"Em cho rằng em phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng anh ấy, chuyện có thể thay đổi sao? Anh ấy sẽ tin sao? Mẫn Y Thần không phải là thương nhân, nhưng anh ấy không phải là người ngu, em là hạng người gì sao anh ấy không biết? Em như vậy chỉ đẩy anh ấy vào một tình cảnh lúng túng hơn, còn chúng ta, em đặt chúng ta ở chỗ nào? Em vĩnh viễn đều nghĩ đến hạnh phúc Mẫn Y Thần trước, vậy chúng ta thì sao?" Hàn Niệm ôm chặt cô lại, giọng nói chất vấn khiến Mẫn Luyến Y không biết làm thế nào.
"Em không có nghĩ nhiều như vậy, anh ấy không còn nhỏ, em chỉ muốn thấy anh ấy hạnh phúc. Anh cũng đã nhìn ra, anh ấy đối với Mộc Tây là có tình cảm, chỉ là anh ấy đối với tình cảm luôn phản ứng rất chậm, chính anh ấy cũng không ý thức được. Mộc Tây cũng không còn mở ra cõi lòng của mình với anh ấy, giữa bọn họ còn vắt ngang một bà Diệp, tiếp tục như vậy, anh ấy lại một lần nữa bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình. Như vậy lần sau thì sao đây? Lại bao lâu nữa, có thể gặp được cô gái để cho anh ấy động lòng? Em không thể trơ mắt nhìn anh ấy lại một lần nữa lâm vào khổ sở."
"Nhưng cũng không nhất định phải dùng phương pháp này, Mẫn Y Thần biết, anh ấy cũng không cảm thấy vui vẻ. Em vì anh ấy, đã hy sinh nhiều rồi. Bây giờ lại còn muốn đảm đương làm người ác! Nếu như anh ấy tưởng thật? Cho dù bị Mẫn Y Thần ghét, em cũng không việc gì sao?" Hàn Niệm nặng nề hỏi.
Mẫn Luyến Y kiên định nói: "Em không quan tâm."
"Nhưng anh quan tâm." Hàn Niệm nhắm lại mắt, từ trước đến giờ trên mặt luôn cà lơ phất phơ chưa từng xuất hiện nghiêm túc như vậy, hắn nhìn Mẫn Luyến Y, gằn từng chữ một: "Em biết không? Anh đến nay cũng không thể xác định, em rốt cuộc yêu anh, hay là anh ấy? Có lẽ ban đầu đi cùng với anh, em vừa bắt đầu muốn ôm lòng cám ơn, chỉ đồng tình với anh mà thôi. Cộng thêm bị anh ấy tổn thương, cho nên mới lựa chọn ở lại bên cạnh anh, anh đột nhiên nghĩ, nếu như ban đầu anh ấy vãn hồi, bảo em quay đầu lại cùng với anh ấy, em có đồng ý hay không? Thật ra thì bản thân em đến cuối cùng, yêu vẫn là anh ấy."
"Không có." Mẫn Luyến Y trong lòng đau xót, vội vàng giải thích nói. "Không phải như vậy, làm sao anh lại nghĩ như vậy?"
Hàn Niệm: "Bởi vì thực tế, để cho anh không thể không nghĩ như vậy."
Mẫn Luyến Y lắc đầu, trên mặt lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt. "Em không biết nên làm như thế nào, trừ phương pháp này, em không nghĩ ra làm thế nào tốt hơn để giúp anh ấy. Kích thích Mộc Tây, để cho cô ấy tỏ tình với anh ấy, hi vọng cô ấy không cần bỏ qua anh ấy, đây là điều duy nhất em có thể làm. Em biết rõ anh cảm thấy chuyện này rất ngu xuẩn, nhưng không có biện pháp khác, nhìn anh ấy không hạnh phúc, chúng ta cũng không hạnh phúc không phải sao?"
Hàn Niệm trầm mặc đứng ở trước mặt cô, không nói gì.
Mẫn Luyến Y dịu dàng nói: "Niệm, em cũng không phải mù quáng, trên thực tế, hôm nay đã nhìn thấy hiệu quả rồi. Em tin tưởng, về sau sẽ càng ngày càng tốt, tất cả mọi người đều nhận được hạnh phúc của mình, tất cả chuyện không tốt, cũng sẽ qua đi."
"Chỉ mong vậy." Hàn Niệm lạnh nhạt bỏ lại một câu, liền xoay người rời khỏi phòng.
Niệm. . . . . .
Mẫn Luyến Y tiếng kêu ở lại trong lòng, muốn đi giữ lại, lại mất tiếng, thân thể giống như bị người ta giữ lại, một bước cũng không thể động đậy.
Cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn từ từ đi xa, một mình sầu não.
Em làm tổn thương tới anh sao?
Rõ ràng không muốn, nhưng mặc kệ như thế nào, cái gì cũng không làm được.
Hàn Niệm sải bước đi ra khỏi cửa phòng, tâm tình hắn không tốt, tự nhiên không phát hiện một bóng người dán chặt ở cạnh tường kia.
Quý Nghiên chờ hắn đi mới đứng ra, như có điều suy nghĩ nhìn về phía trong phòng, chỉ lưu lại một bóng dáng mỏng manh mà gầy nhỏ, ánh trăng chiếu xuống, quanh người quanh quẩn nhàn nhạt ưu thương. Làm cho người ta dễ dàng bị cô lây nhiễm!
Quý Nghiên chợt có chút đau lòng. Nhớ lại lúc vừa mới nghe được, cô cuối cùng biết Mẫn Luyến Y tại sao trước sau khác nhau lớn như vậy rồi. Tại sao Bạch Thắng không để cho cô nhúng tay vào chuyện này, còn bảo đảm đi bảo đảm lại Mẫn Luyến Y sẽ không làm cái gì với Mộc Tây. Thì ra anh đã sớm đoán được. Hơn hai mươi năm tình cảm anh em, anh hiểu rõ cô ấy, phải là sâu tận xương tủy. Cho nên mới có thể nghĩ như vậy cũng không muốn kết luận, không ôm ấp chút hoài nghi nào, chỉ có cô, cái gì cũng không biết, vừa nỏng nảy làm ẩm ĩ, lại trách lầm một người tốt.
Còn là người tốt đã từng đã giúp cô!
Khi cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn Mẫn Luyến Y thì cô ấy có cảm thấy rất khổ sở không? Tuy nhiên cái gì cũng không thể nói, tình nguyện im lặng.
Quý Nghiên vốn lo lắng Bạch Thắng chưa ăn cơm tối, tới nhà họ Y tìm nguyên liệu nấu ăn, hiện tại, nguyên liệu nấu ăn đã tìm được, nghĩ cũng không nghĩ ra còn biết được một chân tướng. Ừ, tâm tình không thể không nói là nặng nề, nhưng giống như cảm thấy có chút thông suốt. Tình thân, tình bạn, tình yêu, cô gặp nhiều người như vậy, mặc kệ vì một phương diện nào, tất cả mọi người đang dùng phương thức của mình nỗ lực, tự mình bảo vệ một đoạn tình cảm. Khó khăn nữa cũng chưa từng buông tha, dù cuối cùng bất đắc dĩ mất đi. Nhưng cố gắng bỏ ra cũng xóa không mất, nhớ lại cũng xóa không mất, nó thủy chung ở nơi nào, cũng không lưu luyến tiếc nuối.
"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói mát lạnh mê người chợt vang lên, ở ban đêm an tĩnh này, một câu đã kéo suy nghĩ của cô về.
Quý Nghiên bình tĩnh nhìn, chỉ thấy đêm tối lờ mờ, Bạch Thắng ôm ngực tựa vào trên cây khô, ánh mắt tà tà nhìn cô. Đường Quý Nghiên đi đến nhà họ Y, có một con đường mòn nối thẳng đến nhà họ Bạch, hai bên đường nhỏ mọc thành vườn trái cây. Cô lẩm bẩm gọi: "Tiểu Bạch."
Bạch Thắng vừa nhìn cô có lời muốn nói, không có lên tiếng.
"Em đã biết." Quý Nghiên cúi đầu nói.
"Ừ." Bạch Thắng nhàn nhạt đáp một tiếng.
Quý Nghiên cúi đầu, trên mặt thoáng qua một tia áy náy.
Chỉ chốc lát sau, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày màu xám tro, Quý Nghiên ngẩng đầu lên, Bạch Thắng mặt bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cô, trong mắt lại có khó có thể che giấu được sự cưng chiều.
"Sớm đã nói với em không nên nhúng tay vào chuyện này." Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng ở trên trán cô búng một cái.
Quý Nghiên theo bản năng lui về phía sau hai bước, che cái trán nói lầm bầm: "Đau quá."
Đầu chân mày cô nhíu thật chặt, một dáng vẻ bất mãn, Bạch Thắng khẽ cười nói: "Đáng đời."
"Bạch Thắng, anh không còn thương em nữa rồi." Quý Nghiên uất ức lên án.
Bạch Thắng không chút nào che giấu nói: "Ừ, đuổi tới tận tay rồi cũng không đáng giá tiền nữa."
"Tại sao lại như vậy?" Quý Nghiên giơ chân, nhỏ giọng kêu: "Bại hoại."
"Cho là anh không nghe thấy." Bạch Thắng nhíu mày.
Quý Nghiên hướng anh làm mặt quỷ. "Chính là bại hoại."
Bạch Thắng không nhịn được bật cười, rốt cuộc là ai ngây thơ à?
"Tới đây." Anh hướng Quý Nghiên vẫy tay.
Quý Nghiên không để ý tới anh."Làm gì? Muốn đánh em."
Lời tuy nói như vậy, bước chân lại không tự chủ được đến gần anh xem chuyện gì xảy ra? Không phải nói không để ý tới anh sao? Quý Nghiên, mày thật không có tiền đồ!
Bạch Thắng cười nói."Đúng vậy, đánh em."
Thân thể cô đang tiến tới gần phút chốc kia, trực tiếp bị chặn ngang ôm người lên. Quý Nghiên kêu lên một tiếng sợ hãi, toàn bộ thế giới đều ở đây xoay tròn, nhưng một giây kế tiếp, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình anh. Cô nhìn anh, Bạch Thắng nói tiếp: "Ai cho em không nghe lời như vậy?"
"Chính anh cũng không có nói rõ ràng, tại sao có thể trách em?" Vốn là áy náy bị anh trêu đùa mấy phen, quả quyết biến thành đánh chết cũng không thừa nhận.
Ừ, chính là lỗi của anh.
Bạch Thắng giương môi, nhẹ giọng nói: "Ăn vạ sao?"
"Nào có ăn vạ? Lại nói, tại sao anh lại đi ra ngoài như thế này?"
Còn một thân quần áo ở nhà, khí trời bây giờ cũng không nóng, ban đêm thường có gió lạnh thổi, cũng không sợ bị cảm lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...