Mỗi lần đợi thêm một khắc, hô hấp của Bạch Tuấn Thành lại nặng nê thêm một phần, rốt cuộc em gái ruột của mình đã đi đâu?
Lo lắng như thế, nhưng anh vẫn nắm trong tay đại cục, đứng trước toàn cảnh thành phố A, chỉ điểm giang sơn, bày mưu tính kế.
Mỗi khi chỉ huy ra một mệnh lệnh, anh đều lạnh lùng quyết đoán, bình tĩnh, khiến cho người ta tin phục.
“Bây giờ anh đang ở đâu? Mẹ và em cũng ra ngoài rồi, bây giờ sẽ đi tìm anh.”
Bạch phu nhân đoạt lấy điện thoại di động:
“Tuấn Thành, vẫn chưa có tin tức của Nhi Nguyệt sao?”
Sau đó lại nghe được giọng nói trách cứ của ông Bạch ở phía bên kia điện thoại:
“Bà ra ngoài làm gì?”
Bạch Tuấn Thành cầm điện thoại di động đi qua một bên, rời xa ông Bạch:
“Mẹ, con đang ở cục giao, thông.
Mẹ và Giai Kỳ qua đây đi.”
Bạch phu nhân tìm kiếm khắp nơi, nghe được con trai vẫn chưa có tin tức, lòng bà ấy lại nghẹn lại:
“Mẹ và Giai Kỳ sẽ đến nơi khác tìm, không đến chỗ con đâu.”
Giai Kỳ không đồng ý với lời của Bạch phu nhân:
“Lát nữa em và mẹ sẽ đến.”
Cúp điện thoại, Giai Kỳ giải thích với Bạch phu nhân:
“Mẹ, Tuấn Thành bọn họ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố A ở cục giao thông, camera giám sát nơi đó cũng rõ ràng nhất, anh ấy với ba chỉ huy ở đó, nên đi đâu tìm, đã tìm ở nơi nào, chúng ta hãy đi tìm anh ấy trước, ít nhất cũng phải để anh ấy yên tâm.
Sau đó lăng nghe bọn họ sắp xếp.”
Bạch phu nhân mở cửa sổ nhìn quanh, nhưng rồi nhìn thế nào cũng không nhìn thấy Nhi Nguyệt.
Thỉnh thoảng Giai Kỳ lại còn huýt sáo.
Ông bà Mạc nghe tin cũng chạy đến theo, đợi Giai Kỳ đến thì ông bà Mạc đã có mặt ở đây, bà Mạc giữ chặt tay Bạch phu nhân an ủi:
“Chị, đừng lo lắng, Nhi Nguyệt sẽ không sao đâu.
Bọn trẻ đã lớn rồi, còn là những đứa trẻ thông minh nữa.”
Bạch Tuấn Thành kéo Giai Kỳ đến trước mặt:
“Sao hai người lại chạy ra ngoài vậy?” Bởi vì Giai Kỳ với Bạch phu nhân luôn mở cửa sổ nên mặt Giai Kỳ lạnh đến đỏ bừng.
Thấy vậy, trong lòng Bạch Tuấn Thành hiện lên đau lòng, hai tay nâng lên áp vào mặt cô.
“Đặt tay dưới nách anh đi, sưởi ấm cho em.”
Giai Kỳ kinh ngạc “A” một tiếng.
Là ba mẹ, bất kể lúc nào cũng đều quan tâm đến con cái đầu tiên, sau khi Giai Kỳ tiến vào phòng, ánh mắt ông bà Mạc vẫn luôn nhìn con gái, không ngờ lại nhìn thấy được cảnh này.
Ông Mạc vui mừng gật đầu, nhìn thấy trong mắt con gái chỉ có Bạch Tuấn Thành, hốc mắt ông ấy ửng đỏ, vừa đến mùa đông đã có người con trai khác dùng tay sưởi ấm tay với tai con gái mình thay ông ấy rồi.
Bạch Tuấn Thành đáng để phó thác.
Giai Kỳ bình tĩnh nhìn Bạch Tuấn Thành, hai mươi năm trước có ba sưởi ấm cho cô, nhưng bắt đâu từ năm nay, cô lại được Bạch Tuấn Thành nâng niu trong lòng bàn tay.
Bạch Tuấn Thành nhíu mày bá đạo mệnh lệnh Giai Kỳ:
“Giơ tay lên.”
Giai Kỳ nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt bàn tay dưới nách Bạch Tuấn Thành, ánh mắt bồi rồi, hai gò má nóng lên, cả người Giai Kỳ bỗng có làn nhiệt nóng lướt qua.
Cô nhớ đến cảm giác này, ấm áp như ba mình.
Mặt được nâng lên, lỗ tai bịt kín, giọng nói đêu là tiếng vù vù :
“Mẹ ở nhà không tĩnh tâm được, hơn nữa mẹ cũng không yên tâm, nên em trực tiếp dẫn mẹ ra ngoài.”
“Lát nữa em và mẹ ở chỗ này, đừng đi ra ngoài.” Bạch Tuấn Thành lo lắng, nếu thật sự là kẻ thù, vậy thì Giai Kỳ với mẹ đi ra ngoài cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Giai Kỳ rút tay về, túm lấy tay anh đang đặt trên má cô, kéo anh ra ngoài cửa.
Trên hành lang, cô hỏi:
“Anh đã tra qua trường của Nhi Nguyệt chưa?”
Bạch Tuấn Thành nhíu mày.
Quên chuyện này đi, buổi sáng Giai Kỳ còn cố ý hỏi qua anh.
Giai Kỳ nhắc nhở:
“Hay là anh điều tra đi, tôi lo Nhi Nguyệt không còn đi học ở trường Thương Kiều nữa.”
Tất nhiên Thương Kiều rất thanh cao, hiệu trưởng Thương Kiều cũng rất chậm nhiệt, bình thường ông ây sẽ không đi theo con đường giống trường công, ngay cả thi cử cũng rất ít, đến trường nhận thưởng, cô nghi ngờ Bạch Nhi Nguyệt không học ở Thương Kiểu nữa.
Giai Kỳ quen thuộc với Thương Kiều không thua gì công ty nhà mình.
Bạch Tuấn Thành trực tiếp đồng ý, anh dặn dò điều tra, chỉ chốc lát sau đã tra được Nhi Nguyệt đã không còn đi học ở Thương Kiều từ học kỳ một, mà là tự tìm người, đi đến một trường học nhỏ… là trường trung học Thập Tam thành phô A.
Bạch phu nhân tức giận suýt chút nữa ngất đi:
“Tại sao đứa nhỏ này lại như vậy.”
Giai Kỳ lôi kéo tay anh:
“Em đến xung quanh Thập Tam tìm, anh phái người đi đến nơi khác tìm.”
“Giai Kỳ, mẹ đi cùng con.” Bạch phu nhân sợ Giai Kỳ không dẫn theo bà ấy, nên lôi kéo tay Giai Kỳ không buông.
Nhưng tình trạng hiện tại của bà ấy đúng là không thích hợp ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...