Bạch Thước Thượng Thần


Trước bãi phế tích, Bạch Thước bị trêu chọc chợt ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Ngần ấy năm, nàng giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ làm màu, giấu đi tất cả gai góc và tâm tính của mình, vì để bản thân có thể sống qua ngày trong thế giới lạ kỳ này, nơi mà dường như thần tiên yêu quái nào cũng có thể bóp chết nàng.

Dĩ nhiên, không ai muốn chết cả, nhưng không phải Bạch Thước sợ chết, nàng muốn sống, là bởi vì chỉ có sống lâu thật lâu, nàng mới có một tia hy vọng đi hoàn thành lời hứa lúc trước với người nọ.
Trăm năm ngàn năm, ngài chờ ta, chờ ta thành tiên, tìm được ngài, báo đáp ngài.
Từ đêm hôm đó trở đi, chấp niệm cả đời của nàng tựa như chỉ có thế, chỉ tại đây.
Chấp niệm của nàng, còn quan trọng hơn cả mạng của nàng.
Nhưng Hoa Hồng nói, tâm tính của nàng không giấu nổi nữa rồi, là vì cái gì?
Căn bản Bạch Thước không cần tự hỏi như vậy, nàng chỉ là đang tức giận thôi, nhưng nàng tức cái gì? Tức đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, vậy mà không hỏi cho rõ ràng đã mang một người xa lạ về, hay là tức hắn chẳng màng bản thân bị thương còn vận dụng thần lực giúp cô ta?
Đều không phải, nàng tức, là vì tất cả sự thiên vị và ưu ái của Phạn Việt, từ nay không phải chỉ dành cho mỗi mình nàng.
Bạch Thước muộn màng nhận ra, nàng nhìn về phía Hoa Hồng, đáy mắt chuyển từ mê mang đến rõ ràng.
Hoa Hồng ôm cánh tay cười: "Nghĩ thông rồi à?"
Bạch Thước gật đầu, quay lưng chạy theo hướng tẩm điện của Phạn Việt, không chút do dự.
Nếu khó chịu, nếu nghi hoặc, vậy thì hỏi cho rõ, nói cho xong.
Hoa Hồng bật cười, lẩm nhẩm một câu: "Thế mà chẳng hàm hồ chút nào."
Bạch Thước chạy một mạch như bay, lúc tới gần tẩm điện, bước chân khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới ánh trăng vàng, phía trên thạch đình, Phạn Việt khoác một bộ áo đen, đứng nhìn trăng sáng.
Ánh trăng soi rọi sườn mặt hắn, đỉnh mày như mực, trái tim Bạch Thước đập chậm nửa nhịp, nàng thả chậm bước chân, trong lòng có vô số điều muốn hỏi, cũng có vô vàn lời muốn nói.
"Thật sự không còn cách nào có thể lấy yêu lực trong cơ thể cô ấy ra hay sao?"
Bước chân Bạch Thước chững lại, không phải Phạn Việt đang hỏi nàng.
Trong thạch đình, không biết Long Nhất bay ra từ cái xó xỉnh nào, lẩm bẩm: "Thật ra cũng không phải."
Phạn Việt rũ mắt, cứ nhìn chằm chằm Long Nhất.

Long Nhất Trư bay đến trước mặt Phạn Việt: "Tất cả Yêu lực trên thế gian đều đến từ Yêu thần Tịnh Uyên, nếu ngươi có thể tìm được Yêu thần thì đương nhiên có thể lấy nó ra.

Có điều không ai biết Yêu thần đang ở đâu."
Phạn Việt quét mắt qua, Long Nhất Trư vội vã giơ lên một bên cánh: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, mặc dù không tìm ra Yêu thần, nhưng ta biết Tụ Yêu cờ ở đâu.

Tụ Yêu cờ là pháp khí của Yêu thần, có thể hiệu lệnh vạn yêu, bên trong có một tia Chân thần chi lực của Yêu thần, tuyệt đối có thể hút Yêu lực trong cơ thể cô nương kia ra."
Ánh mắt Phạn Việt đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Long Nhất không đợi hắn hỏi đã sảng khoái giơ lên một cái cánh khác: "Tụ Yêu cờ ở Tĩnh U sơn."
Con ngươi Phạn Việt run lên: "Hồ tộc?"
Long Nhất vỗ cánh: "Chẳng lẽ ngươi muốn bổ kết giới bên ngoài của Tĩnh U sơn ra?"
"Muốn thì sao."
Long Nhất nghẹn họng: "Ta nói ngươi nghe, làm yêu...thì phải biết tự lượng sức, cái đó do Hồng Dịch bày ra, chưa nói đến việc giờ ngươi đang bị thương, cho dù là lúc thần lực mạnh nhất......"
Nhìn biểu cảm đó của Phạn Việt là biết hắn chẳng để tâm rồi, rốt cuộc Long Nhất cũng không nhịn nổi nữa, hỏi: "Lẽ nào cô ấy chính là người ngươi tìm kiếm suốt ngần ấy năm?"
Người hỏi hữu ý, trên dưới thạch đình, cả hai đều sượng với câu hỏi này của Long Nhất.
Đại yêu quái đang tìm ai? Trước nay Bạch Thước chỉ biết Phạn Việt là Hạo Nguyệt điện chủ, nhưng trước khi đại yêu quái trở thành Hạo Nguyệt điện chủ thì sao? Hắn là ai? Hắn đã từng để ý ai, có người trong lòng chưa?
Trong phút giây ngắn ngủi này, Bạch Thước vô cùng khẩn trương, nàng hơi hơi ngửa đầu, chờ Phạn Việt trả lời.
"Bổn điện chưa từng thấy rõ mặt nàng ấy." Giọng nói bình thản của Phạn Việt vang lên: "Nhưng bổn điện biết, nàng ấy có liên quan tới cô ấy."
"Chỉ là có liên quan thôi mà ngươi phải mạo hiểm như vậy sao? Việc ngươi nên làm bây giờ là gom đủ số bồ đề còn lại, nếu không gom đủ là ngươi chết chắc đó!" Long Nhất bực bội nói.
"Bổn điện thành thần còn không phải vì thế?"
Vài giây ngắn ngủi trôi qua như gió thổi mây bay, Bạch Thước nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, lồng ngực nghẹn đến không thở nổi.
Long Nhất ngậm miệng, thở dài, cũng quay đầu nhìn vầng trăng bạc treo lơ lửng phía chân trời.
Cạnh vầng trăng bạc, các ngôi sao lấp lánh giữa màn đêm tối đen, Long Nhất nghĩ, cũng nhiều năm rồi, trên đời này đã không còn bầu trời đầy sao nữa.
"Vậy còn...Bạch Thước?"

Bạch Thước chợt ngẩng đầu.
Đúng vậy, còn nàng thì sao?
Phạn Việt, ta là gì của chàng?
Cuộc đời Bạch Thước chưa từng nôn nóng như lúc này.
Dù là lúc dẫn theo Trọng Chiêu lưu vong cũng chưa từng, hay khi suýt chút phải chết dưới móng vuốt sắc bén của tà long, có lẽ, ngay cả khi Mộc Mộc biến mất trước mắt nàng cũng chưa từng.
Nhưng nàng không đợi được câu trả lời, người mà mới vừa rồi có thể thốt ra câu "Thành thần là vì thế", cuối cùng vẫn không nói gì, tựa như căn bản hắn chưa từng nghe qua câu hỏi của Long Nhất, hoặc là ngay cả trả lời một câu hắn cũng ngại phiền.
Lúc Phạn Việt đi xuống thạch đình chỉ nhìn thấy Hoa Hồng đang cau mày, nơi vừa rồi Bạch Thước đứng sớm đã không còn một bóng người.
"Điện chủ, có đôi khi ta không hiểu nổi con người của người." Hoa Hồng dang tay ra, lạnh lẽo hỏi: "Nếu không thèm để ý, sao phải làm nhiều như vậy?"
Tựa hồ Phạn Việt không nghe thấy, một bước cũng không dừng, lập tức rời đi.
"À, còn thần khí nữa." Hoa Hồng vươn vai, giơ tay nghịch cánh Long Nhất Trư, híp mắt: "Con heo này, ngươi đưa ra chủ ý gì vậy, Tĩnh U sơn nói vào là vào sao? Trên đời này ngoại trừ Phượng đảo, chỉ có Hồ tộc là truyền từ thời thượng cổ, ngươi tưởng bán thần Thường Mị kia ăn chay chắc?"
"Đừng có ngậm máu phun heo, cho dù ta có cản cũng không cản được, có giỏi thì ngươi đi mà làm." Long Nhất Trư trợn mắt, muốn nhẹ nhàng bay ra từ trong tay Hoa Hồng như mấy lần trước, nhưng lần này Hoa Hồng không cho nó được như ý, đánh Phẫn Thiên Côn xuống, không chút do dự phóng thẳng vào con heo.
Thượng quân đỉnh chi lực, thoáng chốc ánh lửa tràn ngập khắp nơi, đừng nói Long Nhất Trư, ngay cả nửa tòa điện cũng bị đập nát.
Đúng lúc này, một tầng linh quang chợt xuất hiện quanh người Long Nhất Trư, tầng sáng hơi mỏng nhìn thì không mạnh, nhưng cho dù là Phẫn Thiên Côn cũng không vào được một tấc.
Biểu cảm của Hoa Hồng từ chẳng thèm đếm xỉa đến cứng đờ, giữa linh quang, một đôi tay thon dài tiếp được Phẫn Thiên côn, Long Nhất hóa thành thiếu niên, nhẹ nhàng búng một cái, Phẫn Thiên côn bay về tay Hoa Hồng, chấn động đến mức khiến lòng bàn tay nàng tê dại.
Rốt cuộc con heo này là cái gì? Hoa Hồng bị sốc, nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Lúc nàng gặp được Phạn Việt, con heo này đã đi theo hắn.

Trước nay Hoa Hồng chưa từng hỏi lai lịch của Phạn Việt, bởi vì đối với nàng nó không quan trọng, nhưng sự tồn tại của Long Nhất lại rất vi diệu, cứ cho nó trung thành với Phạn Việt đi, nhưng nàng vào Hạo Nguyệt điện nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần chặn Phục Linh ở Mộc Khiếu sơn của Nhân gian, bất luận Phạn Việt rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào, trước nay Hoa Hồng cũng không thấy Long Nhất ra tay.

Nó có thể không nói chuyện Hồ tộc cất giấu Tụ Yêu, nói ra khác nào khuyến khích Phạn Việt đến đó đâu.
"Ta sẽ không làm hại hắn." Như đoán được suy nghĩ của Hoa Hồng, Long Nhất ngáp một cái, từ bên cạnh Hoa Hồng đi qua, chậm rãi để lại một câu.

"Quên nói với ngươi, hôm qua bọn họ gặp được Trọng Chiêu ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch."
Nàng sớm đã linh cảm được có chuyện như vậy, Hoa Hồng dùng đầu gối nghĩ cũng biết sao Phạn Việt lại thế này.
Đối với Bạch Thước mà nói, Trọng Chiêu quan trọng nhường nào, vấn đề này không cần hỏi cũng biết, ở Phượng điện, Bạch Thước dù đã gãy tay nhưng vẫn lấy mạng ra bảo vệ hắn, tất cả mọi người đều chứng kiến.
Với tính cách điện chủ nhà nàng, cả năm nay, ngoại trừ giận dỗi cũng chưa từng hỏi thăm nửa câu.
Cuộc gặp hôm qua ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch e là đã gợi lên tất cả lửa giận mà điện chủ nhà nàng đè nén cả năm trời.
"Tổn thọ, trung thành như vậy, sau này quay về Thái Sơ Điện, sợ là ngay cả cái ghế của ta sẽ không giữ được." Dù đã đi rất xa rồi, Long Nhất vẫn cứ lẩm nhẩm lầm nhầm không ngớt cái miệng.
Hoa Hồng cách quá xa nên không nghe rõ, nhanh chóng khiêng Phẫn Thiên côn đi đến điện của Bạch Thước.
Tiểu bán tiên có đủ sự mềm dẻo, lắm mưu ma chước quỷ, nhưng lại quá lý trí*, đều không tốt, sợ bị tổn thương, sợ bị bỏ rơi.
Vất vả lắm nàng mới nhìn rõ lòng mình, dồn hết tất cả dũng khí chạy tới, nhưng ngay cả đáp án cũng chưa nghe được, đừng nói là Hạo Nguyệt điện, cho dù là Cửu Trọng Thiên cung cũng không giữ được nàng.
Mặt khác, Bạch Thước trở về điện của mình, thoải mái dễ chịu đi tắm rửa, lanh lẹ bò lên giường, nằm xuống là ngủ, có thể nói là ngủ ngon lành, muốn bao nhiêu vô tâm vô phế có bấy nhiêu vô tâm vô phế, Hoa Hồng canh ngoài phòng nửa đêm suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm.
Mới sáng sớm, cửa phòng đã bị đẩy ra, trên cây, Hoa Hồng dụi mắt tỉnh lại, nhìn người đang vác cái tay nải nhỏ không rên một tiếng bước đi trong gió tuyết, thiếu điều huýt sáo một tiếng.
Nàng đã nói gì nhỉ, trời tính cũng không bằng nàng tính.
Bạch Thước chân thấp chân cao đạp lên nền tuyết phương Bắc, gió Bắc xẻo trên mặt nàng, suýt chút nữa thổi ngã nàng, nàng sờ gương mặt hơi đau, xoa xoa.
"Ngốc không, Bạch Thước, ngươi đã là Thượng quân rồi, có thể bay."
Bạch Thước vút một tiếng, bay thẳng lên trời, do dùng sức quá mạnh nên phóng lên hơi cao, Hoa Hồng lơ lửng phía sau nàng chẳng bao xa không ngờ Bạch Thước đột nhiên bay lên như vậy, đang chuẩn bị cản người, nào biết —— rầm một tiếng, giữa không trung, linh lực văng khắp nơi, tiểu bán tiên đập vào kết giới màu bạc, kết giới lù lù chẳng sứt mẻ gì, còn Bạch Thước lại như sao băng đáp xuống đất.
Đùng, đất tuyết bị nổ thành một cái hố to, Bạch Thước choáng váng bò dậy, nhìn kết giới rực rỡ lung linh giữa không trung, đen mặt.
Cách đó không xa, Hoa Hồng thiếu chút nữa cười thành tiếng, từ một năm trước Bạch Thước vào Hạo Nguyệt điện đã sớm dẹp cái kết giới này rồi, sao giờ lại dựng lên lần nữa?
Được đó, điện chủ nhà nàng đúng là có 800 cách.
"Ngươi nghĩ sao vậy, tam vương Yêu giới, ai cũng đầy hung danh, hang ổ của bọn họ mà ngươi muốn vào là vào muốn ra là ra hay sao?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ cách vách, đúng thật là cách vách, Bạch Thước vừa quay đầu qua, Mộ Cửu đã ghé vào cái hố tuyết khổng lồ, nhìn nàng qua kết giới.
"Ngươi ở đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì, lăn lộn cả đêm cũng không mở được kết giới của bán thần, ta đang nghĩ xem có thể đào hố bò vào không."
Bạch Thước nhìn cái hố trên tuyết, cả cuộc đời lần đầu cạn lời: "Người đời đều nói rằng ngươi thông minh, nhưng ta lại thấy đã xúc phạm hai từ này rồi."
"Bẩn thì cứ bẩn, tiểu bán tiên, đối diện với thực lực như vậy, ngu cũng có cái tốt của ngu.

Chỉ cần ta đào đủ sâu, nàng ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy, nói không chừng sẽ cho ta vào." Mộ Cửu bịt lỗ tai, không thèm nghe gì hết.

Cách đó không xa, không hiểu sao Hoa Hồng nhìn gương mặt ấy của Mộ Cửu lại sinh ra cảm giác mất mặt vớ vẩn.
Bạch Thước nhìn nhìn kết giới, chống cằm, đột nhiên mở miệng: "Lúc ta tới...không có trò này." Nàng nghĩ đi nghĩ lại, quay đầu nhìn Hạo Nguyệt điện: "Hôm qua lúc ta ra ngoài cũng không có."
Mộ Cửu ngơ ngác: "Ý gì?"
Bạch Thước quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Cửu, tâm tình rất tốt, tổng kết: "Ý là, ngươi rất xui xẻo."
Mộ Cửu cảm thấy dường như tâm tình của tiểu bán tiên trước mặt bất chợt tốt lên, liếc thấy cái tay nải nhỏ trên người nàng, buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi muốn đào hôn sao?"
Bạch Thước sửng sốt: "Đào hôn gì chứ?"
"Bên ngoài đều truyền rằng, ngươi chính là người trong lòng mà Hạo Nguyệt điện chủ tìm đã nhiều năm, Hạo Nguyệt điện chủ không tiếc đối địch với toàn bộ Tiên tộc cũng phải cứu bán tiên nho nhỏ là ngươi về Hạo Nguyệt điện, chọn ngày cưới ngươi làm điện chủ phu nhân đó.

Có điều cũng có người nói, tiểu bán tiên ở Phiêu Diểu đảo kia bị nhốt ở Hạo Nguyệt, là thân bất do kỷ, nàng cam nguyện lấy thân nuôi yêu, xin Hạo Nguyệt điện chủ ở Ngô Đồng Phượng đảo cứu ý trung nhân Trọng Chiêu của nàng.

Này, tiểu bán tiên, hai lời đồn này...rốt cuộc cái nào là sự thật vậy?"
Nửa đoạn trước Bạch Thước nghe được mùi ngon, nửa đoạn sau đúng là hiểu lầm to lớn, Bạch Thước vừa mới chuẩn bị phản bác thì một luồng ngân quang hiện lên, Phạn Việt hạ xuống trước kết giới.
Hoa Hồng lặng lẽ thu chân đã tiến lên về, con hồ ly này hỏi thật đúng lúc, đúng là tìm chết mà.
Ánh mắt Phạn Việt dừng lại trên tay nải của Bạch Thước, mắt có chút lạnh, băng tuyết bay tán loạn khắp nơi, Mộ Cửu không nhịn nổi nữa, lạnh đến mức hắt xì một cái.
"Điện chủ, ta......" Bạch Thước vừa mở miệng thấy ánh mắt Phạn Việt quả thực lạnh đến mức đóng băng, hắn bóp chặt cổ tay Bạch Thước, linh quang lóe lên, bay thẳng vào Hạo Nguyệt điện.
Hoa Hồng vỗ vỗ tay, vừa mới chuẩn bị đi, phía sau lại truyền đến một trận ồn ào.
Nàng quay đầu lại chỉ thấy tiểu hồ ly đang vùi mình trong gió tuyết, bị lạnh đến mức run bần bật, vẫn còn đang đào hố.
Hoa Hồng đi được hai bước, chém Phẫn Thiên côn ra, kéo hồ ly vào kết giới, quăng ngã miệng đầy tuyết.
"A Hỏa!" Mộ Cửu mặt mày hớn hở, từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng đuổi theo: "Muội thấy ta đang đào hố nên cố ý tới đón ta sao?"
"Câm miệng."
Thái dương Hoa Hồng giật giật, lập tức đạp gió tuyết đi về phía trước, không nhìn thấy khóe miệng Mộ Cửu cong lên.
Tiểu bán tiên đụng phải kết giới nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Phạn Việt cũng phải đến, thân là đệ nhất đại tướng Hạo Nguyệt điện, Thiên Hỏa Yêu quân, sao lại không đến xem một cái?
Một chủ một phó Hạo Nguyệt điện này đúng là dễ lừa mà.
(*) Gốc là Đa trí cận yêu - 多智近妖: chỉ người quá thông minh không giống như con người, trích từ câu: "Đại trí cận yêu, đại thiện cận ngụy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận