Giai Kỳ tôi đây không phải là người dễ chọc.
Khí chất cao lãnh của Giai Kỳ hiện ra không thể nghi ngờ:
-“Thân là chị dâu, cần phải giáo dục tốt cho em cái gì gọi là văn minh.
Ở nước ngoài có thể không có chín năm giáo dục bắt buộc, nên không dạy cho em biết cách lịch sự.
Thân là chị dâu, chị có nghĩa vụ phải làm thay.”
Giai Kỳ không thèm để ý đến ánh mắt phun lửa của Bạch Nhi Nguyệt với biểu cảm muốn giết người của Bạch phu nhân, nghiêm mặt nói với ông nội Bạch:
-“Ông nội, con không đồng ý.”
Lần này ông nội Bạch cũng tức giận, mặc dù Giai Kỳ không đồng ý, ông ấy cũng không đồng ý, cháu gái của ân nhân cứu mạng là cháu dâu của ông ấy bị sỉ nhục trước mặt mọi người, ông ấy lại còn tận mắt nhìn thấy, phẫn nộ ngập trời:
- “Quỳ, nhất định phải quỳ.
Không ai được ngăn cản.
Cuối cùng, Bạch Nhi Nguyệt bị nhốt trong từ đường hai ngày.
Trên bàn cơm nhà họ Bạch, Bạch phu nhân không có khẩu vị, một lòng nghĩ đến con gái, ông Bạch lại không có ở nhà, hôm nay Bạch Tuấn Thành cũng không có ở đây, ông nội Bạch lại ăn ít, Giai Kỳ nhìn Bạch phu nhân với ông nội Bạch, thầm nghĩ: "Có phải mình đã làm sai hạy không? Có lẽ nên tha thứ cho Bạch Nhi Nguyệt, lúc đó bọn họ sẽ cảm kích mình, sau này cuộc sống sẽ tốt hơn một chút."
Nhưng cung bắn rồi thì không quay đầu lại được nữa, Giai Kỳ nghĩ xong cũng buông đũa xuống, đã không còn khẩu vị, chỉ đợi chấm dứt thời gian ăn tối.
Gió lạnh gào thét bên ngoài phòng như âm thanh quỷ dị vang lên trong phòng ăn yên tĩnh, Bạch phu nhân nghe được âm thanh đó, trong lòng không ngừng giày vò, bà ây không cách nào tưởng tượng một mình Nhi Nguyệt quỳ trên nên gạch lạnh lẽo, ngay cả quần áo chắn gió cũng không có.
Giai Kỳ nhìn thấy đĩa rau sạch bên cạnh, trong lòng rối rắm, rốt cuộc có nên đưa chút bữa tối cho Bạch Nhi Nguyệt hay không? Đưa qua cô ta có cảm ơn mình hay không.
Hai mắt cô nhìn đối diện Bạch phu nhân, Giai Kỳ hiểu rõ có người sẽ đi đưa, cô không cần phải có “lòng tốt giả”.
Ban đêm, Giai Kỳ tắm rửa xong đang muốn đi ngủ thì Bạch phu nhân tới của.
Bà ấy nhìn thấy đầu ghế sofa đặt chăn mỏng thì hỏi:
- “Ban đêm Tuấn Thành đều ngủ trên ghế sofa sao?”
Giai Kỳ thành thật gật đầu: “Vâng.”
Nói ra không đủ sức lực, cô biết sẽ bị nói tiếp là dùng năm mươi triệu để mua cô.
Bạch phu nhân nghe vậy tức giận đứng lên:
-“Cô chỉ là nhà chúng tôi mua về, cô còn dám để Tuấn Thành ngủ trên sô pha sao? Giai Kỳ, rốt cuộc cô có sĩ diện hay không?” Bạch phu nhân chỉ vào mặt Giai Kỳ trách cứ cô.
Giai Kỳ chỉ vào sofa và Bạch phu nhân nhẹ giọng lý luận:
-“Là chính anh ấy muốn ngủ trên sô pha.”
Muốn duy trì phong độ ga lăng của mình nên không ngủ trên giường, ban đầu Giai Kỳ cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng không cãi lại vốn không phải là phong cách của cô, kết quả… Được rồi, tôi sai rồi.
Trong lòng Giai Kỳ nghĩ như vậy nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra.
Thà rằng làm con dâu ác ức hiếp người khác, cũng không muốn làm người mù để người ta ức hiếp.
Giờ phút này, Bạch phu nhân không nghe lọt gì cả, bởi vì Giai Kỳ mà con gái bị phạt, chịu gió lạnh tập kích, lại vì Giai Kỳ mà con trai bị mắng, bị đánh.
Bạch phu nhân tới tìm Giai Kỳ chỉ vì con gái, muốn Giai Kỳ thả con gái ra, không ngờ lúc này toàn bộ tức giận đều ập đến:
- “Cô đừng nói nữa."
Đợi Tuấn Thành trở về, hai đứa hãy ly hôn đi.
Nhà chúng tôi không chấp nhận cô được.
Năm mươi triệu đó xem như là chúng tôi làm rớt đi.
Cô mau rời khỏi nhà tôi đi.”
-“Ly hôn? Vẫn chưa kết hôn thì lẫy đâu ra ly hôn? Không lẽ mẹ không biết bọn con hoàn toàn chưa lĩnh giấy kết hôn sao!”
Giai Kỳ xù lông lên, lời nói ra cũng rất nhanh nhẹn, nhưng chỉ là nhanh não, trong lòng nghĩ như thế nào thì nói thế đó:
- “Mẹ cứ luôn miệng nói con được mua về, được tiêu năm mươi triệu đúng không? Con trả.
Trả thêm lãi cho mẹ trả cho mẹ thì con với nhà họ Bạch mấy người sạch sẽ.
Trả xong thì con sẽ rời đi, ai thèm làm con dâu của nhà họ Bạch mấy người, chứ con đây không thèm! Xem như con mượn năm mươi triệu của nhà họ Bạch mấy người, con cũng không thèm thân phận này của mấy người đâu, không sông nổi ở biệt thự lớn nhà mấy người.”
Bạch Tuấn Thành vừa trở về, tay nắm trên thanh cửa, nghe rõ ràng từng từ một mà Giai Kỳ nói.
Sâu trong đôi mắt hiện lên dáng vẻ mà Giai Kỳ đang đứng nói, ánh mắt anh khẽ lóe sáng, không nói rõ có biểu cảm gì.
Yết hầu Bạch Tuấn Thành khẽ động:
-“Vì để tôi sớm được giải thoát, tôi sẽ không ngại giúp cô một tay.
” Anh đi ra phòng khách, gọi điện thoại cho Dạ Nam.
Đêm đó, Giai Kỳ và Bạch phu nhan đã ước hẹn:
-“Con sẽ trả tiền, đến lúc đó con đi đâu cũng sẽ không liên quan đến mấy người nữa.
Thời gian này, mẹ không được mắng con, kiếm chuyện với con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...