Bạch Trạch

“Ngồi đi, hy vọng đồ ăn bệnh viện hợp khẩu vị của cậu.”

Hắn thật đúng là ngạc nhiên hết mức vì vị tiểu bằng hữu này luôn rồi. Lúc sáng, cậu ở trong phòng nói một tràng chả chịu cho hắn thời gian để mà hiểu cho rõ ràng. Hình như đứa nhỏ này sắp tới phải xuất ngoại mà trong nhà lại có anh trai. Anh trai cậu vốn thân thể không tốt, cậu sợ cậu đi rồi về sau sẽ không ai chiếu cố đến ca ca cậu nữa.

Hắn xem ra, yêu cầu của đứa nhỏ này đích xác là có chút không hợp lý, nhưng mà nhìn lời nói hài tử này khẩn thiết đến như vậy, cũng có chút kích động cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp đem chân tướng biểu đạt rõ ràng, hẳn là có gì đó uẩn khúc ở phía sau, hắn đành phải trước tiên cho cậu ngồi nghỉ ngơi một chút, chờ tới giờ nghỉ trưa sẽ từ từ nói chuyện qua.

“Đầu tiên, cậu tên là gì?”

Đối diện với sự sửng sốt của nam hài, hắn tựa hồ phải nhắc lại câu hỏi đến hai lần. Cho tới bây giờ cậu vẫn còn chưa có giới thiệu qua, nghĩ đến nãy giờ chính mình chỉ lo cầu xin hắn mà quên mất điều này làm cậu thập phần ngượng ngùng mở miệng nói: “Em gọi là Lãnh Dật, Dật trong an nhàn.”


“Tên nghe không tồi. Cha mẹ cậu hẳn là hi vọng cậu sau này lớn lên sẽ có một cuộc sống khoái hoạt an nhàn cho nên mới đặt cho cậu cái tên này a.”

“Ách”, đích xác là cha mẹ cậu đối cậu đều yêu cầu không cao, đặc biệt là mẫu thân, chỉ cẩn cần bình yên khỏe mạnh, khoái hoạt làm bạn bên người bà là tốt rồi, hoàn toàn không có cho cậu bất kì áp lực gì về gia nghiệp, sự nghiệp. Chính là vì anh trai cậu, hôm nay cậu như vậy hoảng hốt chạy đến đây tìm kiếm vị học trưởng mà cậu cảm thấy tin tưởng, có vẻ lỗ mảng nhỉ, nhưng kì thực là cậu đã rất lo lắng qua.

Ngày đó, cậu vốn là bồi bạn gái học ở y viện mới có thể nghe buổi tọa đàm kia, nhưng mà ngoài ý muốn chính là nghe thấy giảng giải về lãnh tĩnh, ma xui quỷ khiến cậu lại nảy lên trong lòng ý tưởng, cho nên mới sau khi kết thúc đi tìm hắn mà hỏi han vấn đề. Tuy rằng trong lòng kì thật đã muốn có đáp án, nhưng vẫn là khó có thể thuyết phục chính mình cứ như vậy phất áo đi, đi qua cuộc sống vui vẻ gia đình tạm ổn. Cha mẹ vốn đã không chịu trách nhiệm, hiện giờ cậu lại đi như vậy, thực trong tận lương tâm cậu cảm thấy không được. Tuy rằng kỳ thật cũng biết, người kia không hẳn sẽ giống cậu hội sẽ đem anh trai cậu trở thành huynh đệ tay chân của mình. Huynh đệ hữu cung trong gia đình cũng không thích hợp với tình huống nhà cậu, chính là vì huyết thống, là thân nhân của cậu, bởi vì đó là anh trai của cậu, hai người sớm chiều ở chung mười mấy năm, cậu tôn kính anh trai của mình, cũng là lo lắng cho y.

Cậu vốn là con trai của một gia đình có điều kiện không tồi, khoái hoạt trải qua thời niên thiếu chẳng chút lắng lo, từ nhỏ còn rất được mẫu thân cưng chiều lại thêm tính cách sinh động, thiên tính nhiệt huyết trời cho cho nên liền kết được không ít bạn bè. Lúc vào đại học vẫn là chưa nghĩ đến lý tưởng của mình, tương lai gì đó cũng chẳng nghĩ đến, bởi vì vốn đã nghĩ chính mình còn rất trẻ, cứ chậm rãi từ từ mà sống thôi, về sau quyết định cũng sẽ chả muộn. Nhà cậu là gia đình buôn bán, giàu có, cho dù cậu không có công tác cũng có thể một đời không lo lắng, nhưng bất quá vẫn là có nghĩ tới chính mình các phương diện cũng không thập phần tài giỏi, chính là vẫn hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể đi vào công ty của gia đình, giúp anh trai giải quyết công sự.

Nhưng mà lúc sau mới phát hiện ra, kỳ thật chính mình đối với chuyện thương trường quả là không hề cảm thấy hứng thú, khứu giác khôn khéo cần có của một thương nhân thì càng không thể nói đến. Cậu phát hiện ra chính mình chân chính thích chính là muốn làm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, sau lại còn tham gia vào hội nhiếp ảnh, từ từ mà học hỏi, còn có đem tác phẩm tâm đắc mà cùng những người thanh niên nhiếp ảnh cả nước thi thố tranh giải. Tuy rằng không phải là đạt được giải gì rất cao, nhưng lại làm cho cậu lần đầu tiên chân chân chính chính muốn làm một chuyện gì đó lâu dài.


Cậu quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài du học đào tạo sâu ở New York. New York chính là thế giới của chụp ảnh, còn có cha mẹ cậu đang ở đó định cư nữa. Họ nghe cậu muốn tới lại vui sướng không thôi. Mẫu thân của cậu vẫn luôn hi vọng cậu ở bên người bà, không muốn mẫu tử chia lìa. Hiện tại nghe cậu cùng bọn họ đoàn tụ, họ liền liên hệ đến những giáo viên tài giỏi nổi danh, hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp sẵn, chỉ còn chờ cậu đi đến mà thôi.

“Cậu là thiếu gia của Lãnh thị?” Nhìn nam hài trước mặt đang rơi vào trầm tư, Bạch Trạch hắn không thể không làm rõ suy nghĩ của mình, anh trai của cậu tên là Lãnh Tĩnh, lại còn không có bác sĩ riêng? Hắn hẳn là biết đến cái tên Lãnh Tĩnh kia đi. Hắn tuy rằng chỉ là một thầy thuốc nho nhỏ nhưng đối với đại danh đỉnh đỉnh của công ty Lãnh thị vẫn là đã từng nghe qua — Lãnh thị chuyên làm về thực phẩm, lấy đó mà lập nghiệp, nhưng hiện tại ở lĩnh vực vận chuyển, chế tạo, truyền thông, network đều có phát triển qua, có vô số công ty con. Chủ tịch chính là Lãnh Tĩnh, nghe đồn rằng chỉ trong một năm liền nổi danh một phương, có thể nói là tuổi trẻ anh tài.

Chính là, một nhân vật như vậy lại thiếu đi bác sĩ riêng sao? Còn để cho tiểu công tử Lãnh thị tự mình tới cửa thu xếp chuyện này. Giống như có chỗ làm cho hắn không thông a.

“Học trưởng không cần cảm thấy kì quái. Nhà của chúng em quả thật không có bác sĩ gia đình. Anh trai em, anh ấy không thích huyên náo, trong nhà cũng chỉ có hai huynh đệ sinh sống, bình thường cũng chỉ là có người định kì đến quét dọn mà thôi. Em đối với anh ấy, em cảm thấy được thân thể anh ấy thật không tốt, bình thường cũng không chịu để ý đến thân thể của chính mình.” Cậu tựa hồ lo lắng phải nó như thế nào, nói được cũng không làm cho người ta rõ ràng hiểu được.

“Ra là như vậy, cậu hẳn là nên đề nghị anh ta định kì đến bệnh viện kiên tra thân thể đi, cho dù có muốn tìm bác sĩ riêng, tôi cũng không phải là lựa chọn tốt nhất đi?” Bác sĩ riêng phải là bác sĩ chuyên tổng quát, ở nước ngoài thậm chí phải có bốn năm kinh nghiệm làm trong bệnh viện, vài năm trước đâu còn muốn khảo sát qua mấy cuộc thi xác định chuyên môn chức nghiệp nữa. Lấy của cải hùng hậu của Lãnh thị muốn đi tìm bác sĩ gia đình, hắn cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, không phải hắn không vĩ đại, mà là không thích hợp.


“Không phải, anh trai em, anh ấy là một người thực đạm mạc, không chỉ…. Mà còn đối với người khác, chính là đối anh ấy cũng chẳng thèm chú ý.” Bốn chữ Huyết-Nhục-Chi-Khu này, đặt trên người anh trai cậu, liền hoàn toàn không phù hợp. Có đôi khi cậu cảm thấy anh mình thực ra cũng chẳng có thất tình lục dục, tựa như thực giống một người đã xuất gia, nếu cho anh cậu sống ở thời cổ đại, hẳn chắc chắn sẽ là đắc đạo cao tăng, trở thành cao nhân linh tinh chứ không phải là phàm nhân dân chúng tiêu thực ở chốn nhân gian khói lửa hồng trần. “Trước kia phụ mẫu em còn ở trong nước thì nhà chúng em còn có người phụ giúp dọn rửa nấu cơm, cũng có bác sĩ riêng định kì đến kiểm tra sức khỏe. Nhưng sau khi phụ mẫu ra nước ngoài định cư, a di phụ giúp quét dọn nấu nướng tuổi cũng đã lớn, thân thể không tốt cho nên cũng trở về nông thôn dưỡng lão, bác sĩ gia đình cũng về hưu không còn tới nữa, nghe nói là cũng xuất ngoại đoàn tụ với con cái. Sau đó rồi trong nhà một lần tuyển người hầu cũng chưa có làm qua, anh trai không thích có người lạ trong nhà đi qua đi lại, cuối cùng trong nhà cũng chỉ có em cùng anh ấy hai người mà sống. Hiện em sắp ra nước ngoài, trong nhà chỉ còn mình anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ chẳng để ý đến bản thân đâu. Em đến thỉnh học trưởng, bởi vì em thấy được, nếu là học trưởng nói, nói không chừng có thể cùng anh em trở thành bạn bè.”

Lãnh Dật một chữ cũng không dấu trong lòng, lo lắng không yên mà nói hết suy nghĩ tận đáy lòng của chính mình, tổng cảm thấy được nhẹ nhàng mà thở ra. Kỳ thật trước khi đến đây, cậu cũng đã có lên mạng điều tra qua tài liệu của vị học trưởng này, cũng đến gặp mấy vị tiền bối trong y viện hỏi tham qua chút chuyện về học trưởng. Thậm chí, hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên cậu bước vào trung y viện này, lần trước đã có ghé đến hỏi han rồi. Kết quả theo các mặt đều theo mong đợi của cậu, vị học trưởng này chính xác là đề tài của bệnh viện. Các gia hộ sĩ muội muội đều đối hắn phong thành “Bạch Trạch đại thần”, hắn vẫn là luôn có thái độ khiêm tốn, y thuật cao minh, đối với bệnh nhân như đang đối đãi thân nhân. Nếu hắn có thể cùng ca ca trở thành bằng hữu, nhất định có thể đối với đại ca quan tâm chiếu cố đến. Chính là không biết, người ta có nguyện ý hay không cùng đại ca tính tình cổ quái của nhà mình làm bằng hữu.

“Làm bạn bè a.” Bạch Trạch hắn thấp giọng, này là ngoài dự kiến của hắn. Nghe thấy khẩu khí của Lãnh Dật, ắt ca ca cậu phải là một người không quá dễ dàng ở chung, chính là cậu trịnh trọng như vậy đến thỉnh hắn làm cho hắn có chút không đành lòng cự tuyệt nhu thuận của vị đệ đệ nhỏ tuổi này. Về phương diện khác, này cũng thoáng gợi lên cho hắn không ít hiếu kỳ. Hơn nữa, không biết vì sao hắn có điểm cảm giác giống như lập tức muốn lên thuyền.

Bác sĩ riêng? Bạn tri tâm tốt? Kỳ thật có điều, giống như là làm bảo mẫu đi.

“Tôi cùng cậu đã muốn làm bạn bè, về phần anh trai cậu có thể hay không trở thành bạn bè, này cũng muốn xem cơ duyên như thế nào. Đây là địa chỉ nhà của tôi cùng điện thoại, hoan nghênh cậu. Ách, còn có anh trai cậu, có rảnh thì tới nhà của tôi chơi. Bác sĩ riêng không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên có thể trước tìm hiểu một chút, hơn nữa cho dù tôi phải làm bác sĩ riêng của các cậu, tôi cũng muốn anh cậu gật đầu.” Hắn lấy đơn thuốc viết lên địa chỉ cùng điện thoại của hắn đưa cho Lãnh Dật, rồi thu gom lại chén đũa trên bàn, đứng lên vỗ vỗ vào vai cậu, “Đừng lo lắng, anh cậu là người trưởng thành rồi, sẽ tự chăm sóc chính bản thân mình thôi.”


Đối với hắn mà nói, mỗi người đều là có vận mệnh cùng lựa chọn riêng của chính mình, nếu ngươi cố ý làm phải một sự kiện, người bên ngoài là rất khó thay đổi. Thế giới này, muốn tìm tử, dễ dàng lắm sao?

Gợi lên khóe miệng, “Cậu buổi chiều có bận không?”

“Ách, không.” Cậu lắc lắc đầu.

“Kia có thể giúp tôi một việc không?” hắn mỉm cười nhìn cậu.

“Làm gì?”

“Giúp tôi đi mua bánh quy cho mèo, phải là hương vị thịt kho tàu cá trích mới được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui