Bạch Trạch

Nếm qua cơm chiều, qua loa thu thập đồ xong, Bạch Trạch cùng Lãnh Tĩnh đi tới thư phòng, một người thì ngồi ‘ôm’ bàn làm việc, một người thì xếp bằng ngồi trên thảm, ôm quyển laptop không biết đang làm gì.

Chuyên tâm với thứ cầm trên tay, Bạch Trạch cũng không có ngẩng đầu lên mà chỉ nhu nhu mở miệng, “Em phải ăn cây nho~” Âm cuối không tự giác vang cao, Lãnh Tĩnh trong lòng liền rung động.

Từ lúc hai người ở chung cho đến nay, y đã muốn hiểu quá rõ hắn là một người thích ăn trái cây như thế nào, nhất là những loại trái cây mọng nước, mà giống cây nho lại còn có vị ngọt ngọt là loại mà hắn yêu thích nhất a, một mình hắn liền có thể ăn luôn đến vài cân. Nhà hai người luôn luôn không có thiếu hoa quả, tủ lạnh trừ bỏ chứa rau dưa thịt cá này nọ thì phần lớn chính là chứa hoa quả.

Lãnh Tĩnh yên lặng đứng dậy, thân ảnh cao ngất lướt qua đống công tác trên bàn, chỉ chốc lát sau đã cầm trong tay một cái dĩa thủy tinh thật to trở lại. Y cúi người đưa đến trước mặt hắn, lúc đứng dậy khóe mắt còn đảo qua màn hình cái laoptop trên thảm, y không khỏi tò mò nhìn một lát, “Em đang làm gì thế?”

“Đánh quái.”

Lãnh Tĩnh trong lòng kinh ngạc, không khỏi đưa hai mắt nhìn thẳng vào. Đây là trò chơi trên internet? Trong ấn tượng của y, này không phải là đồ chơi của tiểu hài tử sao? Y liền không khỏi lắc đầu một cái – lớn như vậy rồi còn ham chơi a. Bất quá thấy hắn gương mặt sáng láng như vậy y cũng không nói thêm cái gì, trong lòng nghĩ chỉ cần hắn cao hứng là tốt rồi.

Bạch Trạch cúi đầu mắt cũng không chớp nhìn lên màn hình, trên mặt vẫn là nhất nhất hứng trí bừng bừng, cũng không thèm phản ứng y đứng bên người, trên tay động tác không ngừng mãi cho đến khi chính mình bị môn phái đàn P giết chết thì mới thở dài một hơi, hướng người đứng bên cạnh “A….” một tiếng, hé miệng.

Lãnh Tĩnh chọn quả nho tươi mọng, thuận tay cẩn thận gỡ bỏ vỏ uy đến miệng hắn, thấy hắn híp mắt thỏa mãn nhai nhai nuốt xuống, cái cổ theo đó mà bình thành một đường cong thật đẹp mắt. Mặt lạnh thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn, y thích hắn luôn sung sướng thả lỏng như vậy của hắn, không có chút bố trí phòng vệ nào cả, giống như một cái tiểu hài tử thiên chân khả ái vô ưu vô lô vậy. Vì thế trên tay y liên tiếp không ngừng lột vỏ uy nho cho hắn, thẳng đến khi trên cái dĩa kia bị vơi đi hơn phân nửa, y ở bên cạnh sắm vai ‘thê nô’ uy hắn ăn thứ n lần, y mới không tự giác gợi lên khóe miệng lộ ra một mạt sủng nịch mỉm cười rồi quay trở lại bàn làm việc bận rộn chuyện của mình, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn hắn một chập lâu —-

Thật kì quái nhiều người còn gọi hắn là bác sĩ thiên tài, y lại cảm thấy được hắn vẫn còn có đôi khi thật sự ngu ngốc lắm, còn chơi trò chơi của tiểu hài tử nữa chứ, lại còn chơi rất cao hứng phấn chấn, đã thế chơi lại còn bị thua chết lên chết xuống đống lần, trò này bộ chơi khó lắm sao? Hắn cứ như vậy cố gắng tập trung tinh thần, hắn a, lại đi đầu quân vào cái đôi toàn lâu la tiểu tốt, là xem nhẹ con rắn kia quá rồi


Bạch Trạch quyệt miệng, ở trong lòng thở dài, như thế nào lại chết nữa rồi ~ cào cào tóc rối, hắn vẫn là không chịu hết hi vọng, rất nhanh đưa tay mò qua dĩa nho cầm một quả, sau đó lại tiếp tục trầm mê vào trò chơi lần nữa.

Không sai, hắn gần nhất chính là mê mẩn trò chơi internet, cũng với các tiểu hộ sĩ, bác sĩ trung y trong phòng khám lập tài khoản vào trò chơi “Thế kỉ ánh sáng” trên internet. Lúc mới bị lôi kéo vào chơi hắn còn nhạo báng đối phương ngây thơ chơi tệ một phen, nói cái gì lớn mà còn mê chơi mấy trò của tiểu hài tử, ai ngờ sau này lại chính hắn cũng dần dần trầm mê vào mất tiêu. Bởi vì hắn là một tay mới vào ‘nghề’ cho nên xoay ngang xoay ngửa cũng chỉ có thể làm vài cái nhiệm vụ nho nhỏ, lúc đánh quái thú cũng giống như quân y trong quân đội vậy, đều rất quan trọng nha. Chính hắn là trung y am hiểu châm cứu, vì thế lúc hắn đặt tên nhân vật liền lấy tên ‘một cây châm’, bị mấy người trong phòng khám có nhân vật tên ‘kim cương đến cũng đều bị hủy’, ‘đánh cho ngươi răng rơi đầy đất’, ‘ôn nhu một đao’ giễu cợt hắn thật lâu. Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, hắn trong trò chơi bị xoay so sánh với thái điểu còn không bằng, còn bị đồng sự vô tình chọc ‘giống NPC y chang không có chút gì khí khái nam nhân’. Hắn nghe thấy liền bị đả kích thật mạnh, mấy ngày nay buổi tối hắn đều rất chuyên tâm theo sát mọi người ở trên mặt trận chạy tới chạy lui đánh quái thú làm nhiệm vụ a, chính là muốn chính mình có thể sớm thăng cấp, cởi bỏ cái tên ‘một cây tú hoa châm’ này đi.

Trong lòng đang lúc buồn bực, hai mắt hắn lại bỗng nhiên sáng ngời. Một nữ chiến sĩ tư thế oai hùng chạy đến trước mặt hỏi hắn “muốn hay không kết hôn cùng ta?” Bạch Trạch sửng sốt, tiếp theo liền mừng rỡ. Chính mình trước mắt chỉ là cấp độ vỡ lòng thôi, nếu có thể cùng nhân vật lợi hại kia kết làm vợ chồng, cùng với đối phương làm nhiệm vụ, ở dưới sự dẫn dắt của nàng, hẳn hắn sẽ sớm nâng cấp level ở một ngày không xa sắp tới a~

Hắn loại nhân vật level thấp như vậy, xoay ngang xoay ngửa trò chơi một đống nhiệm vụ này, hẳn ngay cả thu hắn tham gia vào nhóm cũng sẽ không thèm thu, nói như vậy, hẳn là không ai coi trọng hắn, muốn cùng hắn kết thành vợ chồng chẳng qua là muốn làm nhiệm vụ thôi. Nguyên nhân rất đơn giản a – là bởi vì hắn chỉ biết cản trở thôi. Bất quá, nữ chiến sĩ này kì thật là đồng sự cùng phòng khám của hắn, một năm trước mới vừa tốt nghiệp ra trường, có điều, điều làm cho hắn không thể nói gì chính là nàng tuyển cho mình một cái chức nghiệp nữ chiến sữ nhưng lại có một cái tên vô cùng bưu hãn: “Thái Sơn”, dẫn tới tất cả mọi người nghĩ nàng chính là độc lập một mình.

Bạch Trạch trong lòng vui sướng vừa định đáp ứng nàng, bên tai lại bị thổi vào một luồng thanh âm, “Không cần đáp ứng!” Lời còn chưa dứt, ngay lúc hắn còn chưa có hồi phục tinh thần thì ‘ba’ một tiếng, laptop đã mạnh mẽ bị đóng lại mất tiêu rồi.

“Anh làm gì?” Hắn nhảy dựng lên nghĩ muốn đoạt laptop lại từ trong tay y, “Trả lại cho em.” Bạch Trạch chồm tới, “Anh hại em chết một lần rồi.” Hắn thởi phì phì ướng đối phương, vừa ngẩng đầu lên một lần liền phát hiện thần sắc y vô cùng âm trầm, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn nhất thời kinh ngạc hạ xuống kích động, ngơ ngác nhìn y. Sau một lúc lâu, Bạch Trạch mới bắt đầu khụt khịt, bĩu môi, nột nột một tiếng, “Ách, này là trò chơi thôi…” Ngữ khí hắn nói ngày càng thấp, cuối cùng còn chột dạ cúi đầu — Hắn ở trong lòng kêu rên, vì cái gì mỗi lần chỉ cần y bày ra bộ dạng ma vương mặt đen thì hắn liền mềm lòng thỏa hiệp, thậm chí chột dạ a? Thượng đế a, kì thật hắn đâu có lỗi đâu.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy y vẫn cứ như cũ nghiêm mặt, không hề chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt như một cái lỗ hỗng sâu thăm thẳm, một bộ chờ hắn mở miệng giải thích rõ ràng. Hắn trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn là đi lên phía trước đưa tau ôm y, đem đầu mình đặt vào hõm vai y, cọ cọ, làm nũng lấy lòng không cần nói cũng biết – không có biện pháp a, hắn không chịu không nỗi bộ dạng này của y a, rõ ràng người bị oan là hắn, chính là y lại bày ra một bộ sinh khí thương cảm ủy khuất không thôi mà.


Bạch Trạch cúi đầu nói, “Uy, đừng nhỏ mọn như vậy a. Vừa rồi người kia, ách, nàng là hộ sĩ phòng khám của em, anh có gặp qua rồi mà, chính là ở đại sảnh ấy. Người ta là có hảo tâm, thấy cấp độ em quá thấp mãi không lên được level cho nên muốn giúp đỡ cho vui, cùng em làm nhiệm vụ thăng lên cấp mới thôi, cho nên mới, ách, hướng em cầu hôn….” Là như vậy như vậy, hắn đem hết mọi suy nghĩ ra giải thích một lần, cái gì là võng du cái gì là ‘Thế kỉ ánh sáng’, cái gì là kết hôn, cái gì là thăng cấp….

Sắc mặt Lãnh Tĩnh chậm rãi dịu xuống dưới, nghe thấy người trong ***g ngực mình kia kiên nhẫn hướng y giải thích chân tướng, ở lúc hắn không để ý y chậm rãi giơ lên khóe miệng – y biết này chính là trò chơi a, chính là y trong lòng vẫn rất không thoải mái. Y cũng biết, chỉ cần y lãnh mặt cuống một cái thì hắn sẽ liền thỏa hiệp với y thôi. Từ rất sớm y đã liền phát hiện ra, tiểu Trạch của y đối với y vẫn là rất luôn dễ mềm lòng như vậy mà. Hắn luyến tiếc y sinh khí ủy khuất, thương tâm, cô đơn, tịch mịch…. a, chỉ cần y có ý phản đối, mẫn tuệ sâu sắc của hắn liền phát hiện được, sau đó liền dùng hết mọi cách xua tan cảm xúc khó chịu này kia của y a. Hắn luôn chiếu cố y, duy trì y, cho dù có đôi khi hắn phải thỏa hiệp hoặc là phải nhượng bộ, hắn cũng sẽ không do dự đi làm. Lãnh Tĩnh sờ lên tóc hắn, lại nhịn không được hôn lên khuôn mặt trắng nõn của hắn — Y đương nhiên biết dục vọng độc chiếm của y đối với hắn quá mạnh mẽ, chính là y khắc chế không được. Ngẫu nhiên dưới tận đáy lòng cũng sẽ nổi lên một tia áy náy, chính là y cũng biết, đối với hắn, y không thể để lộ ra một tia nhượng bộ được. Cho dù này chỉ là một cái trò chơi ảo không có thực.

