Về đến nhà, Bạch phu nhân nghe được chuyện này, luôn trách cứ Giai Kỳ.
Nếu như lỗ tai có thể xuất côn trùng thì chỉ sợ lỗ tai Giai Kỳ sẽ xuất ra rất nhiêu.
Giai Kỳ cầu xin tha thứ: “Mẹ, công ty không làm việc hai ngày này hoàn toàn không có gì đáng nói, chi bằng sớm nghỉ phép.”
Bạch phu nhân còn nói với Giai Kỳ:
“Con chính là đứa trẻ tâm tính, Tuấn Thành cũng đi theo lung tung.
Người khác đều nghỉ thời gian đó, nhân viên quốc gia cũng nghỉ mấy ngày đó, công ty chúng ta đặc biệt sao?”
Giai Kỳ muốn thoát khỏi móng vuốt của Bạch phu nhân:
“Được được được, mẹ, chúng ta đặc biệt.”
Vừa nhìn thái độ có lệ này của Giai Kỳ, Bạch phu nhân lại lên miệng:
“Con còn bĩu môi.”
Giai Kỳ khóc không ra nước mắt:
“Mẹ ơi, con sai rồi."
Bạch phu nhân cảm thấy rất giận Giai Kỳ, trong mắt cô không phân biệt lớn nhỏ.
Xem ra, giáo dục bọn nhỏ phải nghiêm khắc một chút, đặc biệt là đứa trẻ lanh lẹn như Giai Kỳ.
Bạch Tuấn Thành nhìn đủ rồi, lập tức chen ngang, kéo Giai Kỳ qua ngồi bên cạnh:
“Mẹ, con và ba có chừng mực.
Một nha đầu nhỏ như cô ấy sao có thể chi phối chúng ta được?”
Khóe miệng Giai Kỳ nhếch lên nụ cười giả mang tính biểu tượng, lập tức chọc cười Bạch phu nhân:
“Mẹ, mẹ nghe đi, con là một nha đầu nhỏ, không có mặt mũi lớn như vậy.”
Lúc này điện thoại của Bạch Tuấn Thành vang lên.
“Alo.”
“Tuấn Thành.”
Một giọng nói của phụ nữ truyền đến.
Giai Kỳ nghe được âm thanh, lập tức yên tĩnh lại, bám lấy cánh tay Bạch Tuấn Thành, kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai muốn nghe là ai.
Âm thanh còn lại vẫn chưa nghe được, cô đã tiến lên đầu, lập tức bị móng vuốt vô tình của Bạch Tuấn Thành đè xuống.
Không cho tôi nghe thì tôi sẽ giở trò.
“ Ay da, anh làm gì vậy?”
Giai Kỳ cố ý lớn tiếng.
Hừ hừ, điện thoại của phụ nữ, chắc chắn là có gì đó.
“Em còn nghe lén, cẩn thận tôi đánh em.”
Bạch Tuấn Thành giả vờ trừng mắt, dọa Giai Kỳ.
Giai Kỳ thè lưỡi: “Lêu lêu lêu, em không sợ anh chút nào cả.”
Âm thanh của Lưu Hàn Lam bỗng nhiên dừng lại, là giọng nói của Giai Kỳ, không phải là em gái anh mà là vợ mới cưới của anh.
“Tuấn Thành có thời gian không, cùng ăn bữa cơm?”
Bạch Tuấn Thành xoay mặt qua nói vói Lưu Hàn Lam, biểu cảm lạnh lùng:
“Tôi đã nói rất rõ rồi".
"Lần cuối cùng.” Lưu Hàn Lam cầu xin.
Sau khi Bạch Tuấn Thành suy nghĩ thì đồng ý.
Giai Kỳ ngồi trên bàn ăn, đến giờ ăn cơm rõ ràng cô rất kích động, mắt chớp chớp nhìn đồ ăn người giúp việc đang bưng lên, hôm nay lại ăn thịt gì vậy? Lúc này, Bạch Tuấn Thành mặc áo khoác đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò:
“Tôi ra ngoài ăn.
