Chiếc khăn tắm trên tay cô rơi thẳng xuống đất, cả người run lên khi nghe thấy giọng nói băng lãnh cùng với ánh mắt dò xét đang nhìn cô chăm chăm: “Thiếu…thiếu gia…tôi.”
Ánh mắt Bạc Hàn Phong sắc lạnh như tia sét, dõi theo từng cử chỉ hành động của cô.
Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, toả ra phong thái uy lực chết người, môi hắn từ từ nhếch lên, vừa vặn tạo ra nụ cười khinh bỉ: “Sao, cô đang nghĩ cái gì trong đầu rồi?”
Chu Thiên Như tiếp tục giật mình trước câu hỏi đầy sự dò xét đó.
Bạch Hàn Phong xoay hẳn xe lăn đối diện với Chu Thiên Như để nhìn cho rõ vẻ lúng túng của cô lúc này: “Tôi chỉ thử lòng cô thôi, cô nghĩ cô xứng sao, phụ nữ các người đúng là thứ tầm thường.”
Dứt lời, hắn tự điều chỉnh xe lăn đi về phía tủ sấy tóc tự động.
Chu Thiên Như vội vàng nhặt chiếc khăn lên, thì lão quản gia gõ cửa: “Thiếu gia, Tôn tiểu thư đến tìm thiếu gia ạ.”
Chu Thiên Như luống cuống cầm theo khăn tắm, chạy ra mở cửa cho quản gia: “Vâng, tôi sẽ báo lại cho thiếu gia ngay.”
Sau đó liền chạy đến trước mặt Bạch Hàn Phong, hắn vẫn dùng ánh mắt như lửa đạn nhìn cô.
Và cô vẫn phải đối diện với vẻ lạnh lùng bức người đó của hắn: “Thiếu gia, quản gia nói là có Tôn…Tôn tiểu thư đến tìm thiếu gia.”
Cả người cô run rẩy lợi hại, hắn không nói gì, nhưng chân mày thì nhíu chặt, nhìn bộ quần áo vẫn đang đặt rất ngay ngắn trên tủ.
Chu Thiên Như hiếu kỳ đưa mắt nhìn theo, cô liền giật mình hiểu ý, mau lẹ chạy đến ôm lấy bộ quần áo rồi mang đến trước mặt hắn.
Tóc của hắn đã được sấy khô.
Nhưng, mắt cô bỗng mở lớn, bất giác nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Bây giờ cô phải thay quần áo cho hắn ư!
Bạch Hàn Phong vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng khí lạnh toả ra từ người hắn ngày càng dày đặc.
Đôi môi quyến rũ của hắn vẫn đang mím lại, không biết khi nào sẽ hé ra.
Cô không dám hỏi, đành lấy hết can đảm, từ từ, chậm rãi tiến lại gần hắn, đưa cánh tay run lẩy bẩy cởi nút thắt trên eo của chiếc áo tắm.
Lúc này, nếu hắn phản đối không cho cô làm như vậy, thì cô sẽ lập tức dừng lại mọi hành động.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Trong đầu cô bất giác hiện lên suy nghĩ, chẳng lẽ, những nữ giúp việc trước kia cũng đều hầu hạ hắn như vậy, đều đã nhìn thấy cơ thể của hắn.
Cô tiếp tục đặt tay lên hai bên vai của hắn, nhẹ nhàng kéo chiếc áo tắm xuống, cặp xương quai xanh cùng với bộ ngực rắn chắc cứ thế lộ ra trước mắt cô.
Phần trên của chiếc áo đã rơi xuống đến hông của hắn khiến hai cánh tay của cô bất giác lại run lên.
Nhưng hiện tại, cô không thể dừng lại được.
Cô liền lén quan sát biểu cảm của hắn.
Có lẽ, hắn đã quá quen thuộc với kiểu hầu hạ này, cho nên, hắn mới lạnh băng, ngồi bất động như vậy.
Cô khẽ khàng nhấc chân của hắn lên, kéo chiếc áo tắm ra khỏi người hắn.
Ngay lập tức, cả thân trên lẫn thân dưới của hắn đều trần trụi trước mắt cô.
Đôi mắt to tròn, trong veo không tự chủ được mà nhìn vào chỗ đó của hắn.
Người cô bỗng nổi da gà rần rần.
Mặt đỏ tía tai.
Tim đập như đánh trống, cả người cứng đờ như bị điểm huyệt.
Đôi mắt như bị ma xui quỷ khiến, cứ thế dán chặt vào chỗ đó của hắn.
Nhất thời không rời mắt nổi.
Hai mươi năm trời mở mắt nhìn đời, chưa một lần nào cô tận mắt chứng kiến cơ thể nam nhân không một mảnh vải che thân như thế này.
Không những vậy, mà hắn còn đang xuất hiện sừng sững ngay trước mắt cô.
Kỳ lạ thay, hắn tuy tàn phế hai chân, không thể vận động nhiều, nhưng cơ thể hắn vẫn săn chắc cùng với làn da không quá trắng, phần bụng còn ẩn hiện lớp cơ, cộng thêm mùi hương thanh mát riêng biệt trên cơ thể hắn đang quấn quanh cánh mũi cô, quả thật, toát lên sự nam tính quyết rũ khó cưỡng.
“Nhìn đủ chưa?”
Chu Thiên Như giật bắn người.
Đôi mắt lập tức rời khỏi cơ thể hắn, tay chân luống cuống cầm quần áo mặc lung tung lên người hắn.
Ánh mắt còn hoảng loạn nhìn lung tung ra những vị trí khác.
Bạch Hàn Phong siết chặt tay, phóng ánh mắt sắc như dao lam nhìn cô như thể muốn cứa đứt da mặt của cô.
Chu Thiên Như càng rối rắm, nhất thời, còn không phân biệt được đâu là quần, đâu là áo, đành dùng khăm tắm, tạm thời che đi phần nhạy cảm nhất, sau đó, cô mới có thể bình tĩnh mặc quần áo vào cho hắn.
Cảm giác như vừa trải qua một màn tra tấn tinh thần khốc liệt.
Toàn thân cô toát ra mồ hôi lạnh, tim đập rộn rõ như sắp chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp theo đó mà cũng trở nên bất thường.
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn với cảm giác như sóng đánh trong lòng, cô cũng mặc được quần áo chỉnh tề cho hắn.
Trong phòng khách, một cô gái rất có khí chất đã xuất hiện từ bao giờ.
Cô ta mặc bộ đồ bó sát, khoét sâu trước ngực, hở một nửa phần lưng, vừa vặn khoe trọn vẹn từng đường cong trên cơ thể.
Phần váy vừa đủ che cặp mông căng tròn, còn lại, đôi chân thon dài, trắng nõn nà cứ thế được phô bày ra.
Cô ta yểu điệu hất mái tóc dài hơi uốn lượn ra phía sau, ngồi thẳng người, vắt chân lên, ưỡn ngực nhìn Bạch Hàn Phong đang điều khiển xe lăn xuống cầu thang.
Sau đó cô ta nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh: “Anh lại thay giúp việc mới rồi đấy à, cũng không tệ, trên đời vẫn còn phụ nữ đồng ý hầu hạ một người tàn phế như anh.”
Cô ta là Tổn Cửu Vi, người mà ba mẹ hắn đã chỉ định là vị hôn thê của hắn từ nhiều năm trước.
Nhưng hắn và cô ta trước giờ chưa từng nảy sinh tình cảm.
Thậm chí là căm ghét đối phương vô cùng.
Nếu là trước kia, còn có thể nhìn mặt, nhưng sau khi hắn gặp tai nạn ngoài ý muốn, cô ta liền khinh thường hắn, năm lần bảy lượt yêu cầu ba mẹ cô ta phải huỷ bỏ hôn ước giữa cô ta và hắn.
Hắn tuy có diện mạo tuấn tú, tướng tá ngoại hình không kém cạnh gì so với các ngôi sao trong giới giải trí.
Nhưng tiếc là, chân của hắn bị tàn phế.
Đường đường là tiểu thư lá ngọc cành vàng như Tôn Cửu Vi, làm sao có thể lấy một người tàn phế, thậm chí là hầu hạ hắn cả đời được.
Nếu như hắn lành lặn, thì cô ta đã can tâm tình nguyện gả cho hắn rồi.
“Cô đánh hơi giỏi thật, biết được tôi ở đây mà đến tìm.”
Tôn Cửu Vi ngay lập tức trừng mắt lên nhìn hắn, hai bàn tay tức giận siết chặt, ánh mắt như loài dã thú muốn lao vào cắn xé hắn.
Hai người vệ sĩ đã đỡ hắn ngồi ngay ngắn trên sofa.
Một nữ giúp việc nhanh chóng mang lên một ly cà phê còn nghi ngút khói đặt trước mặt hắn, sau đó kính cẩn cúi đầu rồi lui xuống.
Môi Tôn Cửu Vi bặm chặt, ngấu nghiến chuyển động qua lại, dáng vẻ như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi: “Vẫn hơn thứ kém cỏi, tàn phế như anh.”
Đôi mắt hắn lạnh tới mức khiến người đối diện không khỏi rét run, phong thái toả ra luồng sát khí bức người khiến không gian trong phòng khách như muốn đóng băng, thanh âm thong thả những chứa đựng sự day nghiến nhanh chóng vang lên: “Cô chỉ cần đặt hai tay xuống sàn liền có bốn chân, còn tôi thì không thể làm như thế được, đúng là tôi kém cỏi rồi.”
Chu Thiên Như hết kinh ngạc rồi lại ngơ ngác nhìn hai người họ nói qua nói lại toàn những lời khó nghe.
Còn biểu lộ cảm xúc vô cùng ganh ghét.
Không hiểu vì lý do gì mà hai người này lại cư xử với nhau như vậy.
Đám giúp việc và lão quản gia cũng chỉ biết đứng qua một bên quan sát, không ai dám ho he nửa lời.
Đột nhiên Tôn Cửu Vi đứng lên, cô ta căm tức đi đến trước mặt Bạch Hàn Phong, nhanh như cắt cầm lấy tách cafe đang nghi ngút khói, hất thẳng vào mặt Bạch Hàn Phong: “Khốn kiếp!”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Thiên Như tròn mắt, lao thẳng người về phía Bạch Hàn Phong, cả người cô ngay lập tức chắn ngang trước mặt hắn, tách cafe cứ thế bị hất thẳng vào người cô.
Bộ đồ giúp việc, nhất là phần bụng bị ướt nguyên một khoảng rộng.
Cô nhăn mặt nhíu mày vì sự bỏng rát ập đến đột ngột.
Bạch Hàn Phong chỉ cẩm nhận một làn gió nhẹ thoáng qua, khi hắn kịp định hình, một thân hình mảnh mai đã trọn vẹn xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Tôn Cửu Vi càng thêm tức giận khi tách cafe nóng đó không vương một giọt nào lên người Bạch Hàn Phong, cô ta liền lớn tiếng nói: “Anh có giỏi thì kêu ba mẹ anh huỷ hôn đi, chỉ với hai cánh tay của anh hoàn toàn không có khả năng để bước vào cuộc đời của tôi đâu.”
Không biết can đảm từ đâu kéo đến, Chu Thiên Như không còn thấy bỏng nữa, cô trừng mắt, siết chặt tay, hung dữ nhìn Tôn Cửu Vi, hiên ngang đứng trước mặt cô ta, cứng rắn nói: “Vị tiểu thư này, xin cô hãy tự trọng, đây là Bạch gia, không phải nhà cô, thiếu gia đã không đuổi thẳng cổ, thì cô cũng nên biết điều, hành xử đúng mực một chút.”
“Cô…”
Tôn Cửu Vi trợn tròn mắt, chỉ là một nữ giúp việc hèn mọn, nhỏ bé mà dám nói với cô ta những lời này: “Cô chán sống rồi sao, cô có biết tôi là ai không?”
Bốp!
Một tiếng động vang lên, Chu Thiên Như đã không thể kìm nén được tính cách tiểu thư của bản thân, thẳng tay cho cô gái trước mặt một cái tát trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người đang có mặt trong phòng khách.
Đột nhiên, không gian im lặng không một tiếng động.
Khoảnh khắc này như thể bị đóng băng, hoàn toàn không có sự chuyển động.
Phải mất vài giây sau, Tôn Cửu Vi mới định hình được sau cái tát đau điếng của cô khiến cô ta choáng váng.
Cô ta ôm một bên má, từ từ quay mặt lại đối diện với cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Cô dám đánh tôi!”
Lão quản gia như đoán được điều tiếp theo sẽ xảy ra, liền chạy vội đến, kéo Tôn Cửu Vi sang một bên ngay khi cô ta chuẩn bị vung tay, dạy cho Chu Thiên Như một bài học.
“Tôn tiểu thư… Tôn tiểu thư, cô hãy bình tĩnh.”
“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh.” Tôn Cửu Vi kích động gào lên, hai tay khua khoắng loạn xạ, đẩy lão quản gia qua một bên: “Cô ta đánh tôi đó, các người có thấy không, hả?”
“Cút.”
Bạch Hàn Phong gầm lên, hai bàn tay hắn siết chặt, ngữ điệu như sấm chớp rạch ngang trời khiến không gian ngay lập tức im bặt, không còn tiếng động.
Ánh mắt nảy lửa nhìn Tôn Cửu Vi đang làm loạn trong nhà của hắn: “Xích cô ta lại, trả về Tôn gia.”
Vệ sĩ đã trực sẵn trước cửa chờ mệnh lệnh, không dám chậm trễ, liền kéo cô ta ra ngoài, mặc kệ cô ta vùng vẫy la hét.
Cứ thế đẩy cô ta ra khỏi cánh cổng to lớn, rồi đóng sầm lại, mặc cô ta vùng vẫy thế nào thì vùng vẫy, đều không liên quan đến bọn họ nữa.
Những người còn lại đều cảm thấy sự xuất hiện của bản thân đang rất dư thừa, nhưng họ không thể làm gì khác ngoài việc đứng bất động tại vị trí cũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...