Cô lùi lại vài bước rồi lao ra cửa, dứt khoát rời khỏi Chu thị.
Bạch Hàn Phong cầm lấy bản hợp đồng, vội đuổi theo cô.
“Em không muốn biết trong bản hợp đồng này có gì sao?”
Cô quay phắt lại, mạnh mẽ gạt tay hắn ra khỏi cổ tay cô.
Mặc kệ nước mắt còn vương trên gò má, nhưng không có lấy một vẻ mảnh mai yếu đuối trước mặt hắn: “Thì có liên quan gì đến tôi, anh hợp tác với anh trai tôi chứ đâu phải hợp tác với tôi, tôi cần thiết phải biết sao?”
“Cần thiết.” Hắn cương quyết khẳng định.
Cô bật cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống vì trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh của ba: ”Anh còn muốn gì nữa, còn điều gì mà anh chưa đạt được nữa?”
“Còn em.” Hắn ghé sát lại, môi kề môi, mang hơi thở man mát, quyến rũ phả lên làn da trắng mịn.
Mặt cô sa sầm xuống, lùi lại giữ khoảng cách với hắn, hận không thể lập tức giết chết hắn bằng một cách tàn nhẫn nhất.
Cô không nói thêm lời nào, quay lưng lao ra khỏi cửa sảnh lớn.
Cửa xe vừa đóng lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô siết chặt vô lăng, nhấn ga hết cỡ.
Như muốn chuốc hết toàn bộ ấm ức vào con đường nhặn nhụi phía trước.
Tại sao lúc nào hắn cũng có được sự tiện nghi.
Hắn muốn cướp thì cướp ư, muốn hợp tác thì hợp tác ư? Khi thất bại vẫn được chủ dự án tin tưởng, tiếp tục đầu tư.
Còn cô, cố gắng từng chút một, cuối cùng đề đổ sông đổ bể.
Cô không can tâm, thực sự không can tâm.
Để người từng làm tổn thương cô có một kết thúc tốt đẹp không phải là tác phong của cô.
Bạch Hàn Phong nhìn theo chiếc xe đã mất hút.
Trong lòng hắn nhầm tính điều gì đó.
Hắn thật không ngờ chuyện ba cô qua đời, cô lại đổ lỗi cho tại hắn.
Coi hắn là kẻ thù, đay nghiến hắn vô cùng như vậy.
“Lái theo chiếc xe vừa rồi.”
\~\~\~
“Cửu Vi, không hay rồi.”
”Có chuyện gì vậy mẹ?”
Mặt mày Tôn phu nhân sa sầm, vội vã chạy vào phòng ngủ của Tôn Cửu Vi: “Chân của Hàn Phong đã bình phục rồi, đã đi lại bình thường được rồi.”
Tôn Cửu Vi lập tức mở to mắt: “Mẹ nói gì cơ?” Vẻ mặt cô ta ngờ nghệch: “Sao có thể như thế được, chẳng phải trước kia từng nói không có khả năng hồi phục nữa hay sao, hay là tin vịt.”
Tôn phu nhân lắc đầu quầy quậy: “Không thể sao được, chính mắt mẹ nhìn thấy Hàn Phong sải bước vào tập đoàn, vững vàng bước đi bằng hai chân.”
”Cũng tại con cả.” Đột nhiên Tôn phu nhân đánh vào cánh tay của Tôn Cửu Vi: “Trước kia con cứ nhất quyết từ chối hôn sự, bây giờ con sáng mắt chưa, cậu ta vừa có tài, vừa có quyền, còn có diện mạo xuất chúng, bao nhiêu cô gái ao ước còn không được, vậy mà con…ây da.”
Tôn phu nhân liến thoắng, càng nói bà càng cảm thấy ức chế, tức giận không làm gì nổi, chỉ có thể bất lực mà ca thán, trách móc đứa con lúc nào cũng kiêu căng, ngạo mạn này.
Tôn Cửu Vi cụp mí mắt xuống, thảo nào trước khi xảy ra mâu thuẫn, Bạch phu nhân không còn niềm nở với cô ta nữa, thậm chí biểu hiện còn giống như rước cô ta về cũng được, không rước về cũng được.
Phải chăng thời gian đó Bạch Hàn Phong đã tiến hành điều trị.
Dự kiến có khả năng hồi phục nên Bạch gia chẳng cần gấp rút tìm con dâu nữa.
Tôn gia cứ thế bị đẩy ra.
“Mẹ, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Mắt Tôn phu nhân lập tức ánh lên sự nham hiểm, trong đầu đã nghĩ ra một âm mưu: “Cậu ta là người đã gây tai nạn, khiến con phải ngồi xe lăn, không có cớ nào lại ung dung tự tại, bỏ mặc con một mình ở nơi này được, mẹ sẽ tìm Bạch gia đòi lại công bằng cho con.”
“Đòi công bằng gì vậy, Tôn phu nhân?”
Bạch Từ Lăng đột nhiên xuất hiện, thanh âm cao ngạo khiến người nghe bất giác rung mình, cửa không đóng, anh ta cứ thế đi thẳng vào, ánh mắt lúc này như tra khảo, nhìn thẳng vào mắt Tôn phu nhân, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Tôn phu nhân và Tôn Cửu Vi lập tức hoá đá, cơ hồ còn sợ hãi muốn lùi ra phía sau: “Từ Lăng, sao cháu vào phòng mà không gõ cửa vậy, lỡ như…Cửu Vi đang thay đồ thì sao?”
Bạch Từ Lăng sải bước tiến đến, khoé miệng hơi nhếch lên, ánh mắt đầy tia phức tạp: “Đây là nhà riêng của cháu, muốn vào phòng nào, để làm gì còn phải xin phép nữa sao?”
Tôn phu nhân lập tức co rúm lại, mồm miệng lắp bắp: “À không…bác không có ý đó.”
Bạch Từ Lăng mỉm cười đền trước xe lăn của Tôn Cửu Vi, đưa tay vén những lọn tóc rủ xuống mặt cô ta: “Chị đang tiếc nuối vì ngày đó không đồng ý hôn sự với anh trai của em à.”
“Không, không phải.” Tôn Cửu Vi lập tức lắc đầu, hoảng hốt trước sự tiếp xúc gần này của anh ta.
Tôn phu nhân thấy thế liền bước lại gần, giải vây cho Tôn Cửu Vi: “Từ Lăng, Cửu Vi đã có cháu rồi thì còn tiếc nuối ai nữa chứ.”
Bạch Từ Lăng gật gật đầu, ngồi xuống trước mặt Tôn Cửu Vi, hai bàn tay đặt lên đùi cô ta, xoa bóp: “Cửu Vi, chị muốn mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...