưng lại không biết nguyên nhân bắt nguồn từ đâu.
Bạch Tố Ly ngồi trên cành hoa hòe, nét mặt nghiêm nghị vỗ vỗ chân: "Lại đây ngồi."
Lúc ở trên Tiên Giới, Hứa Ngự Tiên xưng bá đã quen, nhưng lúc ở cùng với tướng công, nàng lại yếu đuối giống như một chú gà nhỏ. Nàng lo sợ bất an đi tới, cúi đầu, lưng cứng còng, ngồi trên đùi hắn, cằm bất ngờ lqd bị bàn tay êm ái nắm lấy, ngẩng đầu lên dán sát vào mặt hắn.
"Sau khi có đứa nhỏ sau đó, nàng lập tức không còn lòng dạ nào để suy nghĩ đến chuyện khác hả?" Bạch Tố Ly nhíu mày, giọng nói không hề có cảm xúc.
Hứa Ngự Tiên hoang mang chớp chớp mắt, lời tướng công nói có ý gì? Chẳng lẽ hắn trách nàng ngày ngày chỉ nhớ đến cục cưng, lạnh nhạt với trượng phu.
Ưm, ghen tuông nồng nặc như muốn dời sông lấp biển, ngay cả dấm chua của con mình, chàng cũng ăn à...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...