Mọi người dùng cơm đi.”
Giai Kỳ nghi ngờ nheo mắt lại thăm dò Bạch Tuấn Thành
“Anh đi đâu vậy? Làm gì? Lúc nào thì về?”
Nhìn biểu cảm đó, còn có giọng điệu nói chuyện, Bạch Tuấn Thành buồn cười:
“Còn quản chuyện của người khác sao.”.
Không đợi cô trả lời, Bạch Tuấn Thành đã nói:
“Có thể muộn một chút, em ngủ trước đi, không cần đợi tôi.”
“Ai đợi anh chứ.” Giai Kỳ dùng giọng điệu nặng nề, xua tay.
Vừa nãy Bạch phu nhân không có mặt, lần này bà ấy cũng hỏi:
“Tuấn Thành, con đi đâu vậy?”
"Con ra ngoài một chuyến, muộn chút sẽ quay lại.”
Anh cũng không nói gặp ai, nhưng Bạch phu nhân nhạy cảm có thể đoán được.
Bạch phu nhân xị mặt: “Con quay lại cho mẹ."
Nhưng Bạch Tuấn Thành đã đi ra ngoài.
Giai Kỳ có thịt thì quên hết mọi chuyện, không thèm quan tâm Bạch Tuấn Thành đi đâu:
“Mẹ, anh ấy ra ngoài chắc chắn có việc, mẹ mau đến ăn cơm đi.”
Bạch phu nhân lại bắt đầu trách cứ Giai Kỳ:
“Sao con không quản nó?”
Giai Kỳ: “Con…có thể quản được sao?"
Giai Kỳ không hiểu tại sao lại bị mắng, cô cho rằng có lẽ Bạch phu nhân đang đến kỳ kinh nguyệt nên tính tình nóng nảy, cô có thể chấp nhận.
Bạch Tuấn Thành lái xe đến trung tâm thành phố.
Lưu Hàn Lam đã đợi anh ở nơi cao nhất.
Anh vừa xuất hiện, Lưu Hàn Lam đã nhào đến, Bạch Tuấn Thành né tránh khiến cô ta nhào về phía không khí:
“Lên xe đi.”
Sau khi Lưu Hàn Lam lên xe, nói:
“Em đã đặt chỗ, chúng ta trực tiếp qua đó đi.”
Bạch Tuấn Thành gật đầu, đồng ý.
Vì Lưu Hàn Lam muốn làm dịu bầu không khí ngượng ngùng nên đã chủ động hỏi chuyện Bạch Tuấn Thành:
“Gần đây rắt bận sao? Công ty sao rồi?”
Bạch Tuấn Thành trả lời ngắn gọn, đêm nay anh ra ngoài cũng là muốn vạch rõ ranh giới với Lưu Hàn Lam.
"Hơi bận, công ty vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt.
Năm nay khi nào nghỉ tết"
Hai người họ cũng không có chung ngôn ngữ và sở thích, từng câu từng chữ Lưu Hàn Lam hỏi đều là cuộc sống thường ngày của anh.
Bạch Tuấn Thành đáp: “Qua hôm nay sẽ được nghỉ.”
“Ừm, vậy chúng ta ra ngoài chơi đi?”
Bạch Tuấn Thành buông đồ trong tay xuống, nhìn vào ánh mắt Lưu Hàn Lam:
“Hàn Lam, hôm nay tôi tới là muốn nói rõ chuyện.”
Hôm nay lúc Lưu Hàn Lam mời Bạch Tuấn Thành thì biết có thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô ta không muốn đối mặt, cô ta chủ động hỏi:
“Giai Kỳ thế nào?”
Bạch Tuấn Thành nhấc khóe môi lên:
“Rất ổn.”
Nhắc tới Giai Kỳ, trên mặt anh lập tức rạng rỡ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...