Bạch Thước Thượng Thần


[ Bonus cuối tuần ]
Trong rừng đào, Trọng Chiêu giả nhịn không được sắc mặt cứng đờ, chỉ gậy vào Phạn Việt: “Bổn quân cũng là thần thể trời sinh, đừng tưởng rằng ngươi thức tỉnh trước là có thể nuốt bổn quân!”
“Chỉ là một khối gỗ mục, bổn điện nuốt ngươi, thiên kinh địa nghĩa.”
Trọng Chiêu nhìn Phạn Việt bất động thanh sắc, lại đột nhiên cười lạnh thành tiếng: “Chỉ biết ở chỗ này làm bộ làm tịch, đừng tưởng rằng bổn quân không nhìn ra ngươi bị thương.

Nếu không mới vừa rồi, sao ta lại có thể mang nàng đi.”
Phạn Việt cứng họng, hỏa khí cực nóng trong ngực cắn nuốt tâm mạch, tà vật này thế mà nhìn ra cấm chế phát tác trong thân thể hắn.
Mỗi tháng trăng tròn, chích hỏa trong thân thể hắn đều sẽ xâm nhập tâm mạch, vì bảo hộ tâm mạch, yêu lực hắn cùng lắm chỉ bằng năm thành so với ngày thường, gần Thượng quân đỉnh phong.
Bạch Thước vốn dĩ ở một bên cười hì hì xem kịch, thấy Phạn Việt trầm mặc, tức khắc mặt nhăn như trái khổ qua.
Không phải chứ, gia hỏa này bị thương? Vậy còn tỏ ra uy phong gì? Thói quen làm lão đại? “Chó” không biết cũng là một loại đức tính tốt đẹp?
“Vốn dĩ bổn quân còn định trước tiên nuốt nha đầu này rồi mới đến Hạo Nguyệt điện tìm ngươi, nhưng giờ ngươi đã đưa tới cửa, vậy thì cùng nàng làm linh dược cho bổn quân đi!”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Phạn Việt khinh thường mà nhìn.
Trọng Chiêu giả cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, quơ gậy gỗ nhắm thẳng giữa trán Phạn Việt.
Phạn Việt mặt không đổi sắc, lòng bàn tay đột nhiên hóa ra một dây xích bạc, xích bạc kia tỏa ra bạch quang óng ánh, ở trong tay hắn nháy mắt trở nên thẳng tắp, Yêu lực trong xích bạc bay múa, không chút do dự đón nhận hắc côn.
Tiên yêu tà ba cổ lực lượng đan xen trên không rừng đào, cách đó không xa, Trọng Chiêu còn định truy hỏi Nhĩ Quân đến cùng, nhìn thấy ba cổ lực lượng này, biến sắc.
“A Thước!” Trọng Chiêu không kịp hỏi nhiều, cầm trúc giản trong tay chạy nhanh như bay vào rừng đào.
“Sư đệ!” Nhĩ Quân dậm chân một cái, vội vàng đuổi theo.
Xích bạc hắc côn giao nhau, hai người xẹt ngang không trung, nhất thời giằng co không dứt, bỗng nhiên nhánh cây đào đang đứng một bên len lỏi vào, giống như vật sống quấn lấy Bạch Thước không hề phòng bị, dây leo âm u lạnh lẽo nháy mắt cuốn lấy nàng, Bạch Thước thét một tiếng chói tai, bị nhánh cây lôi kéo vào sâu trong rừng đào, sáo trúc treo trên cổ nàng rơi trên mặt đất.
“A a a a! Yêu quái! Cứu mạng a!”
Xiềng xích màu bạc giáng xuống, Phạn Việt phi thân lên chặt đứt dây leo, tiếp được Bạch Thước đang rơi xuống, cây đào kia phát ra tiếng nức nở, nháy mắt lùi cành về, Trọng Chiêu giả bắt lấy cơ hội, một côn đập thật mạnh lên đầu vai Phạn Việt.
Bạch Thước chỉ nghe được một tiếng kêu rên, Phạn Việt ôm nàng rơi xuống đất, nàng lảo đảo một cái, lanh lẹ lại thông minh mà bò xuống người Phạn Việt.
“Ta ta ta ta xuống rồi đây!”
Phía sau, kình phong đánh úp lại, Phạn Việt trở tay quất xích bạc ra ngăn cản Trọng Chiêu giả, đẩy Bạch Thước ra: “Đi!”
Bạch Thước bị một đạo yêu lực nâng lên đem nàng đi xa nửa trượng, Bạch Thước theo bản năng xoay người bỏ chạy, không biết làm sao vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phạn Việt và Trọng Chiêu giằng co ở giữa không trung, sắc mặt Phạn Việt trắng bệt, mộc trượng kia cách giữa trán Phạn Việt càng ngày càng gần, bước chân nàng chợt ngưng.
Giữa không trung, trên mặt Trọng Chiêu lộ ra vẻ đắc ý và dữ tợn: “Bổn quân vốn định nuốt con nhóc kia tấn thần, giờ ngươi đã đưa tới cửa, nuốt ngươi cũng giống nhau ha ha ha!”
Tà khí quanh thân hắn đại trướng, bổ một quyền vào giữa trán Phạn Việt, đúng lúc này, một mùi hương nồng nặc bay tới, ánh sáng trên hắc côn của Trọng Chiêu chợt yếu dần, hắn không thể tin quay đầu lại, thấy Bạch Thước run run rẩy rẩy cưỡi một đám mây bay đến phía sau hắn, một tay cầm bình sứ đang mở ra, một tay dùng sức quạt về phía mình.