“Không được cùng người khác kết hôn, là trò chơi cũng không cho.” Y bá đạo cùng độc tài đưa ra quyết định.

Bạch Trạch trở mình xem thường, “Không thì thôi!” Tuy rằng trong lòng khó chịu, hắn vẫn là đáp ứng rồi. Hắn oán hận trừng mắt nhìn y, lại cầm lấy laptop của mình, một lần nữa đăng nhập vào trò chơi. Về sau, hắn chỉ có thể lưu luyến mà cự tuyệt mỹ nữ thôi, tiếp tục trên con đường một mình gian khổ thăng cấp thôi.

Lãnh Tĩnh trong mắt có ý cười, buồn cười nhìn hắn thở phì phì ngồi trên thảm trong chốc lát lại nghiến răng nghiến lợi, trong chốc lát lại rung rung đùi đắc ý thực rất đáng yêu, y nhịn không được lại đi đến phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một dĩa nho, ngồi bên người hắn, vô thanh vô thức lột vỏ nho, sau đó uy vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của người mình yêu.

Qua vài ngày —

Nhân vật cấp độ ba vỡ lòng tên là ‘Một cây châm’ ở trong rừng sương mù gặp phải một nhân vật thân trang bị cực phẩm – nữ chiến sĩ cấp mười mặc áo giáp, trong truyền thuyết gọi là “Diệt thế”. Nàng quỳ một gối xuống hướng hắn cầu hôn, làm hắn ngạc nhiên nhất chính là—- Tên nhân vật nữ chiến sĩ cư nhiên lại là “Lão công của một cây châm.”

Bạch Trạch quay đầu, không thể tin được nhìn về người vẻ mặt nghiêm túc ngồi nghiêm trang bên bàn làm việc nào kia. Hắn đưa tay thẳng tắp chỉ vào y, “Anh, anh, anh……” Thật nói không ra lời. Hắn ngây ngốc trừng mắt nhìn y cứ một mực dán mắt vào màn hình, hắn rất nhanh đứng lên, bị kích động chạy đến bên bàn làm việc của y, một phen đoạt laptop trong tay y. Hắn chỉ thấy huỳnh quang lóe ra trên màn hình, một nữ chiến sĩ uy phong lẫm lẫm cầm trong tay cầm nhẫn kim cương chói lóa, khốc khốc hướng nam nhân cấp độ ba vỡ lòng nghèo túng cầu hôn —-


Gả cho ta đi.

Trong rừng rậm, không biết từ khi nào lại xuất hiện ra một nhân vật mục sư tên “Làm trâu làm ngựa” cấp độ ba, giống như bị động kinh hướng đến hai người bọn hắn tung bông a tung bông. Bầu trời đầy hoa rơi, mọi chỗ đều là hoa tuyết trắng.

Nam nhân quay đầu đến, vẻ mặt tà ác, gằn từng tiếng, “Này, thực, là, một, trò, chơi, thú, vị, a!” Nói xong, nhếch miệng cười lộ cả hàm răng.

Bạch Trạch trầm mặc —-

Hai ngày mà chơi đến cấp cao như vậy, anh không phải là người a!

–ooo–

Lâm Dịch mất ngủ.

Cậu nằm ở trên giường, hai mắt vô thần trừng trừng nhìn trần nhà, nghĩ đến trường hợp gặp được trong văn phòng tổng tài kia —-

Tổng tài lãnh khốc mặt than đang ngồi ở trên bàn làm việc thật lớn ——


Đánh

Chém

Diễn

Đánh

Quái vật

Lại còn là một cái nữ hào, tổng tài lạnh lùng vô tình cư nhiên lại là gay a~

“Đi ‘Thế kỉ ánh sáng’ đăng kí tài khoản, theo giúp tôi luyện cấp.”

Thượng đế a, phật tổ a~ Cậu cảm thấy được chính mình vỡ ra làm hai.

Mơ mơ màng màng trở lại chỗ ngồi.

Một giờ sau, một cái tên “Làm trâu làm ngựa” ở “Thế kỉ ánh sáng” được sinh ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui