Tiếng chuông di động đánh vỡ bầu không khí im lặng giữa hai con người, đại não hiện tại đang trống rỗng của Bạch Trạch nhất thời hoàn hồn trở lại. Điện thoại di động trên người hắn không ngừng vang lên làm bừng tỉnh cả hắn cùng Lãnh Tĩnh. Hắn nhìn đến đôi mắt y đã dần dần trở lại đôi mắt lạnh như cũ, trong nội tâm hắn liền chấn động không thôi. Hai người vừa nãy cùng nhau khiêu vũ, sau đó hai người cư nhiên cứ như vậy ngẩn người nhìn nhau? Này gọi là cái gì, thâm tình đối diện sao? Nhịn không được mà trong lòng run lên, trộm liếc mắt dò xét y đứng bên cạnh mới phát hiện vừa nãy chính mình thất thố sao? Bất quá hiện tại muốn cứu vãn cũng không được, tiếng chuông phiền lòng này cứ thúc giục không ngừng, trên màn hình hiện lên ba chữ: Thang Viễn thần, khẳng định chắc là gã muốn hỏi hắn từ khi nào mà rời đi.
“Uy…..”
“…”
“Không có, tôi không sao. Tại gặp phải một vị bằng hữu, tôi xem cậu nhất thời không thể thoát thân cho nên mới đi trước.”
Nói đến một nửa hắn bỗng nhiên dừng lại, không tự chủ được mà xoay đầu sang liếc nhìn Lãnh Tĩnh một cái, “Ân, tôi cùng bằng hữu đang cùng một chỗ, hắn cũng muốn đi cho nên thuận tiện mang tôi theo cùng.” Nói xong lại hướng y nhìn thoáng qua một chút, kéo y đi, hẳn là y nên chở hắn về đi thôi.
Gã trầm mặc, thật lâu sau đến khi hắn nghĩ muốn cúp máy thì trong di động lại truyền đến âm thanh, giống như đầy ủy khuất —
Anh liền như vậy không muốn cùng em một chỗ hay sao?
Âm thanh truyền ra lộ ra một mảng nồng đậm mất mác cùng bi thương, còn có một tia ủy khuất không thể đổi làm cho hắn liên tưởng đến bộ dạng gã đang tay cầm điện thoại, vẻ mặt đầy thương tâm sa sút.
Hắn trong chốc lát áy náy. Hắn đã đáp ứng gã đến tham dự, nhưng rồi ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật cũng không có nói cho gã nghe. Gã như vậy hao tâm tổn ý, nhõng nhẽo ngạnh phao quấn quít lấy hắn, bắt hắn phải tham dự tiệc rượu hôm nay, hẳn là hắn chính là người mà gã muốn nhìn thấy nhất đêm nay, mà hắn thì lại không chút trách nhiệm, liền cứ như vậy li khai, giống như bị mê hoặc mà theo Lãnh Tĩnh y cùng một đường mà đi.
Hắn hối hận chính mình thật sự là không nên đến đây, không nên mềm lòng mà đáp ứng Thang Viễn Thần, vô hình trung lại cho gã một tia hy vọng giả dối, cuối cùng hiện tại cũng chỉ lại làm cho gã càng thêm thương tâm mà thôi.
“Tiểu Thần,” hắn cúi đầu, chậm chạp mở miệng, “Tôi vẫn muốn như vậy gọi cậu, nhưng mà cậu vẫn không chịu, hiện tại tôi bắt đầu gọi cậu như vậy đi. Tôi đêm nay….. thực xin lỗi, tôi không phải là chán ghét cùng cùng ở chung, chính là không có quen loại không khí như vậy.”
Hắn dừng một chút, thanh âm có chút tối nghĩa đi. Hắn nhịn không được mà đi đến chỗ đỗ xe này, đứng trong bóng đêm mà nhìn bầu trời đen kịt một màu, hít vào thật sâu một hơi, gian nan mà mở miệng tiếp tục —-
“Tình yêu, là ở nơi đó lúc đó cậu gặp được một nửa của cậu, nhưng tôi không phải là ‘một nửa’ mà cậu cần, cũngkhông phải là người sẽ thật tình yêu cậu. Không cần tiếp tục ôm ảo tưởng với tôi, bởi vì tôi thực không thể đáp lại tình yêu của cậu được.”
Những lời này hắn nói với gã, nhưng cũng chính là nghĩ đến những ngày tháng trước kia hắn ở hải ngoại mà nói với chính bản thân mình. Lại nói tiếp, trong lòng có sầu não, những rồi cũng sẽ tiêu tan.
Đem hết cự tuyệt gửi vào trong lời nói, hắn cảm thấy được một loại thương tổn thực đau lòng, đứa nhỏ chưa biết ưu sầu này cuối cùng vẫn là bị hắn làm cho thương tâm. Nguyên bản, hắn nghĩ đến hắn đối xử với gã trước kia, chính là gã mông lung hiểu nhầm thành thích mà hắn lại không có suy nghĩ gã đã sớm chuyển đó thành tình yêu. Hiện tại, hắn nghĩ có lẽ chính hắn đã sai lầm rồi.
Hắn đã quên rằng đứa nhỏ có đều là thật tình. Tâm hồn này giống như tấm thủy tinh lóng lánh luôn đẹp nhất, cũng sẽ có lúc tan vỡ. có lẽ hắn chính là loại thủy tinh này, làm cho gã từ nay về sau lạnh tâm sẽ trở nên một người mang ý chí sắt đá hơn.
Hôm nay bị hắn cự tuyệt, tựa như lúc trước chính mình bị người ta cự tuyệt.
Lúc bị cự tuyệt quả thật rất thống khổ, nhưng mà tiếp tục dây dưa cũng chỉ là làm chính mình lún càng thêm sâu.
Thang Viễn Thần rốt cuộc cũng khóc. Gã đè thấp thanh âm, nghẹn ngào, quật cười mà nói với hắn một câu —– Tôi….. chán ghét anh.
Quả nhiên, bị chán ghét rồi. Này coi như cũng là lẽ đương nhiên đi.
Khiến cho gã trưởng thành hơn một chút đi.
Mãi đến lúc ngắt điện thoại rồi, hắn vẫn là thật lâu đứng ở nơi đó để cho gió đêm tạt vào trên mặt, hy vọng nó có thể thổi bay hết sầu não cùng ưu tư trong lòng hắn đi. Hắn hít sâu một hơi rồi xoay người nghĩ muốn trở về, lại đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào thì Lãnh Tĩnh đã muốn đứng ở phía sau lưng hắn. Khoảng cách quá gần, hai người mặt đối mặt, còn có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Y nhìn hắn, yên lặng không nói gì, còn có chút đăm chiêu.
Hai người đều không mở miệng, hắn không biết phải nói cái gì, có chút điểm xấu hổ, cũng có chút điểm riêng tư. Mà y thì luôn ít nói, thiên tính lạnh lùng không giống như người bình thường.
Vì thế, cả hai người đều trầm mặc.
Hắn bị vây hãm trong suy nghĩ của mình, cũng không biết khi nào thì mình đi xa y, cũng không biết y đã đứng nơi nào bao lâu, cũng không biết y rốt cuộc là nghe được nhiều hay ít, bất quá hắn cũng không để ý, hắn chính là chỉ đang giải quyết việc của mình mà thôi.
Lãnh Tĩnh nhìn thấy người trước mặt, nhìn thấy bóng dáng hắn đứng cô độc trong màn đêm, nghe được thanh âm ưu thương hắn cúi đầu mà nói ra liền không tự chủ được mình mà đi đến phía sau lưng hắn, không có đánh đoạn hắn, nhìn hắn rõ ràng cự tuyệt người khác nhưng mà chính hắn lại dần dần trở nên sầu não ưu tư. Hắn buồn làm cho y không khỏi nhíu mày mà lãnh hạ mặt, sau lại mắt cũng không chớp mà nhìn hắn đứng dưới gió thổi thật mạnh của màn đêm.
Thật lâu sau y mới mở miệng nói, “Đi thôi”. Nói xong liền thẳng xoay người đi trở về ga ra.
Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy nhưng lại làm cho hắn có cảm giác giống như trút được gánh nặng, y cái gì cũng không có hỏi. Có lẽ là xuất phát từ lạnh lùng, có lẽ là xuất phát từ săn sóc, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cảm tạ giờ phút trầm mặc này. Hắn tự hãm trong suy nghĩ của mình, không biết cách nào giải thích được, tuy rằng hắn cũng chẳng có nghĩa vụ phải đi giải thích nhưng chính là mọi người không hiểu được cái gì gọi là quan tâm, hoặc là nói là lòng hiếu kì.
Dọc theo đường đi đều thực im lặng. Lúc đã đến nhà hắn rồi, khi hắn vừa mới chuẩn bị mở cửa xuống xe thì y mới bỗng nhiên quay đầu đến, thẳng tắp mà nhìn hắn ——
“Cậu cũng không có làm sai.”
Hắn ngạc nhiên, lúc hai người săp tạm biệt nhau thì y gọi hắn cho hắn lời khẳng định? Trong lòng ấm áp, tâm cũng thoáng trầm tĩnh lại. Đêm nay quả thật cự tuyệt Thang Viễn Thần làm cho hắn có chút sầu não, lại nhớ lại một chút chuyện xưa đã chôn vùi trong đáy lòng cho nên cảm thấy cô đơn, còn có cảm thấy áp lực, nhưng lúc xoay người rời đi lại thấy y đứng ở phía sau, không có cho hắn chống đỡ, không có nói lời dư thừa thật là tốt, cũng không có an ủi, chính là cũng đủ làm cho hắn yên tâm được một chút, giờ phút này lời y nói ra, cũng không hiểu sao lại làm cho hắn cảm thấy tâm tình mình dần dần thoáng tĩnh.
Tuy rằng y lãnh tình mặt lạnh, nhưng tại sao lại luôn làm cho hắn cảm thấy an tâm?
Bạch Trạch thở dài một hơi, hơi dựa về phía sau một chút, “Tôi biết, chỉ là tôi có chút thương cảm.” Hắn nghiêng người, tay phải chống ôm lấy một bên má, “Anh biết không, kỳ thật tôi cũng không muốn thương tổn cậu ấy, thực giả nhân giả nghĩa đi? Ha hả”, nhịn không được mà tự giễu mình một cái.
Y nhìn hắn giờ phút này có chút chọn lông mi, cảm thấy được hắn cùng vừa rồi không giống nhau, cụ thể là thế nào thì y cũng không rõ ràng lắm, chính là có thể cảm giác được hắn không có uể oải như khi nãy. Đối với y, vấn đề này của hắn thật sự không phải như hắn nghĩ, y thấy Thang Viễn Thần này thuộc dạng người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhân từ nương tay đối với gã mà nói là vô tác dụng, trong thương trường mà nói thì không thể có chút đồng tình với đối thủ được. Đêm nay hắn đối gã cự tuyệt cũng chỉ là làm cho gã âm thầm kinh ngạc một chút thôi, gã kinh ngạc chính là vì hắn dám mở miệng quyết đoán nói lời cự tuyệt gã a, cho dù không có cảm tình đi chăng nữa, nhưng mà lấy địa vị nhị công tử của Thang thị ra mà nói thì ai cũng phải đối hảo với gã, người cự tuyệt gã chỉ sợ không có bao nhiêu. Loại người như gã phải gọi là loại người nguyên tắc. Mà hắn thì lại đầy thương cảm, biểu hiện thập phần mềm lòng, không lẽ bác sĩ là dễ bị đã kích như vậy sao? Hắn tự mình cười nhạo mình, người có mẫn tuệ sâu sắc như hắn mà biểu hiện như vậy, thực làm người ta dễ đoán ra chính hắn hẳn là cũng từng bị người khác cự tuyệt qua rồi a — nghĩ đến đây liền làm y cảm thấy không thoải mái. (anh làm như anh là thầy bói k bằng =___=)
“Nếu biết, sẽ không phải sợ thương tâm”, không quả quyết, chỉ biết có vẻ ‘giả nhân giả nghĩa’.
Hắn bĩu môi, không chút nào ngoài ý muốn nghe y nói như vậy. Tuy rằng ý nghĩa này cũng được coi là sự thật, chính là lòng người có dễ dàng không chế chứ?
Hắn có chút bất đắc dĩ ngắt lời, chỉ tiếc là ngữ khí giống như rèn sắt không thành thép mà nói, “Anh a a, khẳng định còn chưa có từng trải qua, cũng không có từng bị người ta cự tuyệt a.”
Y kì quái liếc nhìn hắn một cái. Y thực là cũng không cho rằng mình sẽ hội thích một người nào đó – cha mẹ huynh đệ cũng không có làm cho y nghĩ tới cái chữ ‘thích’ kia chứ đừng nói. Trên đời này, còn có cái gì làm cho y động tâm sao? Làm sao có từ ‘cự tuyệt’ hiện ra, huống hồ, cho dù y có mục tiêu, nữ nhân trên thế giới này có người nào muốn cự tuyệt y sao?
“Không ai sẽ cự tuyệt danh hiệu ‘tổng tài phu nhân’ của Lãnh thị cả”, tuy rằng khẩu khí của y vẫn là lạnh như băng, chính là có thể nghe thấy trong đó khẩu khí châm chọc a. Tuy rằng y nói chính là sự thật, nhưng mà làm người không cần phải vặn vẹo như vậy, ôm ấp hy vọng luôn tốt. Nhịn không được mà hắn trong tâm thở dài một cái, người này quả thật là đáng thương a.
“Cho nên, anh phải cố gắng tìm được người không thèm để ý cái danh hiệu ‘tổng tài phu nhân’, không phải chỉ vì hai chữ ‘tổng tài’ mà theo anh đi.”
Không phải vì hai chữ ‘tổng tài’ sao? Sẽ có người như thế? Y ở trong lòng cười lạnh.
“Nếu không có thì sao?”
“Kia, chưa tìm sao biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...