Hứa Ngự Tiên bị đuôi rắn dài quấn lấy, mặc dù tứ chi của cô không nhúc nhích được, lại có một chút khe hở, để nàng có thể hô hấp.
Phía sau còn có lồng ngực ấm áp, mà đuôi dài thì lại lạnh lẽo, hình như do bị nóng lạnh đan xen, khiến nàng ớn lạnh.
“Nương tử…” Một giọng khàn khàn than thở vang lên bên tai, hai mắt Hứa Ngự Tiên tối sầm lại, âm thầm cuộn trào mãnh liệt, phảng phất như có thể một ngụm cắn nuốt nàng vào bụng.
Ngón tay thon dài nhẹ an ủi thân thể mềm mại của nàng, xiêm y bị tiến vào từ trên cao đi xuống, trong nháy mắt từng miếng vải bị xé rách, lộ rõ da thịt trắng nõn.
Đối mặt thân thể nửa rắn của Bạch Tố Ly, Hứa Ngự Tiên chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ. Cảm giác đuôi rắn quen thuộc như thế, cùng với bạch xà gặp ở núi Thanh Thành giống nhau như đúc, lẽ nào tướng công chính là bạch xà kia biến thành…
Đuôi rắn chậm rãi buông Hứa Ngự Tiên ra, nâng mông kiều kiều xoay một vòng, để nàng đối diện lồng ngực Bạch Tố Ly.
Bạch Tố Ly cúi người cắn cổ nàng, một khắc kia, Hứa Ngự Tiên cho là hắn sẽ cắn nát yết hầu nàng. Nhưng hắn chỉ tinh tế gặm cắn dày đặc từng tấc từng tấc, đầu răng đâm vào da thịt mềm mại, hơi hơi đau, nhưng lại kích thích nàng run rẩy từng đợt.
Bạch Tố Ly rất thích lỗ tai nàng, đầu lưỡi ở sâu đó liếm một hồi, liếm xuống phía dưới một đường đến bộ ngực sữa, ngậm phấn hồng đầu v* mút vào.
Hứa Ngự Tiên hai chân bị mở rộng, lúc đuôi rắn chen vào chân của nàng, bị chen vào không một chút khe hở, ở chỗ tư mật xao động cọ xát, nhịn dục mấy ngày thực đáng sợ.
Nửa dưới lạnh lẽo chạm vào hai mảnh bối thịt mềm mại, đuôi rắn đong đưa càng lúc càng nhanh, cực kỳ giống máy móc ra vào kịch liệt. Kích thích Hứa Ngự Tiên thở dốc liên tục, hạ thể chảy ra mật ngọt dính ướt cả quần áo.
Bạch Tố Ly kéo cái mông của nàng, nhích về phía trước một chút, cho đến khi một cây côn th*t thô to cứng rắn, đâm ở trong hai chân của nàng.
Cảm giác so với thường ngày lớn hơn không ít, Hứa Ngự Tiên cúi đầu vừa nhìn, thấy dưới bụng rắn đúng là có hai cái thịt hành. Hồi tưởng lại lúc ở núi Thanh Thành cảm giác không hề tốt, nàng liên tục cầu xin tha thứ: “Tướng công, không muốn…”
Bạch Tố Ly ngoảnh mặt làm ngơ, nâng eo của nàng lên, để cái mông nhắm ngay thịt hành hơi hơi nâng lên, đuôi rắn hướng về phía trước hơi dựng ngược lên, trong đó một cây cự vật đụng vào miệng huyệt đang đóng chặt, mở ra ướt át huyệt đạo mà tiến vào.
Cổ họng Hứa Ngự Tiên tràn ra rên rỉ vỡ tan, sau khi bị nhồi vào dần cảm thấy vui thích, như cắn nát nàng, xé rách nàng, nước mắt từ viền mắt không ngừng chảy xuống.
“Vì sao phải khóc…” Bạch Tố Ly đôi mắt trầm xuống, hôn viền mắt ướt át của nàng , hạ thể lại tàn nhẫn chen vào triệt để, ở huyệt đạo yếu ớt nặng nề trừu cắm.
