Thậm chí hắn hoài nghi có phải đến lúc này vẫn có người đang nhìn chằm chằm xem bản thân có thể thu được gì từ trong thư không.
Cho nên hắn không mong đợi vào việc có vấn đề gì được viết rõ ràng ra, chỉ có thể tìm ý trong từng câu chữ.
Mà chỗ khiến Phương Thốn cảm thấy có vấn đề chính là một đoạn văn trong bức thư:-Tư chất của tiểu Thốn hơn hẳn huynh, chỉ là lo lắng song thân không có nơi nương tựa cho nên động ý nghĩ cá nhân, không cho phép vào thư viện, ở nhà thay huynh trưởng tận hiếu.
Đoạn văn này nhìn rất là bình thường, đơn giản là Phương Xích cảm thấy tư chất của đệ đệ Phương Thốn rất cao, thậm chí còn cao hơn cả hắn ta, chỉ là hắn ta đã bước lên con đường tu hành, chú định phiêu bạt bên ngoài, gần như cắt đứt hồng trần, song thân ở trong nhà không có người phụng dưỡng, lúc này hắn ta mới không cho phép Phương Thốn tiến vào trong thư viện tu tập, chỉ làm một người bình thường ở lại trong tộc, thay thế người huynh trưởng là hắn ta phụng dưỡng song thân.
Chuyện này, vốn là tình trạng của Phương gia trong mắt người ngoài.
Từ nhỏ Phương Xích đã bộc lộ thiên phú vô song, còn Phương Thốn thì tới tận mười bảy tuổi vẫn còn ở trong nhà.
Dựa vào thanh danh và thân phận của Phương Xích, hắn vào Tiên Viện là việc vô cùng dễ dàng, thậm chí ngay ở thành Liễu Hồ này, lúc trước đã từng có người của thư viện Bạch Sương nổi tiếng tứ phương đến mời Phương Thốn, chủ động dẫn dắt hắn đi lên con đường luyện khí sĩ này.
Cơ hội bày ra trước mắt nhưng Phương Thốn không chịu đi, nói là vất vả, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ loanh quanh ngoài đường.
Đến cả lão gia của Phương gia có đôi khi nói với người ngoài rằng luyện khí sĩ quá cực khổ, nửa đời không nhà, trong nhà có một người luyện khí là được rồi, đứa lớn thì ngày ngày ở bên ngoài không gặp được mặt, giữ đứa nhỏ ở bên cạnh phụng dưỡng cho đỡ cô đơn.
Bởi vậy có rất nhiều người mới phát giác được Phương Thốn không có lòng cầu tiến, không biết tận dụng cơ hội, bọn họ thường âm thầm giễu cợt.
Nhưng bọn họ lại không biết, thật ra Phương Thốn không thi nổi vào thư viện!! ! Thiên phú luyện khí vốn là thiên bẩm!Con người có một ngụm Tiên Thiên chi khí, tinh thần lớn mạnh, chống lại tà ma, hoành độ sinh kiếp và phân biệt chúng sinh.
Một ngụm khí này, là từ khi con người, hoặc là thiên địa sinh linh sinh ra, thở ra ngụm đầu tiên, từ đó về sau liền ở lại thân thể, vô ảnh vô hình nhưng lại tồn tại chân thực, từ một ngụm khí này vượt qua hỗn độn cùng thanh minh, đã khác với bản thân từ trong bụng mẹ, mọi sinh trưởng hiểu biết sau này, nhận biết mọi vật, trải qua tuần tự từ nhỏ tới lớn lại tới già yếu, mà ở một ngụm khí này cũng sẽ rời đi lúc lâm chung…Ngụm khí này là nguồn gốc của con người, cũng là căn cơ tu hành.
Vì do được ông trời ban tặng cho nên gọi là Tiên Thiên!Cái gọi là luyện khí sĩ, chính là những người mượn Tiên Thiên chi khí để tu luyện.
Tư chất con người ưu hay khuyết đều do đây, có người trời sinh Tiên Thiên chi khí rất mạnh, từ nhỏ bách bệnh bất xâm, đầu óc thông minh.
Cũng có những người Tiên Thiên chi khí yếu kém, cho nên từ nhỏ thể chất yếu ớt, thần trí ngu dốt.
Hàng trăm ngàn người có tính cách khác nhau là bởi vì có Tiên Thiên chi khí.
Trăm ngàn tính tình đạt được trăm ngàn loại gặp gỡ.
Các loại nhân duyên đều từ ngụm khí này!Ai ai cũng đều có Tiên Thiên chi khí, cho nên ai ai cũng có thể tu luyện.
Người có Tiên Thiên chi khí cường đại, tự nhiên sẽ có thiên phú hơn người, được ưu ái hơn.
Người có Tiên Thiên chi khí không mạnh sẽ rất khó dạy dỗ, thậm chí là càng khó có thành tựu! !.
Trong truyền thuyết, có một loại pháp môn để kiểm tra Tiên Thiên chi khí của luyện khí sĩ!Thế gian đồn đại là, người có Tiên Thiên chi khí mạnh nhất chính là ba tấc ba ly ba phần, đây chính là giới hạn của một người có thể đạt được.
Người yếu nhất, đơn giản, chính là người chết!Tuy nhiên, thế gian này rất lớn, không thiếu cái lạ.
Có nhiều người sắp chết nhưng Tiên Thiên chi khí vẫn chưa cạn kiệt, có khả năng được giữ lại, lượn lờ ở bên ngoài cơ thể, ví dụ như cô hồn dã quỷ, cương yêu thi ma, đủ thể loại, không phải số ít.
Thư viện Bạch Sương được thành lập bên dưới Tiên Điện để bồi dưỡng luyện khí sĩ ở địa phương thay cho vương triều Đại Hạ, tự có quy củ thu nhận đồ đệ riêng.
Tiêu chuẩn của bọn họ lấy ba tấc làm ranh giới.
Người từ ba tấc trở lên, tư chất tốt, có thể dạy bảo.
Người từ ba tấc trở xuống, tư chất không đủ, cho dù có tu luyện cũng khó đột phá sinh tử kiếp, vẫn nên ngoan ngoãn sinh hoạt bình thường đi.
Ở trong mắt nhiều người, tư chất của Phương Thốn hẳn là rất tốt, dù sao thì hắn cũng có một vị huynh trưởng trong truyền thuyết, Tiên Thiên chi khí đạt ba tấc ba đổ lên, huynh trưởng có thiên phú cao như thế thì đệ đệ cùng mẹ sinh ra, chảy chung một dòng máu với huynh trưởng chắc chắn Tiên Thiên chi khí sẽ không kém, nhưng điều đáng xấu hổ hơn chính là, trong thâm tâm Phương Thốn biết rõ, Tiên Thiên chi khí của hắn hẳn là không đủ ba tấc! Muốn dò xét Tiên Thiên chi khí của mình, cũng không nhất định phải trông cậy vào thủ đoạn của luyện khí sĩ, có một phương pháp rất đơn giản.
Nín thở phi nước đại.
Khi chạy, hơi thở ẩn vào trong cơ thể làm phồng nội tạng và đan điền, người có thiên phú cao khi nín thở chạy sẽ chạy được trăm bước, hai trăm bước, nhưng người có thiên phú thấp cùng lắm cũng chỉ được mấy chục bước là đã hoa mắt chóng mặt rồi, điều này thật ra đã thể hiện sự mạnh yếu của Tiên Thiên chi khí.
Theo như lời đồn đại, còn có một phương pháp khác, chính là cắt dao vào cổ xem máu bắn ra bao xa! … Nói vậy thôi, đừng thử!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...