Hương khí bám đầy người, tất cả đều chui vào mũi Trọng Chiêu, tay cầm côn của hắn run lên, đồng tử hoàn toàn biến thành màu đen, khuôn mặt dữ tợn vô cùng: “Tìm chết!”
Hắn trở tay chém ra một đạo tà khí màu đen về phía Bạch Thước.
Với Tiên lực của Bạch Thước, căn bản không có khả năng tránh thoát, con ngươi tràn đầy sợ hãi, má ơi, ta lại sắp chết, sớm biết đã lặng lẽ trốn, không nên tới gần yêu quái này!
Trong khoảnh khắc gậy gỗ sắp đánh trúng Bạch Thước, Phạn Việt động thân, đột nhiên xuất hiện phía trước Bạch Thước, hiên ngang đón nhận côn này, rồi sau đó bỗng nhiên có một con heo gỗ bay ra từ trong cổ tay áo hắn, hóa to nửa trượng, đôi cánh vàng kim của mộc trư đánh ra yêu lực cường đại vào ngực Trọng Chiêu giả, ngực Trọng Chiêu thủng thành cái hố lớn, không có máu bắn ra, Trọng Chiêu giả cúi đầu, nhìn cái hố trên ngực, nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể biến mất, hóa thành âm tà hắc khí tiêu tán tại chỗ.
“Đi!” Phạn Việt cũng không ham chiến, thu hồi mộc trư, ôm lấy Bạch Thước hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài rừng đào.
Khoảnh khắc Trọng Chiêu giả hóa thành hắc khí, tà khí che trời lấp đất bên ngoài Hỏa Băng đảo vỡ ra một cái khe hở, mười hai lưu vân đệ tử đang liều mạng trấn áp tà khí nhìn thấy cơ hội, vọt vào nội đảo.
Cùng lúc đó, hai đạo tiên quang bay thẳng tắp vào giữa rừng đào.
Một đạo yêu quang hiện lên, Phạn Việt Bạch Thước rơi xuống đất, cách đó không xa sóng biển rít gào, nơi này đã là bên ngoài Hỏa Băng đảo.
“Ngươi không sao chứ?” Bạch Thước thấy sắc mặt Phạn Việt trắng bệch, nhớ tới mới vừa rồi Phạn Việt vì nàng ăn hai côn, vội vàng đỡ hắn, Phạn Việt phất tay áo, thập phần cố ý từ chối sự giúp đỡ của nàng.
Đôi tay thiện lương của Bạch Thước cứng đờ giữa không trung, nàng nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Phạn Việt, xấu hổ mà thu tay về xoa xoa eo.

Trong lòng nàng còn sợ hãi, âm trầm liếc về phía rừng đào một cái: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, không uổng công ta còn để lại một lọ Vạn Linh Túy phòng thân, bằng không chuẩn bị bị quái vật kia nuốt mất rồi.”
Phạn Việt hừ nhẹ: “Thật ra ngươi không ngu.

Từ khi nào ngươi phát hiện ra Trọng Chiêu kia là giả?”
“Điện chủ lúc nào cũng nhắc nhở, ta muốn ngu cũng khó a.” Bạch Thước đưa ra lời lẽ chính đáng.
“Bổn điện nhắc nhở ngươi hồi nào?” Phạn Việt nhướng mày.
“Điện chủ đừng có mà không nhận, người vừa xuất hiện liền nói……” Bạch Thước tâng bốc: “Hắn chỉ cần một chiêu là có thể nhận ra thân phận của ngươi, thật ra là đang nói cho ta, hắn không nên nhận ra ngươi.

Tuy thời gian ta tu tiên ngắn ngủi, nhưng cũng biết Hạo Nguyệt điện chủ cực ít khi xuất hiện trước mặt người khác, một đệ tử sống xa tiên đảo mới tu ba năm, sao có thể chỉ bằng một chiêu đã có thể nhận ra người chứ?”
Bạch Thước dừng một chút, bỗng nhiên nhìn Phạn Việt: “Còn nữa, điện chủ ra tay với ta ở bên suối, thật ra là muốn cứu ta sao?”
Phạn Việt híp híp mắt: “Cho dù bổn điện không nhắc nhở, ngươi cũng đã sớm biết hắn là giả rồi.”
Bạch Thước cười hắc hắc, nhưng lại không phủ nhận: “Ta lớn lên cùng A Chiêu, sao ta không nhận ra hắn.

Hơn nữa, A Chiêu tuyệt đối sẽ không để ta dùng Vạn Linh Túy đối phó với Bạch Hổ kia, lâm vào nguy hiểm.


Hắn vừa xuất hiện, ta liền cảm thấy hắn không đúng, lấy Vạn Linh Túy ra chỉ là muốn thử hắn một chút.”
Lời Bạch Thước nói đạo lý rõ ràng, vừa quay đầu, lại thấy Phạn Việt đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
“Điện chủ?”
Phạn Việt đột nhiên mở miệng: “Bổn điện là ai?”
Đáy lòng Bạch Thước run lên, đón nhận ánh mắt Phạn Việt, nhẹ giọng mở miệng: “Chủ nhân Hạo Nguyệt điện.”
“Còn gì nữa?”
Bạch Thước nỗ lực trấn định bản thân một chút, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay một lần.
A Chiêu bị thương, nàng tìm được điển tịch trong thư các, tới Hỏa Băng đảo tìm bảo bối, tà vật quỷ dị, còn có tà vật kia hóa thành Trọng Chiêu, ngày tháng nàng an bình tu tiên hôm nay quả thực lên xuống nhấp nhô.

Cả ngàn chữ quay vòng trong đầu Bạch Thước, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này, nói hết mọi chuyện đã xảy ra cho Trọng Chiêu, để sư môn có đối sách, nhưng vừa rồi nàng đã dùng hết tất cả Tiên lực, muốn về Phiêu Diểu đảo, chỉ có thể dựa vào người trước mắt.
Bạch Thước ổn định tinh thần, ôm quyên với Phạn Việt, nở một nụ cười đơn thuần: “Mộc huynh, đã lâu không gặp, dạo này khỏe không?”
( cập nhật nhanh nhất tại watt.pa.d @kyn290621 )
Phạn Việt nhìn chằm chằm Bạch Thước, ánh mắt nghiền ngẫm: “Không phải ngươi luôn luôn thích giả ngu giả ngơ, sao hôm nay lại không giả nữa?”
“Trước mặt điện chủ, Bạch Thước không dám dối lừa.”
“Nói thật mau.”
Bạch Thước hít sâu một hơi: “Ta sợ chết.”
Phạn Việt sửng sốt.
“Tuy Phiêu Diểu đảo hẻo lánh, cũng không phải không biết chuyện trong tam giới, Yêu lực của điện chủ người cao tuyệt, nhưng mới vừa rồi tà vật kia giao thủ với điện chủ lại không rơi vào thế hạ phong, một nhân vật như vậy, vì sao muốn hóa thành Trọng Chiêu, dẫn ta tới suối nguồn kia, mà không phải tát chết ta một cái? Hắn không gϊếŧ ta, nhất định là trên người ta có thứ hắn muốn, cho nên hắn mới dùng thân phận A Chiêu tiếp cận ta, chẳng qua hắn còn chưa thành công, đã bị điện chủ phá hỏng.”
Máu của nàng? Đáy mắt Phạn Việt vừa động, ánh mắt hai người chạm nhau, nhớ tới chuyện đã xảy ra ba năm trước ở Mộc Khiếu sơn, đáy lòng đều sáng tỏ, nhưng cũng không vạch trần.
“Trên người của ngươi rốt cuộc có bí mật gì, vì sao pháp thuật của bổn điện vô dụng với ngươi?”
Bạch Thước bị hỏi đến sửng sốt, nàng cũng muốn biết a, A Chiêu bị Hạo Nguyệt điện chủ này thi pháp, cái gì cũng quên hết, nhưng pháp thuật của Phạn Việt lại hoàn toàn không có hiệu quả với nàng.
Bạch Thước trống rỗng mà lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Phạn Việt nhíu mày, dù không tin nhưng lại lười nhiều lời.
“Bổn điện thấy ngươi không phải mạng trường thọ, nếu muốn sống lâu thêm mấy năm thì trở về Nhân gian đi.”
“Vì sao?”

“Thất phu vô tội, hoài bích có tội*, tuy rằng ngươi là người thường, nhưng máu thịt lại là thiên địa linh đan, hôm nay có thể dẫn tới tà vật này, tương lai cũng sẽ gặp phải cái khác, đã không có năng lực tự bảo vệ mình, không bằng làm phàm nhân.”
Thất phu vô tội, hoài bích có tội: ý chỉ là lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng.
Câu tục ngữ còn mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình.

Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình.

Có được trân bảo mà không biết giữ mình giữ miệng chỉ là cái cớ để người ta hại.
Ngoài ra nó còn dụng ý ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị, kẻ vô tri lại vui vẻ sống.

Cre: dembuon.vn
“Chỉ cần ta ngoan ngoãn ngây ngốc ở Phiêu Diểu đảo, tất nhiên sẽ an toàn.” Bạch Thước lẩm bẩm.
“Ngu xuẩn.” Phạn Việt lười cãi với Bạch Thước, xoay người định đi, lại bị Bạch Thước kéo vạt áo lại.
“Phạn...Phạn điện chủ!”
Phạn Việt nhíu mày, lạnh lùng quét mắt qua tay Bạch Thước, Bạch Thước run run, cũng không thu hồi, nàng ngửa đầu, nhìn về phía Phạn Việt, đáy mắt mang theo một chút ánh sáng.
Đáy lòng Phạn Việt sinh ra cảm giác hơi hơi quái dị, thế mà bất giác cúi đầu, đón nhận ánh mắt Bạch Thước.
“Ta...ta có một yêu cầu quá đáng……” Bạch Thước ngượng ngùng: “Điện chủ, duyên phận chúng ta hiếm có……” Nàng vươn một ngón tay, liên thanh nói: “Chi bằng ngươi lại giúp ta một lần nữa.

Ta vừa mới cứu người, đã dùng hết Tiên lực rồi, phiền người thêm chút nữa, đưa ta về Phiêu Diểu đảo đi……”
Không khí nhất thời an tĩnh lại, sắc mặt Phạn Việt càng đen, Bạch Thước cũng không biết nàng đã nói sai câu nào, vô tội ngẩng đầu: “Phạn điện……”
Không chờ nàng mở miệng, Phạn Việt cũng không quay đầu mà vẫn rời đi: “Tự mình lăn về đi.”
Hắn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như Bạch Thước!
“Aiz! Điện chủ!”
“Bạch Thước!”
Bạch Thước còn muốn tranh thủ một phen, bỗng nhiên vài đạo Tiên lực hiện lên, hơn mười vị đệ tử Phiêu Diểu dừng trước mặt Bạch Thước, đi về phía nàng.
Đáy lòng Bạch Thước căng thẳng, vội vàng quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Phạn Việt, nàng nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp mở miệng, đệ tử dẫn đầu cúi mặt xuống hỏi:
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta tới hái dược liệu luyện đan.

Chư vị sư huynh, sao các huynh lại……”

“Ngươi có thấy Nhĩ Quân sư tỷ và Trọng Chiêu sư đệ?”
Bạch Thước biến sắc: “Cái gì? A Chiêu cũng tới hòn đảo này? Sao huynh ấy lại đến nơi quỷ quái này?!”
“Trên đảo đã xảy ra chuyện, Bạch Thước, ngươi tức tốc về sơn môn đi, ta còn có sư mệnh trong người, không tiện nhiều lời.” Thần sắc mười hai vị lưu vân đệ tử nghiêm trọng, cũng không nói nhiều nữa, hóa thành lưu quang bay vào sâu trong đảo.
Hai đạo tiên lực xẹt qua, dừng ở nơi giao chiến vừa rồi giữa Phạn Việt và tà khí, đúng là Trọng Chiêu và Nhĩ Quân.
Trên mặt đất toàn là dấu vết đánh nhau, trên mặt đất có một cây sáo trúc.
“A Thước!” Trọng Chiêu tiến lên một bước, nhặt sáo trúc lên, thần sắc nôn nóng, nhịn không được hô to: “A Thước! A Thước!”
Thấy Trọng Chiêu tâm thần đại loạn, Nhĩ Quân không nhịn được nói: “Sư đệ, linh cơ Bạch Thước rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta vẫn nên mau chóng tìm được tà vật kia……”
“Sáo trúc này là ta đưa cho A Thước, nàng sẽ không tùy tiện vứt bỏ, nhất định là đã xảy ra chuyện!”
Trọng Chiêu còn chưa dứt lời, rừng đào phía sau hai người giống như vật sống, vô số cành nhánh dây leo bò về phía Trọng Chiêu cùng Nhĩ Quân.
“A!” Trọng Chiêu vừa quay đầu, chỉ thấy Nhĩ Quân bị một dây leo kéo vào sâu trong rừng đào.
“Sư tỷ!” Trọng Chiêu nổi giận gầm lên một tiếng, quơ kiếm định cứu Nhĩ Quân, lại bị rễ cây cuốn lấy, lòng bàn tay vừa động, chém ra tiên kiếm chặt đứt hắn dây leo đang cuốn lấy hắn và Nhĩ Quân, một đạo tà khí từ trong rừng trào ra, đánh trên người Nhĩ Quân, Nhĩ Quân kêu rên một tiếng, ngã trên mặt đất, Trọng Chiêu vội vàng đỡ lấy.
Đúng lúc này, tà khí hóa thành thực thể, xuất hiện phía sau Trọng Chiêu, Trọng Chiêu xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tà thể kia, biểu tình sửng sốt, nhất thời đã quên hành động, tà thể lại lần nữa quất hắc côn, Trọng Chiêu kêu lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Mười hai đạo Tiên lực xẹt qua, mười hai lưu vân đệ tử dừng ở trong rừng đào lúc nãy, mấy đạo hắc khí trào ra, bao lấy mười hai đệ tử này, chỉ nghe được mấy tiếng kêu rên, khuôn mặt mười hai đệ tử nháy mắt tiều tụy, Tiên lực toàn thân bị hút khô, ngã trên mặt đất.
“A Chiêu!”
Bên cạnh Hỏa Băng đảo, Bạch Thước nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cách đó không xa, không chút do dự xoay người chạy vào đảo.
Phạn Việt duỗi tay cản lại, nhíu mày: “Vết thương lúc nãy ta đánh hắn không ăn thua gì, bây giờ ngươi quay về khác nào chịu chết.”
“Không cần ngươi……” Bạch Thước buột miệng thốt ra, bị Phạn Việt cản lại, giờ đã phục hồi tinh thần, khẩn cầu nói: “Điện chủ, A Chiêu không phải đối thủ của tà vật kia, xin……”
“Sống chết của một đệ tử tiên môn, không liên quan gì tới bổn điện.” Không đợi Bạch Thước mở miệng, Phạn Việt đã lạnh lùng cự tuyệt: “Nếu ngươi tìm chết, cũng không liên quan gì tới bổn điện.”
Phạn Việt quay lưng đi.
“Chỉ cần ngươi chịu ra tay, ta sẽ nói cho ngươi nhược điểm của hắn!” Bạch Thước hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng: “Điện chủ, không phải ngươi vì tà vật kia mà đến sao?”
Phạn Việt dừng chân, chậm rãi xoay người.
Góc xàm xí:
Gòi xong, hết rồi đó.

Theo như mấy thím bên Trung nói đùa thì chờ ba năm nữa là có chương mới T.T
Nhưng mà xét theo lịch đăng mấy nay của tác giả thì chắc tầm 1-2 tháng gì đó sẽ có thôi.

Mọi người cứ chờ đi nhé, Kyn sẽ hóng thường xuyên.
Tạm biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui