Giai Kỳ thấy anh thật sự buồn ngủ:
"Ò” một tiếng, rồi nằm xuống giường, sau đó bỗng nhiên trừng to mắt:
-“Không đúng, sao mình lại nằm trên giường chứ?”
Giai Kỳ đang muốn vén chăn xuống giường thì đã bị Bạch Tuấn Thành kéo lại, ôm vào trong lòng:
-“Cô đừng động đậy, mau ngủ đi.
Lại chẳng phải chưa ngủ cùng nhau.”
Chẳng phải chưa ngủ cùng nhau?
Lúc nào chứ? Đêm đó thật sự ngủ cùng nhau rồi sao? Lo lắng đã xảy ra rồi à? U là trời!
Bạch Tuấn Thành là muốn cô yên tĩnh năm trong lòng mình nên mới nói như vậy nhưng ai ngờ Giai Kỳ lại cho là thật.
“Tôi vẫn muốn ngủ sofa.
Cái đó, Bạch Tuấn Thành anh đừng ôm tôi nữa.”
Lúc này Bạch Tuấn Thành đã nhắm chặt mắt, thân thể mệt mỏi:
“Trên người cô lạnh như vậy, đợi ấm lên rồi qua đó.
Tôi ngủ trước.”
Trong đâu Giai Kỳ trồng rỗng, tim đập thình thịch như sắp muốn nhảy ra ngoài, thần quỷ sai khiến gật gật đầu.
Hóa ra là muốn sưởi ấm cho cô.
Khóe miệng Giai Kỳ nhếch lên ngày càng lớn, cười thành trăng lưỡi liềm trong phòng ngủ tối tăm.
Cho đến khi cô ngủ thiếp đi, Bạch Tuấn Thành mới mở mắt nhìn lấy Giai Kỳ:
“Đồ quỷ, đúng là khiến tôi phí sức.”Lần đầu ôm người mềm như không xương vào lòng khiến anh không ngủ được.
Động tác của Bạch Tuấn Thành nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra, đắp chăn lại cho cô, rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng sách.
Hôm nay còn có rất nhiều việc cần xử lý, đâu thể chui vào chăn sớm như vậy được, chẳng phải là do Giai Kỳ, để cô chủ động tìm anh nói chuyện sao.
Cảm xúc lướt qua trong lòng Bạch Tuấn Thành, rồi không quan tâm đến nữa.
Trở về phòng sách rồi vùi đầu vào công việc.
Trời bắt đâu sáng, Giai Kỳ phát hiện bên cạnh không có ai cả, cô nhẹ xoa đầu:
“Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?”
Sau đó bỗng nhiên ngây ra, sao cô tỉnh lại ở trên giường vậy? Trên sofa cũng không có giấu vết có người nằm, cũng tức là đêm qua bọn họ lại ngủ cùng nhau sao?
Lúc này, bỗng nhiên Bạch Tuấn Thành xuất hiện:
“Chạy bộ về rồi."
Giai Kỳ hít một hơi khí lạnh, gật đầu:
“Ừm.
Về rồi à.
Anh mau đi tắm đi.
Lát nữa còn có chuyện muốn hỏi anh đó."
Bạch Tuấn Thành có thể nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cô.
Trên bàn ăn.
“Mẹ, Nhi Nguyệt đi đâu rồi?” Giai Kỳ phát hiện thiếu một người, không biết nên mở miệng hỏi.
Bạch phu nhân tùy ý trả lời, như chuyện không quan trọng:
“Đi học rồi.”
Giai Kỳ suy nghĩ, không đúng:
“Không phải nghỉ hè rồi sao? Tại sao vẫn còn đi học?”
Bạch phu nhân bất đắc dĩ trả lời trước mặt ông nội Bạch:
"Đi lĩnh giấy khen rồi, lát nữa sẽ trở về.”
Giai Kỳ nhận ra Bạch phụ nhân rất phiền nên không mở miệng hỏi nữa, chỉ lén nhìn Bạch Tuấn Thành mấy cái.
Bạch Nhi Nguyệt đi nhận giấy khen? Sao cô lại không biết gì cả.
Lẽ nào Bạch Nhi Nguyệt không phải là đàn em của cô sao?
Nhưng chính mấy cái liếc mắt này lại khiến ông nội Bạch rất hài lòng, ăn cơm cũng nhiều hơn mấy phần, hai đứa nhỏ này liếc mắt đưa tình trước mặt ông ấy, xem ra hôn nhân này đã thành công rồi.
Bạch Tuấn Thành đối diện với tầm mắt của Giai Kỳ, cô hoảng loạn cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Ông nội Bạch thấy vậy y càng vui mừng không thôi.
Hai đứa đã kết hôn nhiều ngày còn ngại ngùng, đúng là người trẻ da mặt mỏng.
Lúc này, sợ là ông nội Bạch đã quên chuyện hai người họ thay áo quần đi lĩnh chứng còn phải đi cùng nhau.
Bạch Tuấn Thành Thành dùng bữa xong thì không trực tiếp đến công ty mà trở về phòng ngủ chắn Giai Kỳ hỏi:
“Trên bàn ăn cô muốn hỏi gì vậy?”
Giai Kỳ thầm nghĩ dù sao cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, nên chỉ tùy tiện trả lời lại:
“Chẳng phải Nhi Nguyệt học ở học viện kinh tế sao?”
“Tôi cũng tốt nghiệp ở đó, học viện kinh tế không có thi vào kỳ nghỉ, Nhi Nguyệt đến trường học lĩnh giấy khen, có phải là gạt mẹ ra ngoài chơi không? Nhưng cũng có thể là trường học đã thay đổi quy củ, cũng thay đôi lộ tuyến.”
Anh không quan tâm, cũng không để ở trong lòng:
“Không sao, có thể con bé không muốn học đàn nên ra ngoài chơi rồi.”
“Ừm.”
Bạch Tuấn Thành yên tâm đến công ty, Giai Kỳ lại đau đầu chuyện công việc.
Vẫn chưa suy nghĩ ra, thì đêm đến lại xảy ra chuyện lớn..
Nhi Nguyệt mất tích rồi.
Chuyện này khiến Giai Kỳ rất được đề cao ở nhà họ Bạch.
Đồng thời cũng được ba người họ công nhận.
Ông nội Bạch ngồi ở giữa sofa, tay chống nạng, lâm nguy không loạn, hai bên mặt cần cơ nhô ra, tiết lộ giờ phút này rất bất an.
Ông Bạch cũng lập tức về nhà, trên người còn mang theo mùi rượu chưa tan, từ xa đã có thể ngửi được, Giai Kỳ với Bạch phu nhân ngồi cạnh nhau, Bạch phu nhân không ngừng lau nước mắt, ông Bạch thấy vậy phiền não rắn dạy Bạch phu nhân:
“Đừng khóc nữa.”
Bạch phu nhân hoàn toàn không kìm được nước mắt, nước mắt lau xong còn có nước mắt khác chảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...