Thân thể Hứa Ngự Tiên theo hoạt động ra vào của đuôi rắn qua lại đong đưa, hai vú kịch liệt lắc lư, nàng có thể thấy rõ ràng cái dương v*t rắn to dài kia, đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng, lại như đóng cọc gỗ rồi rút ra.
Một … dương v*t xà khác cắm ở hậu đình động khẩu chưa bị khai phá bao giờ, cọt sát phảng phất nóng lòng muốn vào.
“A… Không…” Hứa Ngự Tiên tiếng khóc nức nở kinh hô, đánh không lại Bạch Tố Ly cường ngạnh, quy đầu đã mở ra hậu huyệt căng mịn, đi vào trong nhét vào mấy tấc.
“Đau…” Hậu đình truyền đến cơn đau bị xé rách thống khổ, Hứa Ngự Tiên đau đến khóc ra thành tiếng.
Bạch Tố Ly ổn định thân thể của nàng, sờ soạng chút mật ngọt vẽ loạn ở cắm ở hậu đình thịt hành, ôn nhu hôn một cái lên đôi môi nàng mấp máy: “Nương tử ngoan, rất nhanh sẽ không đau.”
Đuôi rắn hướng về phía trước rung động, toàn bộ cây ra vào thao làm, sau khi thao mấy trăm, Hứa Ngự Tiên đã thích ứng một chút, mềm nhũn dựa trên người Bạch Tố Ly.
Hai cái thịt hành to dài, đưa nàng hai huyệt đạo nhét tràn đầy, bụng căng phồng giống như phụ nữ có thai. Vui thích càng ngày càng nhiều, như nghìn vạn con kiến gãi nàng, đau xót lại tê dại.
Cùng nửa người nửa xà Bạch Tố Ly, giao cấu đến lúc hết canh tư, thịt hành căng phồng, ở trong chỗ sâu nhất cơ thể nàng phun ra tinh dịch.
Bạch Tố Ly thương tiếc chà cái trán đầy mồ hôi của nàng, đuôi rắn quấn vòng quanh hai chân nhỏ, ôm lấy nàng rồi ngủ say.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hứa Ngự Tiên từ đuôi rắn quấn quanh xiềng xiếc rút ra, sắc mặt tái nhợt mặc quần áo.
Bạch Tố Ly nâng lên đôi mắt, liếc nhìn nàng bóng lưng cô đơn: “Ngươi còn đang sợ ta?”
Hứa Ngự Tiên lưng run lên, cũng không quay đầu lại chạy ra cửa, ngẫu nhiên đụng trúng Tiêu Huyền đi ngang qua.
“Nữ nhân ngu xuẩn, hình như có gì kỳ lạ?” Tiêu Huyền ghét thối miệng, đi nhanh bước vào cánh cửa, thấy Bạch Tố Ly khoác bạch sam đứng bên cửa sổ, đuôi rắn thật dài ở đá cẩm thạch trên mặt đất.
Tóc vẫn còn rối tung một mảng, che khuôn mặt vẫn không thay đổi, Bạch Tố Ly xiết chặt cửa sổ, xương ngón tay trắng bệch không có chút máu.
Tiêu Huyền ngửi ngửi bầu rượu, kinh ngạc nói: “Biết bên trong có lưu hoàng, vì sao còn muốn uống chén rượu này? Ngươi đã sớm thu hồi Tinh Nguyên phải không?”
“Không liên quan tới ngươi…” Bạch Tố Ly cánh tay vừa nhấc, sức mạnh vô hình đem Tiêu Huyền đẩy ra ngoài cửa, cửa rầm một tiếng đóng cửa.
Nghiêng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn yếu ớt biến mất, phảng phất nhớ lại mấy ngàn năm trước, khi bị vây bắt ở núi Thanh Thành, như vậy cũng đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi hắn cho rằng hắn đã sớm quên mất. Bạch Tố Ly khép lại mí mắt, nặng nề thở hắt ra.
Tình chẳng biết khi nào đã bắt đầu, mối tình thắm thiết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...