Bàn xong hết công chuyện rồi, Bạch Trạch nghĩ cũng đã đến lúc nên nói lời cào từ rồi đi. Hắn nhìn về con người đang tâm tình không tồi Lãnh Tĩnh ở trước mặt, tuy rằng vẫn là mặt mày không biểu tình, cứng một cục, nhưng hắn vẫn cảm giác được y là đang có tâm tình rất tốt nga. “Tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước. Cuối tuần này anh có rảnh không?” Hắn cần phải đi về hảo hảo ngẫm nghĩ lại a, hẹn y đến bàn bạc thêm chút chuyện cụ thể rõ ràng hơn cũng được.
Một ánh mắt sắc bén bắn qua chỗ hắn, mang theo ý hỏi, “Cậu có chuyện gì sao?”
Hắn buồn cười. Có việc gì đâu chứ? Nếu có thì cũng là việc hắn phải đi về thôi, “Không có, tôi hôm nay được nghỉ. Anh cứ tiếp tục làm việc đi.” Hắn vừa nói xong, cũng liền đứng dậy.
“Ngồi xuống.” Nhìn thấy hắn đứng dậy muốn đi, Lãnh Tĩnh y đột nhiên phát lời nói ra khỏi miệng, đơn giản nghe thấy giống y chang là đang ra lệnh chứ chẳng có khác gì.
Bạch Trạch không thèm để ý đến ngữ khí của y thế nào, chỉ đơn thuần dừng lại, khó hiểu nhìn hắn, “Sao vậy?” Y không phải đang bận sao? Không phải lát nữa còn phải đi họp sao? Chẳng lẽ muốn giữ hắn ở lại uống trà nói chuyện phiếm đỡ buồn? Nghĩ đến mấy thứ này khiến hắn có chút buồn cười nha, nhịn không được giương lên khóe miệng, cười một cái.
“Cười cái gì?” Lãnh Tĩnh vẫn mặt lạnh như cũ nhìn nụ cười nhạt nhạt trên mặt hắn.
“Không có gì, chỉ là tôi nghĩ, anh bảo tôi ngồi xuống không phải là muốn mời tôi uống trà nói chuyện phiếm đấy chứ?” khép hờ lại đôi mắt nhìn hắn, miệng nở nụ cười.
Nhưng mà lần nữa ngoài dự kiến của hắn, ấy thế mà con người lạnh lùng không chút cảm xúc kia lại đứng lên, nhìn hắn, hỏi một câu thật gây sốc, “Cậu muốn uống cái gì?”
Y thực nghĩ muốn mời hắn uống trà? Nghĩ không ra người này có tính hiếu khách đến nhường này a. Bạch Trạch dừng cười trả lời y, “Nước khoáng hoặc là trà đi.” Uống đơn giản là được rồi. Nhìn sơ qua thì con người này không phải là thuộc loại người có thể chịu ủy khuất mình mà đi hầu hạ người khác, cho nên hắn không nghĩ muốn làm phiền đến mấy vị thư kí hay trợ lý của y ở ngoài kia đâu. Hắn nhìn đến một góc kia có nước uống, “Thôi để tôi tự đi lấy cũng được.” Hắn đứng dậy bước đi qua, tự động cầm lấy ly rót nước để ở góc phòng. Hắn có chút khát, liền ngẩng đầu lên uống thẳng cạn một ly.
Lãnh Tĩnh ánh mắt từ nãy giờ không hề rời người hắn một chút, nhìn hắn thực tự nhiên không chút khách khí xoay người đi lấy nước, thẳng người đứng ở phía đằng kia. Thân thể cao gầy thẳng tấp, lẳng lặng ngẩng đầu uống nước, mi mắt thoáng hạ, cổ ngưỡng lên cao một chút, khi uống nước hầu kết nhẹ nhàng chuyển động lên xuống chầm chậm, đại khái là hắn có điểm khác nước cho nên động tác tốc độ tăng dần. Đầu chậm rãi ngửa về phía sau mang theo chiếc cổ có độ cong vừa phải tạo thành một hình vòng cung thon gọn. Lúc uống hết một ly nước rồi, trên mặt hắn không tự giác lộ ra chút biểu tình thật thoải mái thỏa mãn, chiếc môi có chút chút khô đi được làn nước ẩm ướt làm dịu đi mang về một vẻ hồng nhuận tươi đẹp vốn có ban đầu.
Mãi cho đến khi hắn quay đầu tiến về bên cạnh y, y mới đua mắt nhìn thùng nước đặt ở góc phòng kia. Được, hai ngày trước thiết nghĩ nên tống mi ra khỏi phòng, nhưng hôm nay nghĩ lại, thôi thì tha cho mi vậy. Lại đưa mắt nhìn sang cái ly vừa mới có vinh dự được hắn chạm vào kia đặt ở trên bàn, chậc, vành ly vẫn còn thực ướt át a.
Nhìn y không biết đang suy nghĩ cái gì mà ngốc trụ một cục, Bạch Trạch cảm thấy được thật khó có cơ hội được như hôm nay, liền lấn tới, “Anh hiện tại không bận, vậy có muốn nói chuyện chút không?”
Lãnh Tĩnh không nói, chỉ là chuyển tầm nhìn sang hắn. Không nói chính là đồng ý a.
“Thiết nghĩ anh muốn biết tôi muốn hỏi anh cái gì có phải không?” Hắn lộ ra một bộ mặt tươi cười thực đậm chất ‘gian trá giảo hoạt’, mà Lãnh Tình nhìn thấy hắn cười lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, như ẩn như hiện thì liền ngây ngất, “Tôi muốn hỏi anh, hiện tại một ngày ba bữa cơm anh tính giải quyết như thế nào?” Lãnh Dật đã xuất ngoại rồi, nói vậy hắn càng cần phải để tâm đến người này nhiều hơn a.
Nhìn vẻ mặt hắn trưng ra ngay một bộ ‘anh mau thành thật khai báo cho tôi’ kia, Lãnh Tĩnh cũng không có gì gọi là ngạc nhiên hay khó chịu gì cả. Y vốn là người không thích người khác truy hỏi y cái gì, nhưng mà không hiểu rõ tại sao đối với cái người đứng trước mặt đang cố ‘thẩm vấn’ y kia, một chút cảm giác bất mãn cũng đều không có, ngược lại còn cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác thực thích ý. Y thường đối với mấy chuyện xung quanh đều coi như không quan tâm, cứ để tự nhiên vượt qua, từ cha mẹ, sự nghiệp gì cũng đều như vậy, nhưng chính là bản thân y lại thực khủng bố, nào là mắc phải bệnh khiết phích, không thích chỗ đông người ồn ào, vậy thì mấy chuyện ăn uống y như thế nào giàn xếp? Cứ cho là đến nhà hàng ăn đi, nhưng mà đồ ăn của nhà hàng cũng chưa chắc là vừa ngon lại vừa dinh dưỡng, đối y mà nói thì ăn nhà hàng với ăn bánh mì sandwich cũng chẳng có khách gì nhau. Mỹ vị ở “Tây Phong” y còn ăn thực ít chứ nói chi là mấy chỗ khác. Này coi như là bản chất ăn ít, thế cho nên trên thực tế, y cảm thấy được chính y cũng không có bạc đãi cơ thể mình cho lắm.
“Gọi nhà hàng đem tới là được” Lãnh Tĩnh trưnng ra một nụ cười ‘không chê vào đâu được’. Y vẫn thường ăn bữa sáng cùng bữa trưa ở một nhà hàng nổi tiếng chuyên phục vụ tận nơi, cứ đến đúng giờ là sẽ đem món ăn đến công ty cho y, dù giá cả có hơi đắt một chút nhưng mà y coi như vẫn có thể ăn được, có bao nhiêu món đó cứ mỗi ngày đều xào qua xào lại, nhưng mà kệ, y cũng đúng giờ mà ăn thôi. Còn bữa tối cùng mấy ngày cuối tuần thì y thường đi đến “Tây Phong” ăn cơm, hoặc là cũng là gọi đồ ăn ngoài, đương nhiên tất cả đều phải là từ mấy nhà hàng nổi danh rồi. Y nói ra điều này chính là không muốn người am hiểu ẩm thực như hắn đây còn có điều gì nghi ngờ a.
Bạch Trạch nhìn y đang một mạt dào dạt đắc ý thì liền nghĩ ngay đến ngày hội ngộ ở “Tây Phong” giữa hắn và y ngày nào đó, khi đó y cô đơn một mình một bóng ngồi ăn cơm tối. Nhưng cũng hiểu được y tại sao không nói ra mấy điều này, mấy loại chuyện thế này đáng khoe ra sao? khoe ra chỉ tổ làm cho y á khẩu mà thôi a. Suy cho cùng, tổng tài ngây thơ y cũng có điểm đáng yêu ấy chứ.
“Vậy anh ăn có ngon miệng không?” Tung ngay vấn đề thứ hai vào cuộc, Bạch Trạch nhìn y, giống như một đứa trẻ đang há miệng chờ nghe chuyện vui vậy.
Mấy loại thức ăn chán ngấy kia thực chất là không mang lại cảm giác ngon miệng cho y, y vẫn thường thường vừa nhìn thấy là đã hết muốn đụng đũa rồi. Trợ lý của y đã từng hỏi qua y là có cần đổi nhà hàng hay không, nhưng mà y từ chối, bởi vì dù cho là có nhà hàng nào đi chăng nữa, rốt cuộc cũng là mấy món ăn làm như vậy mà thôi, sơn hào hải vị đối y cũng chẳng có thêm ý nghĩa..
Thấy y trưng ra một bộ dáng trầm mặc không nói gì, hắn ít nhiều cũng có thể đoán được sự thật ít nhiều là như thế nào, thầm than một câu, bộ anh mắc bệnh kén ăn sao? Cũng không phải ngày đó lúc ăn cơm ở nhà hắn, thấy y ăn cũng bình thường mà. Nếu vậy thì chính là mắc phải một loại bệnh tâm lý chứ không phải phụ thuộc vào thức ăn a. Ấy chính là xem ra y muốn có người uy y ăn cơm thì y mới chịu a, cứ giống như một tiểu hài tử, tới giờ cơm thì phải chờ mẹ đút. (nổ chút ^^)
Bất quá, thực đúng là ăn cơm một mình rất tĩnh mịch đi.
Kia trong một khu nhà cao cấp thật rộng, một người lặng lẽ ngồi bên cái bàn ăn thật lớn thật dài dùng bữa, dù là có rượu ngon món ngon thì cũng có được ý nghĩa gì đâu?
Bạch Trạch vừa chuyển mắt thì trong đầu liền phát ra một ý tưởng mới, liền cười đến lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh xinh, “Tôi có một ý kiến này nha.”
Lãnh Tĩnh tự dưng cảm thấy thực căng thẳng, theo bản năng liền thấy hắn tựa như lời hắn sắp nói ra đây quả thực sẽ rất kinh khủng.
“Một người ăn cơm thực buồn chán a, chi bằng hai chúng ta cùng ăn chung?”
“Ăn chung?” Lãnh Tĩnh phun ra hai chữ này, làm cứ y như là hai chữ này thực y chưa từng gặp qua vậy. Đây là y có ý gì?
Bạch Trạch vẫn giữ nguyên tỉnh táo, càng nghĩ càng cảm thấy được hắn thực đã đưa ra một chủ ý không tồi nha, tiện cả đôi đường, “Đúng rồi, về sau cơm chiều cả hai chúng ta sẽ cùng nhau ăn. Tôi thấy anh thường ăn ở mấy nhà hàng kia, khẳng định là nấu không tồi a, anh một người ăn buồn, mà chỗ anh với chỗ bệnh viện của tôi cũng gần nhau, tôi buổi trưa sẽ tới tìm anh, vừa lúc cùng anh ăn cho vui, lại vừa giúp tôi đỡ ngán mấy món ăn trong căn tin bệnh viện. Còn buổi tối thì anh đến nhà tôi ăn, lần trước anh cũng nói tôi nấu ăn không tệ, dù sao tôi một người ăn cũng buồn, sẵn tiện anh đến, chúng ta cùng nhau ăn có phải hay hơn không. Như vậy chúng ta vừa ăn no đủ, vừa vun đắp thêm tình bạn, thật tốt quá đi chứ. Anh thấy thế nào?”
Hai mắt hắn mở to chớp chớp nhìn y, vẻ mặt giống như khẩn cần ‘đáp ứng đi mà đáp ứng đi mà’ vậy, không hề khác biệt.
Cơm trưa, cơm chiều, “Vậy bữa sáng thì làm thế nào?” Lãnh Tĩnh theo bản năng liền hỏi ra miệng.
Vấn đề y mới vừa hỏi ra thì liền thấy người trước mặt giống như càng thêm hào hứng, lông mi đều dựng thẳng cả lên, “Này có chút phiền toái, nhưng cũng là cách giải quyết tốt nhất a. Dù sao hai chúng ta cũng đi làm ở gần nhau, vẫn là cũng có thể cùng nhau ăn sáng. Mỗi sáng tôi sẽ làm điểm tâm, anh đi tới nhà tôi, hoặc là tôi mang đến nhà anh. Ân, nhưng tốt nhất vẫn là anh nên chạy đến nhà tôi là tốt nhất. Tôi làm điểm tâm xong mà lại còn phải mang đến nhà anh nữa, sợ sẽ trễ giờ làm mất. Còn vào cuối tuần thì không khó giải quyết nga. Dù sao hiện tại tôi cũng là bác sĩ riêng của anh, mỗi tuần sẽ đều đi xem anh một chút, lấy chút thời giờ giúp anh châm cứu, mát xa, vân vân, nhà tôi hay nhà anh đều được. Thiết bị trong nhà bếp của anh thực không tồi nha, tôi đến nấu chắc chắn sẽ rất tiện lợi đây, không cần phải sợ, hoặc là ra ngoài ăn cũng được….”
Hắn cứ như vậy thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ, giống như là đang bày ra một kế hoạch cho một ngày mai tươi sáng hơn, trong mắt liền lộ ra tinh quang, tựa hồ cùng y ăn chung là một cảnh tương hắn đã tràn ngập chờ mong bấy lâu nay rồi, thậm chí là quên mất vừa rồi là chính hắn nói, ‘Trong lúc khám bệnh, anh phải phụ trách thức ăn cho tôi’. Lãnh Tĩnh bất khả tư nghị nhìn hắn, thấy hắn nhiệt tình tăng vọt như vậy thì liền bất đắc dĩ, nhưng thực chất là cũng đã bị hưng phấn thái quá của hắn lây cho một chút, một loại cảm giác ngọt ngào từ từ trỗi dậy trong lòng y.
Vẻ mặt hưng phấn của hắn thực đẹp, gương mặt trắng nõn ửng lên một tầng đỏ ửng nhè nhẹ, vướng một vài giọt mồ hôi tinh tế phía trên từ từ chảy nhẹ xuống dưới. Một lúc sau hắn nói cả nửa ngày rồi mới phát giác ra Lãnh Tĩnh cư nhiên nãy giờ một mực dõi theo hắn, chấp nhận hay không cũng không nói tiếng nào, hắn liền không khỏi có chút ũ rũ, nhưng vẫn là không muốn buông tha cho loại ý tưởng tuyệt vời này của hắn, cho nên vội vàng hỏi y, “…….. Anh thấy thế nào?” Chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của y, tràn ngập hi vọng.
Lãnh Tĩnh không nói, chỉ là chuyển tầm mắt, hạ nhẹ hàng mi xuống, thẳng nhiên nói, “Chuyện tôi ăn cơm hay không rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên!” lời thốt ra chắc chắn như đinh đóng cột nha, “Anh mỗi ngày đều phải ăn no tôi mới thấy được.”
“Vì cái gì?” Y ngẩng đầu, tâm có chút hơi căng thẳng. Y nhìn hắn, muốn nghe một câu trả lời rõ ràng từ hắn.
Bạch Trạch có chút cả kinh, đối với câu hỏi y đặt ra mà mở lớn mắt đầy kinh hãi. Vì cái gì ư? Bởi vì y là bằng hữu của hắn sao? Hay là vì hắn là bác sĩ riêng của y? Trừ những thứ này ra, tựa hồ như còn có một nguyên nhân gì đó, hắn không biết, hắn có chút ngây ngẩn, tim bỗng chốc đập nhanh không ngừng. Hắn bắt đầu cảm thấy bối rối, nghĩ muốn có một đáp án cho y, nhưng lại càng muốn cho mình một cái đáp án rõ ràng hơn.
Tâm đột nhiên nhảy loạn như vậy, làm cho tim hắn đột nhiên trống rỗng ——-
“Tôi nghĩ muốn tốt.”
Ăn được, ngủ ngon, tâm tình tự nhiên sẽ tốt.
Trong một thoáng nháy mắt hắn nói ra câu này, hai người đồng thời sửng sốt, giống như sợ hãi phải nhìn thấy người đối diện, thật lâu không nói thành lời.
Thật lâu sau ——-
“Tôi đáp ứng cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...