Nghe vậy, ông nội Bạch rất hài lòng với lời nói của cháu trai lớn:
-“Vẫn là con hiểu chuyện hơn, sau này giao công ty cho con yên tâm rồi, vậy lát nữa đi đi.” Nói xong, ông ấy lại nói với quản gia phía sau:
-“Lão Tứ, đi gọi điện thoại cho cục trưởng, nói mười giờ hai đứa nhỏ đi lĩnh chứng.
Bắt buộc ông ấy phải đích thân đóng dấu.”
Giai Kỳ với Bạch phu nhân, còn có Bạch Nhi Nguyệt nhìn chằm vào Bạch Tuấn Thành, phải nhìn ra được chỗ nào đó trên người anh mới bỏ qua.
Giai Kỳ thì càng hy vọng anh cho mình một lời giải thích hợp lý.
Nhưng Bạch Tuấn Thành lại xem như không có chuyện gì, chỉ gắp thức ăn cho cô trước mặt người nhà:
-“Mau ăn đi, ăn xong hai chúng ta đến cục dân chính.”
Giai Kỳ nhanh chóng ăn cơm, sau đó lấy cớ lên lầu thay quần áo, còn lôi kéo anh lên lâu thay quần áo cùng.
Ông nội Bạch thấy Vậy, vui vẻ nói với quản gia:
- “Hây, mấy đứa trẻ này chính là không biết ngại, thay quần áo cũng phải đi cùng, nhưng đời nào thì lại có phong cách của đời đó, chúng ta đã già rồi.”
Bạch phu nhân nghe thấy, trong lòng không vui:
- “Ba, con lên lầu giúp Giai Kỳ chọn quần áo.” Sau đó cũng lên lầu.
Giai Kỳ kéo Bạch Tuấn Thành vào phòng:
- “Tại sao anh lại đồng ý?”
-“Nếu tôi không đồng ý, ông nội sẽ trừng phạt tôi.
Hình phạt quân sự đó, cô biết không? Rất mệt, tôi không muốn bị trừng phạt.” Anh tùy ý nói.
Giai Kỳ khinh thường anh:
-“Ông lớn vậy rồi, có thể trừng phạt anh nghiêm trọng bao nhiêu chứ, cắn răng một cái là xong, đúng là yếu đuối!”
Bạch Tuấn Thành cười:
- “Cô không yếu đuối thì cô đi đi, mang nặng chạy năm tiếng đồng hồ, chống đẩy năm trăm cái, hít xà năm mươi phút, nhảy từ tầng năm xuống không để bị thương, nếu không thì quỳ từ đường năm ngày.
Cô đi đi, tôi sẽ ở nhà đợi cô.” Nói xong, anh liếc cô một cái.
Mỗi lần Giai Kỳ nghe một hạng mục, trong lòng lại run rẩy thêm một chút:
- “Điều này không thể, không phù hợp yêu cầu.
-“Đây là bị phạt, còn đòi yêu cầu gì? Bây giờ chúng ta xuống lầu nói với ông nội đi.” Anh lôi kéo cánh tay cô làm bộ đi xuống lầu.
-“Ê ê ê, anh đợi một lát.” Giai Kỳ không đi, Bạch Tuấn Thành dừng lại, Giai Kỳ đánh lên cánh tay anh:
-“Buông ra, anh buông ra.”
“Cô nói đi.” Bạch Tuấn Thành buông tay ra.
Tròng mắt Giai Kỳ đảo qua:
-“Tôi không nói không đi, chẳng phải tôi lên lầu để thay quần áo trang điểm sao, anh đợi tôi một lát, đi nhận giấy chứng nhận kết hôn nhất định phải đẹp.”
Chỉ chốc lát sau, một giai nhân tươi mát xinh đẹp xuất hiện trước mắt Bạch Tuấn Thành, chỉ là… trước mắt Bạch Tuấn Thành sáng ngời kéo Giai Kỳ qua:
-“Đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cô mặc áo bông đỏ làm gì vậy?”
-“Tôi không có áo khoác màu đỏ nên chỉ đành mặc áo bông đỏ.
Phì phì phì, áo bông đỏ rất khó nghe, là áo khoác màu đỏ” Giai Kỳ nói, đồng thời cũng không quên cúi đầu kiểm tra quần áo của mình:
- “Áo bông chẳng phải là làm bằng bông sao, chẳng phải chỉ là to lên một chút thôi sao, tôi cảm thấy cũng được.”
Quả thật cũng được, chỉ là sắp biến thành kẹo bông đỏ thôi.
Bạch Tuấn Thành kéo cô đi về phía gương, nhìn vào cô trong gương nói:
-“Nền giấy chứng nhận kết hôn có màu đỏ, cô lại mặc một chiếc áo màu đỏ, cô cảm thấy bản thân không cần nổi bật một chút sao?”
“Không, tôi trắng nên mới muốn làm nổi bật một chút.” Giai Kỳ làm động tác tự luyến khiến Bạch Tuấn Thành bị chọc cười:
-“Cho nên mặc bộ trang phục này sao?”
-“Đúng, tôi trắng nên cần màu đỏ ép xuống.”
-“Ừm, quả thật trắng, không biết lãng phí bao nhiêu phấn rồi.
Mặt bôi dày đó, chậc chậc.” Anh vừa nói, vừa nắm lấy khuôn mặt cô.
-“Anh thấy rõ sao, Bạch Tuấn Thành, tôi trang điểm nhạt đó.
Trang điểm nhạt đó!” Trong mắt Giai Kỳ có lửa.
Bạch Tuấn Thành không trêu chọc cô nữa, anh kéo cô lại tiến vào phòng thay :
-“Đi thay quần áo, bộ này không tồi.
Mau thay đi, tôi sẽ đợi ở bên ngoài.”
-“Ồ, được.” Giai Kỳ cảm thấy Bạch Tuấn Thành nói quả thật có đạo lý, cho nên đã nghe theo anh.
Bạch phu nhân nghe được hai người họ trêu chọc ở cửa, bản thân không khỏi nở nụ cười, miệng con trai rất độc, hiện tại nhìn tình hình có lẽ hai đứa đó phải lĩnh chứng, nhưng cũng tốt, xem như là chặt đứt ý niệm với Lưu Hàn Lam, nếu so sánh Lưu Hàn Lam với Giai Kỳ, trong lòng Bạch phu nhân vẫn là lựa chọn Giai Kỳ, dù sao rễ chính miêu hồng, gia đình trong sạch, con người quả thật có dáng vẻ tinh xảo xinh đẹp.
Bạch phu nhân xuống lầu, sau đó Bạch Tuấn Thành với Giai Kỳ cũng xuống lầu, Bạch Tuấn Thành nói với ông nội Bạch:
- “Đi đây, ông nội.”
-“Ừm ừm, chú ý an toàn.
Lái xe chậm chút.” Ông nội Bạch dặn dò.
Giai Kỳ: “Con biết rồi ạ.”
Sau mười giờ ba mươi phút, hai quyển sổ đỏ đến tay mình, Giai Kỳ nhìn sổ đỏ không thể tin được, dọc theo đường đi cứ lật xem mãi, đến nỗi có thể thuộc lòng dòng chữ bên trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...