Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!
Bạch Vân Sơn
Huyết Liên Nguyệt Băng đang rửa vết thương của Sát Thiên Mạch, khăn trắng được dệt từ băng tằm thấm ướt bằng linh thủy lấy từ Long Trì đã lau qua vết thương hai lượt hỏa độc vẫn chưa tiêu trừ hết. Chậu nước đựng linh thủy vốn là cực hàn cũng đã thành nước nóng.
Lúc Sát Thiên Mạch được mang đến vết thương đã sớm lan ra khắp mặt. Sau khi dùng không ít linh dược còn dùng linh thủy lau qua vết thương đã rút lại má trái.
“Đường Bảo sau khi tỉ tỉ tỉnh nhớ lớn tiếng gọi ta lập tức đến nhớ đừng cho tỉ tỉ soi gương” Huyết Liên Nguyệt Băng sau khi dặn dò Đường Bảo thì liền đi tìm tên đầu sỏ gây chuyện.
“Phượng Nhi! Ta 200 năm trước hại chết Tình Nhi tứ đệ Huyết Liên Văn đã hận ta thấu xương, 200 năm sau lại hại chết người nha đầu quan tâm có lẽ muội ấy cũng không nhìn mặt người ca ca này nữa!” Huyết Liên Hàn thê lương nói.
“Chủ nhân chuyện cuả Âu Đằng tiểu thư không phải lỗi của người huống chi Ma quân đó còn chưa chết” Phượng Diễm cung kính nói.
“Haha có gì khác chứ tên ma quân đó xem gương mặt quan trọng hơn tính mạng vết thương như vậy khác nào kêu hắn đi chết”
“Chủ nhân yên tâm dù gì quan hệ của ngươi với Nhị Hoàng Thân là huyết mạch tương liên huống chi giao tình của hai người kia vẫn chưa gọi là thâm sâu”
“Ta còn không hiểu nha đầu đó sao! Đó không phải là giao tình mà là ân tình. Ân tình của Hoa Thiên Cốt nó đã không trả được thì sẽ trả cho những người nàng ta nợ ân tình.”
“Thôi bỏ đi ta say rượu rồi về ngủ” Huyết Liên Hàn che miệng ngáp một cái rồi bỏ về phòng.
Sau khi hai người đi xa, từ trong góc khuất Huyết Liên Nguyệt Băng bước ra lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của huynh trưởng. Đã hai trăm năm, cái chết của Âu Đằng Tình đã trở thành gánh nặng đè lên vai nhị ca 200 năm.
Thời gian trôi qua Nhị ca lúc nào cũng trêu ghẹo người khác ai cũng nghĩ huynh ấy đã quên nhưng không ngờ. Haizz! Xem ra đêm nay người mất ngủ có không ít.
Mặt trời bắt đầu nhô lên trên đỉnh núi, Bạch Vân Sơn vẫn chìm trong im lặng cho đến khi.
“Áaaaa”
“Trời! Con gà hôm nay sao giọng khó nghe đến vậy! Phượng Nhi mang nó đi nướng cho ta” Huyết Liên Hàn vừa xoa xoa tai vừa nói.
“Hình như đó không phải tiếng gà mà là tiếng của Đường Bảo” Phượng Diễm nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ của chủ nhân khác hẳn hôm qua cũng thoáng yên lòng.
“Ừ nếu như là Tiểu Bảo Bảo thì đừng nướng” Huyết Liên Hàn nhìn thoáng qua Bạch Tử Họa đang ngồi yên ổn một bên.
“Tiểu Bạch vết thương của ngươi không sao rồi chứ?” nghe được xưng hô của Huyết Liên Hàn người trầm ổn như Bạch Tử Họa cũng không nhịn được phun một ngụm trà.
“Khụ...Khụ ta không sao” ngụm trà này Bạch Tử Họa thật muốn phun vào mặt của tên kia.
Quay lại Đừng Bảo bên này, do thức cả đêm trông chừng Sát Thiên Mạch đến sắp sáng mới chợp mắt ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thì thấy Sát Thiên Mạch đã tháo hết vải băng trên mặt hơn nữa trên tay còn cầm một chiếc gương. Điều đáng nói là vết thương trên mặt thật sự rất đáng sợ.
“Sao khuôn mặt của ta rất đáng sợ?” Sát Thiên Mạch nhìn chằng chằng vào Đường Bảo.
“Aaaa! Mẹ Cốt Đầu, thần tiên ca ca cứu ta!” Đường Bảo lấy hết sức rống lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...