Ngày hôm sau, Bạch Tuấn Thành xuất hiện ở phòng khách nhà họ Mạc, lúc này, Giai Kỳ vẫn chưa tỉnh.
Hơn nữa, Giai Kỳ đang phóng thích bản thân ở trong phòng nhỏ của mình, ngủ còn khỏa thân! Bởi vì thoải mái, còn có tác dụng giảm cân.
Ông Mạc không biết, bà Mạc lại biết nhưng bà ấy đang ở trong bếp, ông Mạc phàn nàn với Bạch Tuấn Thành:
- “Đã gần chín giờ rồi, con đã đợi hai tiếng rồi mà Giai Kỳ vẫn chưa tỉnh.” Sau đó lại nói:
-“Tuấn Thành, con lên lầu gọi con bé đi.
Sắp đến giờ ăn cơm luôn rồi."
Bạch Tuấn Thành: “Được, ba.”
Quả thực Giai Kỳ dậy rất muộn, cô chưa bao giờ dậy muộn như vậy ở nhà họ Bạch.
Ở nhà mình, Giai Kỳ cảm thấy ngủ không đủ giấc, cho nên Bạch Tuấn Thành trực tiếp tiên vào phòng của Giai Kỳ.
Giai Kỳ giờ phút này đang nằm lộ hai tay, hai chân ra bên ngoài, mặc dù không có xuân quang chọt hết ra, nhưng lộ ra cũng đủ để Bạch Tuấn Thành nhìn thấy.
Bạch Tuấn Thành nhìn ra ngoài cửa số thầm nghĩ: "Vợ mình, nhìn chút cũng chẳng sao.”
Bạch Tuấn Thành đi qua, dùng chăn bọc Giai Kỳ thành một con sâu khiến cho cô không thể lăn trên giường được nữa.
Giai Kỳ bị bó chặt cuối cùng cũng tỉnh lại:
- “Hả?”
Bạch Tuấn Thành tức giận hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Giai Kỳ lắc đầu: “Chưa tỉnh!” Lại nằm trên giường nhắm mắt giả ngủ.
Lúc đang tiếp tục ngủ, đột nhiên đôi mắt trừng ra, mình đã nhìn thấy gì vậy? Đồng tử Giai Kỳ phóng đại, khiếp sợ lập tức ngồi dậy từ trên giường:
- “ Bạch Tuấn Thành, anh, sao anh lại ở đây?” Nói xong, vội vàng cầm chăn che ngực:
- “Đây là nhà tôi, anh làm gì ở đây vậy.”
“Đón cô.” Bạch Tuấn Thành trả lời:
- “Nếu cô không về nhà, tôi sẽ trở thành tội nhân đó.
Mọi người đều nghĩ là tôi bắt nạt cô nên cô tức giận rời khỏi nhà, cô mau rời khỏi giường, ăn cơm sau đó về nhà với tôi.”
Giai Kỳ nuốt nước bọt, như có điều chỉ:
- “Cái đó, lúc anh vừa mới tiến vào, chính là… Anh có thấy điều gì không nên nhìn không?”
“Không có.” Bạch Tuấn Thành không suy nghĩ trực tiếp trả lời: “Hai chúng ta là vợ chồng, xem của cô chẳng phải là điều bình thường sao.”
Giai Kỳ nắm chặt tay đập vào chăn bông:
- “Anh…”
Nhưng lúc này, dưới lầu truyền đến âm thanh của bà Mạc:
-“Tuấn Thành, con bảo Kỳ Kỳ cùng xuống lầu ăn cơm.”
Bữa sáng bắt đầu lúc chín giờ, cũng là nhờ Giai Kỳ làm biếng ngủ đến giờ.
Giai Kỳ ăn mặc chỉnh tề bước xuống lầu, đứng chung với Bạch Tuấn Thành, trai tài gái sắc, cùng với việc môn đăng hộ đối khiến ông Mạc có dự định tương lai sẽ giao tập đoàn Mạc Thị với Giai Kỳ cho con rể Bạch Tuấn Thành này.
Bởi vậy trên cơ sở, ông Mạc càng coi trọng Bạch Tuấn Thành hơn.
Bà Mạc là mẹ vợ, lúc này nhìn con rể càng hài lòng, vẻ ngoài đẹp trai, có đầu óc, biết kinh doanh, xuất thân cao quý, mặc dù tuổi hơi lớn nhưng sẽ biết cưng chiều.
Tóm lại, Bạch Tuấn Thành vừa đến, đoàn sủng nhà họ Mạc lập tức do Bạch Tuấn Thành đón đi, Giai Kỳ tức giận bất bình:
-“Sau này anh đừng đến nữa, anh đến thì em không được cưng chiều nữa."
Giai Kỳ nói nhanh, quên cũng nhanh, khiến Bạch Tuấn Thành thật cười nhạo cô ở trước mặt ông bà Mạc:
-“Ký ức ba giây, chẳng bằng cá vàng.” Dù nói như vậy, nhưng anh vẫn gắp đủ loại thức ăn mà cô không thể tiếp cận được cho Giai Kỳ:
-“Ăn chậm chút, uống chút cháo đi.”
Giai Kỳ uống qua loa một ngụm, tiếp tục một hồi: “Mẹ, ăn cái này đi.”
-“Ba, đưa con trái cây trên đĩa đó.”
“Bạch Tuấn Thành, tay anh dài, anh gắp cho em một đĩa thịt đi.”
-“Mẹ, còn canh không?”
Vừa đến bàn cơm nhà họ Mạc, miệng Giai Kỳ luôn luôn không ngừng, lèm bèm lèm bèm, Bạch Tuấn Thành cảm giác Giai Kỳ đã ấm ức ở nhà họ Bạch rồi, lễ nghi ăn uống ở nhà họ Bạch là có người dạy từ nhỏ, ăn không nói chuyện.
Chắc chắn Giai Kỳ đã nhịn nhiều rồi.
Bữa sáng ngày thường ở nhà họ Mạc rất bình thường, cháo thanh đạm rau nhỏ cùng với bánh bao, hôm nay là đãi con rể lần nữa đến cửa, cũng hy vọng sau này Bạch Tuấn Thành có thể đối xử tốt với Giai Kỳ, bởi vậy món ăn phong phú hơn rất nhiều, Giai Kỳ cũng ăn vui vẻ.
Lúc nhà họ Bạch gọi điện thúc giục, Bạch Tuấn Thành với Giai Kỳ đã chào tạm biệt ông bà Mạc.
Trên đường lái xe về nhà họ Bạch, Giai Kỳ luôn kéo lấy dây an toàn.
Bạch Tuấn Thành khó hiểu hỏi: “Cô luôn kéo dây an toàn, không cảm thấy siết đến nghẹt thở sao?”
Giai Kỳ gật đầu: “Chậc.”
-“Vậy còn không buông tay?” Bạch Tuấn Thành nhìn Giai Kỳ như nhìn đứa ngốc.
Giai Kỳ nhìn thẳng về phía trước, kiên quyết lắc đầu không buông, nếu anh kéo tôi ra khỏi xe nửa đường, lần này trên người tôi lại không mang theo tiền.
Tôi không thể bắt taxi.”
Bạch Tuấn Thành nhớ tới chuyện lần trước, xấu hổ sờ chóp mũi, lần trước quả thật anh rất quá đáng, khiến cho Giai Kỳ hôn mê bất tỉnh ở nhà, quả thật người nên quỳ từ đường chính là anh:
-" Không đâu, xin lỗi chuyện lần trước.”
“Anh đã nói xin lỗi rồi.” Giai Kỳ sẽ không chấp nhận hai lần xin lỗi cho cùng một chuyện.
Chấp nhận một lần là cô đã nhận thức được, hai lần cô sẽ không thèm đề ý đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...