Chart Lee trở về căn hộ, anh ta giận dữ muốn đập phá đồ nhưng cũng may là còn một chút tỉnh táo, đây là căn hộ anh ta thuê trong vòng một tuần, không phải căn hộ anh ta được sở hữu, cho nên, làm tổn hại đồ đạc ở đây lại thêm phần rắc rối.
Anh ta chỉ có thể đấm tay vào tường vài cái rồi bất lực thả mình xuống sofa, ngửa đầu lên nhìn trần nhà.
Bạch Hàn Phong mà biết chuyện này thì hắn sẽ có phản ứng ra sao đây.
Huống hồ, hắn đã có tình cảm đặc biệt với cô, liệu có rơi vào trầm cảm như trong quá khứ?
Chart Lee cầm lấy điện thoại, định gọi cho hắn nhưng lại thôi.
Bây giờ tình hình ở Bạch thị đang cực kỳ rối ren, lỡ như cho hắn biết chuyện này, hắn lại không còn tâm trạng để xử lý công việc thì sao.
Vừa ném điện thoại qua một bên, Chart Lee lại vội vàng cầm lên.
Không được, anh ta không thể giấu chuyện này được, phải lập tức thông báo cho hắn biết.
Nhưng khi cái tên Bạch Hàn Phong hiện lên màn hình, anh ta lại do dự.
"Ây da." Chart Lee ném phăng chiếc điện thoại lên giường, để đến khi trở về rồi nói rõ ràng với hắn, bây giờ trao đổi qua điện thoại quả thật không tiện.
Mà hắn còn đang rất bận rộn, nghe thấy chuông điện thoại sẽ càng cảm thấy phiền toái và bức bối, lại ảnh hưởng đến tiến trình xử lý công việc.
Mà chưa chắc hắn đã thèm nhòm ngó đến điện thoại của anh ta, đắn đo do dự hồi lâu anh ta vẫn không thể quyết định nổi, bây giờ phải làm thế nào mới ổn đây.
"Phu nhân, đại thiếu gia đã trở về rồi ạ."
Lúc lão quản gia gọi điện cho Bạch phu nhân thì bà ta đã đến cổng biệt thự, vừa đúng lúc hắn đi vào phòng khách.
"Quản gia!"
Lão quản gia giật mình, đứng thẳng tắp trước mặt hắn, đầu cúi thấp: "Dạ có tôi, thưa đại thiếu gia."
"Chuyện tôi kêu bà làm, tình hình ra sao rồi?"
Ánh mắt của hắn dữ dằn như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, khiến bà ta không khỏi run lên bần bật.
"Không tìm thấy Du Du, còn định đuổi quản gia ra khỏi nhà đấy à." Bạch phu nhân bất ngờ xuất hiện.
"Phu nhân...phu nhân...dạ chào phu nhân." Đám giúp việc vội vàng cung kính cúi chào.
Chân mày hắn khẽ chau lại, phải chăng lão quản gia đã thông báo chuyện này cho mẹ hắn biết.
"Muộn vậy rồi, sao mẹ lại đến?"
Bạch phu nhân có chút bất mãn khi ở tập đoàn hắn đã đau đầu với cả mớ rắc rối, vậy mà khi về nhà, hắn vẫn còn tâm trạng nhớ đến cô giúp việc nhỏ bé kia.
"Nếu Du Du đã đi rồi thì thôi, mẹ sẽ tìm cho con một giúp việc mới."
Khoé miệng Bạch Hàn Phong khẽ nhếch lên: "Không tìm thấy Du Du, thì bọn họ cũng đừng hòng được ở lại đây."
Bạch phu nhân kinh ngạc: "Hàn Phong, con định vì con bé đó mà đuổi cả những người từng tận tuỵ hầu hạ con suốt từng đó năm trời sao?"
Hắn phóng thẳng ánh mắt lạnh lẽo lên nhìn Bạch phu nhân: "Như thế nào gọi là tận tuỵ? Bọn họ đều không xứng với hai chữ đó."
"Hàn Phong, con đang muốn làm loạn đấy à, có mẹ ở đây mà con cũng dám đuổi cả quản gia nữa sao?"
Ánh mắt hắn lập tức bùng lên tia lửa: "Hôm nay, bất cứ ai cũng đừng hòng cản được con."
"Hàn Phong, con..."
Chưa dứt câu, chuông điện thoại của Bạch Hàn Phong bỗng reo lên.
Chart Lee đã thức nguyên đêm để suy nghĩ về việc có nên gọi điện báo cho Bạch Hàn Phong biết hay không, cuối cùng khi trời tờ mờ sáng, anh ta mới quyết định được.
Bạch Hàn Phong buồn bực nhấc máy: "Có chuyện gì?"
Thanh âm đầy mệt mỏi và chán ghét của Bạch Hàn Phong vang lên.
Chart Lee liền âm thầm hít một hơi sâu, không vòng vò, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu nghe cho rõ đây, Du Du, cô ấy chính là con gái út của cố chủ tịch Chu, chính là kẻ đã âm mưu hại Bạch thị rơi vào bước đường này."
Sắc mặt Bạch Hàn Phong lập tức trở nên trầm trọng, người hắn cứng đờ như thể bị đóng băng.
Khiến mọi người xung quanh đều khó hiểu mà bất giác nhìn nhau.
"Ai nói với cậu như vậy?"
Vài giây sau, Chart Lee mới rõng rạc lên tiếng: "Du Du ngồi chung máy bay với tôi qua New York, chính mắt tôi nhìn thấy cô ta đi chung cùng với Vu Dịch Dương, và cũng chính miệng cô ta thừa nhận cô ta chính là Chu Thiên Như, con gái út của cố chủ tịch Chu thị, cô ta tìm cách vào nhà cậu, âm thầm lên kế hoạch để trả thù Bạch thị, giành lại Chu thị..."
Bạch Hàn Phong tiếp tục đơ người, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, nét mặt không một chút biểu cảm.
"Khi nào cô ấy về nước?"
"Gì?" Chart Lee ngẩn người, nhìn lại cái tên hiển thị xem có đúng là Bạch Hàn Phong không rồi mới áp điện thoại vào tai, nói tiếp: "Cậu vẫn còn cô ấy, cô ấy, cậu điên rồi à, tôi nói là cô ta đã phản bội cậu, là phản bội cậu đó, cậu có nghe rõ không hả?"
Chart Lee mất hết kiên nhẫn gào lên trong điện thoại, đáng ra người gào lên lúc này là Bạch Hàn Phong mới đúng, người tức giận cũng phải là hắn mới đúng, nhưng trớ trêu thế nào, người tức giận lại là Chart Lee, còn thanh âm của Bạch Hàn Phong thì lộ rõ sự mềm mỏng.
Như vậy là sao?
"Tôi hỏi cậu, khi nào cô ấy về nước, cô ấy đang ở cùng Vu Dịch Dương sao?"
Máu nóng của Chart Lee như muốn dồn hết lên não.
Anh ta tức giận tắt điện thoại, thẳng tay ném lên giường, phẫu uất gầm lên: "Ôi trời ạ! Bạch Hàn Phong ơi, đến nước này rồi mà cậu vẫn còn cô ấy, cô ấy."
Uổng công anh ta lo lắng cho tinh thần của hắn sau khi nghe được tin này, nào ngờ, thái độ của hắn lại hoàn toàn trái ngược.
Bạch Hàn Phong nhăn mặt nghe tiếng "tút tút".
Còn chưa nói chuyện xong mà Chart Lee dám tắt điện thoại, đúng là to gan.
"Hàn Phong, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch phu nhân sốt sắng hỏi.
Hắn liền làm mặt lạnh: "Không có gì, mẹ về đi, con sẽ không đuổi đám giúp việc này đi nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...