Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


Chu Thiên Như kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Có phải Tôn Cửu Vi không?"
"Tôi không rõ, khi nãy hỏi một y tá, chỉ nghe cô ấy nói lại như vậy, hình như cũng có chút nghiêm trọng."
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi! Chu Thiên Như không khỏi kêu thầm.

Thì ra đây là lý do đến giờ này mà hắn vẫn chưa về.
Bạch thị có lý do khai trừ Tôn thị, thì lại gặp phải tình huống này, chắc chắn Tôn Cửu Vi giở trò, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, cô ta đi đứng kiểu gì mà có thể để xe của Bạch Hàn Phong đâm vào cơ chứ.
Cô cất điện thoại, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Mon men bước ra khỏi phòng.


Không gian yên ắng đến lạ.

Nhìn ra phòng khách liền thấy lão quản gia một bộ dạng mong ngóng Bạch Hàn Phong, cô cũng giả bộ đi ra, chờ hắn về giống như mấy người giúp việc đang cung kính đứng ở một bên.
"Hàn Phong, tình hình thế nào rồi?”
Vốn dĩ, hắn không định thông báo cho gia đình, chuyện này hắn muốn tự giải quyết, hơn nữa, đối tượng còn là Tôn Cửu Vi, hắn càng muốn giải quyết qua loa, nhưng tài xế lại nhanh nhẹn quá, thông báo với gia đình hắn luôn rồi, còn có cả hai người em trai của hắn cũng vội vã đi đến bệnh viện.
"Con không biết, đang cấp cứu."
"Cấp cứu?" Bạch phu nhân có chút hoảng loạn: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Tài xế đang mặt mày trắng bệnh, sợ phải đền tội, liền vội vàng thanh minh: "Phu nhân, tôi không cố ý, là khi đèn vừa chuyển xanh thì Tôn tiểu thư lao ra, nhưng rõ ràng tôi đã phanh xe kịp, nào ngờ vẫn đụng trúng người của cô ấy."
Bạch Hàn Phong trước sau vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt hắn ánh lên đầy tia phức tạp: "Biết đâu là cô ta giở trò thì sao, cô ta còn lạ gì xe của con nữa."
"Giở trò?" Đột nhiên, một giọng nói chua chát vang lên.

Tôn phu nhân và Tôn lão gia cũng đã có mặt, trông bọn họ vội vàng thấy rõ, quần áo còn có chút xô lệch.
Tôn phu nhân giận dữ, đi một mạch đến trước mặt Bạch Hàn Phong, trừng mắt, gân cổ lên nói: "Cháu đã không bằng lòng lấy nó thì thôi, còn chặt đứt đường làm ăn của Tôn thị, bây giờ tài xế của cháu đâm vào nó mà cháu còn kêu nó giở trò, nó bị thương là thật, còn đang cấp cứu trong kia cũng là thật, có ai mang cả tính mạng của mình ra để giở trò không hả?"
"Có đấy." Bạch Hàn Phong không ngần ngại, chiếu thẳng đôi mắt dữ dằn lên nhìn Tôn phu nhân, cả người hắn toát ra luồng khí lạnh bức người: "Chính là con gái của bác."
"Cháu..." Tôn phu nhân hoá đá trước thái độ ngông nghênh, cứng ngắc của hắn.

Tôn lão gia đã quá hiểu tính cách của Tôn Cửu Vi rồi, hơn nữa, ông còn là người hiểu chuyện, nên không có ý định lên tiếng bệnh vực vợ và con gái, ông ta chỉ im lặng đứng một bên, chờ đợi trước phòng cấp cứu.
"Lão Bạch, sao hai người không nói gì?" Tôn phu nhân vì không nói lại Bạch Hàn Phong, liền quay ra chỉ trích ba mẹ hắn: "Tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng ta bây giờ lại kết thúc nghiệt ngã như thế này sao.”
"Bác gái." Bạch Từ Lăng tiến lên phía trước, nhã nhặn trò chuyện với Tôn phu nhân: "Cháu sẽ chịu trách nhiệm với vết thương của chị ấy, bác cứ yên tâm."

"Chịu trách nhiệm.” Tôn phu nhân nhếch mép khinh khỉnh: “Tất nhiên các người phải chịu trách nhiệm rồi, nhưng các người định chịu trách nhiệm thế nào đây, ném cả đống tiền đến cho chúng tôi, hay là..."
"Bác gái, bác hãy bình tĩnh." Bạch Từ Lăng không khỏi cảm thấy ái ngại trước thanh âm to lớn của bà ta.
"Con gái tôi gặp tai nạn, cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh."
"Được rồi, bà bớt nói vài câu đi." Tôn lão gia mặt mày nhăn nhó, gầm lên một tiếng.

Thực lòng mà nói, Tôn gia đã không còn mặt mũi nào để đối diện với Bạch gia nữa rồi, vậy mà Tôn phu nhân vẫn không biết điều, còn ở đây đôi co trái phải, thật khiến Tôn lão gia không biết giấu mặt vào đâu.
"Ông..."
"Xin lỗi, mọi người xin hãy giữ trật tự để chúng tôi làm việc." Cửa phòng cấp cứu bật mở, giọng nói thanh thoát của một cô y tá truyền ra.

Cánh cửa bị đóng lại ngay lập tức.

Bên ngoài phòng cấp cứu, mọi người đều im bặt.
Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu liền bật, Tôn Cửu Vi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.


Tôn phu nhân vội vàng bám lấy thành giường, vừa đi vừa không ngừng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"
Bạch Hàn Phong thật không muốn ở lại đây chút nào.

Nhưng hắn vẫn phải miễn cưỡng ở lại cho đến khi nghe được kết quả tình hình của Tôn Cửu Vi.

Thật quá phiền phức, đang yên đang lành lại xảy ra chuyện, còn hại gia đình của hắn phải cất công đến đây, nghe những lời nặng nhẹ của Tôn phu nhân.
Các thiết bị và thuốc nhanh chóng vây kín lấy giường bệnh của Tôn Cửu Vi, trông chẳng khác nào một ca cấp cứu cho bệnh nhân nguy kịch.
Bác sĩ đưa tờ báo cáo kết quả cho Tôn phu nhân, bày ra vẻ mặt khó nói: "Bệnh nhân bị va trúng vào dây thần kinh, dẫn đến chân phải bị liệt rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui