Bạch phu nhân đã từng quỳ từ đường nên biết được nơi đó khiếp người bao nhiêu, lập tức mở miệng:
- “Ba, không phải Nhi Nguyệt sai, đây là do con làm mẹ không tốt.
Là con bảo Nhi Nguyệt nói như vậy.”
-"Hừ, đừng nghĩ tôi không biết trong lòng các người đang nghĩ gì, các người nhớ lấy cho tôi, không có ông nội của Giai Kỳ thì sẽ không có các người tồn tại như ngày hôm nay".
-"Không phải Giai Kỳ nợ chúng ta, mà là nhà họ Bạch chúng ta nợ nhà con bé".
Ông nội Bạch nói một lúc rất nhiều, giận đến muốn trào ngược, sau đó lại tiếp tục nói:
“Ông nội Giai Kỳ đã từng cứu mạng tôi, chiến hữu của tôi vì tôi bị thương mà bị ép đến giải ngũ, nếu như không phải Mạc Đệ, thì đâu có các người? Đâu có tôi của hôm nay.”
Lần đầu tiên ông nội Bạch nói ra chuyện lúc bản thân còn trẻ, mục đích chính là để sau này mọi người có thể đối xử tốt với Giai Kỳ hơn.
Mọi người đang còn kinh ngạc, thì ông nội Bạch thở dài:
- “Nhi Nguyệt đã sai thì phải chịu trừng phạt, bắt buộc phải quỳ từ đường.”
Giờ phút này, Bạch phu nhân nhìn ra thái độ của ông nội Bạch rất cường ngạnh, bà ấy đau lòng cho con gái bao nhiêu thì lại chán ghét Giai Kỳ bấy nhiêu: “Đều là vì cô.” Bạch phu nhân không để ý đạo lý, nội tâm đang ghi hận Giai Kỳ.
Lời của ông nội Bạch chỉ vang vọng trong đầu Bạch phu nhân một lần, có được chút cảm kích đối với Giai Kỳ rồi thôi.
Bạch Tuấn Thành không biết ông nội còn có chuyện cũ như vậy, khiến anh áy náy với Giai Kỳ càng sâu:
-“Ông nội, không phải lỗi của Nhi Nguyệt, là hôm qua về cùng cô ấy, con phanh gấp dẫn đến cô ấy bị dập đầu.”
-“Con có thể lái xe không vững như vậy sao? Bớt giải thoát cho em gái con đi.” Ông nội Bạch vuốt râu.
Bạch Tuấn Thành nói rõ ràng hơn:
- “Ông nội, thật sự là con, hôm qua con bỏ cô ấy giữa đường rồi đi tìm Hàn Lam, có lẽ cô ấy bị cảm lạnh, hơn nữa còn có vết thương trên đầu nên mới dẫn đến hôn mê.”
-“Khốn kiếp!” Ông nội Bạch nghe vậy thì tức giận hơn nghe Nhi Nguyệt nói, chống nạnh trực tiếp chào hỏi Bạch Tuấn Thành:
- “Con bé là vợ của con đó.”
Ông nội Bạch thật sự rất tức giận:
- “Vậy mà con lại làm vợ mình bị thương, còn bỏ lại con bé nửa đường vì người phụ nữ khác, hai mươi tám năm nay con sống vô ích rồi".
Bạch Tuấn Thành chịu đựng một gậy của ông nội Bạch, trên trán xuất hiện mồ hôi, Bạch phu nhân thương xót con cái, hận không thể đích thân nhận gậy này, rồi bản thân đi quỳ từ đường.
Thân làm cha mẹ, còn có ông Bạch vẫn rất đau lòng:
-“Ba, Tuấn Thành lớn như vậy nhưng chưa bao giờ làm chuyện khác thường, lần này nhất định là bên đó có chuyện, ba đừng tức giận.”
Ông nội Bạch lập tức hét về phía ông Bạch:
-“Con câm miệng cho ta! Con có tư cách nói chuyện sao.”
Bạch Nhi Nguyệt bị dọa, từ nhỏ người nhà luôn nuông chiều cô ta, đây là lần đầu tiên ông nội tức giận đến vậy, khiến Bạch Nhi Nguyệt sợ tới mức run rẩy:
- “Ông nội.”
Ông nội Bạch nhìn Bạch Tuấn Thành:
-“Con nhớ kỹ cho ta, Giai Kỳ phải xếp trước Lưu Hàn Lam.”
Bạch phu nhân cười chua xót, vẫn là câu nói này.
Trong nháy mắt, bà ấy nhìn về phía phòng cấp cứu, đáy mắt toát ra thương hại Giai Kỳ.
Cũng lộ ra thất vọng nồng đậm với Bạch Tuấn Thành.
Lúc này, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu:
-“Xin chào tướng quân Bạch, thiếu phu nhân bị chấn động não nhẹ, lại thêm cảm lạnh, còn có đói quá lâu nên dẫn đến hôn mê, hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Chúng tôi đã truyền dịch dinh dưỡng cho cô ấy, bệnh nhân cần phải theo dõi tại bệnh viện mấy ngày mới được.”
Ông nội Bạch gật đầu, bác sĩ thấy vậy lập tức rời đi.
Bị đói quá lâu, nói ra khiến mặt mũi nhà họ Bạch ông ấy thật không dễ nhìn:
-“Hôm nay hãy thanh toán lương cho người giúp việc phụ trách hầu hạ Giai Kỳ đi.”
Bạch Tuấn Thành bị khiển trách, anh tự biết đuối lý.
Cũng quan tâm đến sức khỏe của người nhà, nên lập tức nói:
-“Mấy người trở về trước đi, con sẽ ở lại canh giữ.”
Ông nội Bạch già rồi, quả thật không chịu nổi sự giày vò vào đêm khuya, trước khi đi còn cảnh cáo:
- “Nếu còn có lần sau, ta quyết sẽ không tha cho con.”
Bạch Tuấn Thành tiễn bọn họ đi, đồng thời tay vuốt ve sau đầu Bạch Nhi Nguyệt nói:
- “Nhi Nguyệt, đừng sợ.”
Bạch Nhi Nguyệt đỏ mắt:
-“Anh cả, em sợ.”
Đã trải nghiệm mẹ và anh trai quỳ từ đường, cô ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó sau khi mẹ đi ra ngoài thì một mình ở trong phòng bị khóa ba ngày, anh trai đi ra thì trực tiễp được đưa đến bệnh viện.
Bạch phu nhân cũng đỏ hốc mắt, ôm Bạch Nhi Nguyệt:
-“Nhi Nguyệt, mẹ sẽ ở ngoài cửa với con.” Chuyện quỳ từ đường là nỗi đau cả đời của Bạch phu nhân.
Bạch Tuấn Thành cũng từng quỳ qua, lúc ấy anh và Lưu Hàn Lam yêu đương, ông nội cổ hũ, luôn giữ quan điểm diễn viên là con hát nên không đồng ý, mẹ thì càng hận ngôi sao, em gái thì đứng chung một chiến tuyến với mẹ, ba cũng cho rằng:
- “Hãy cưới một người có thể giúp con, còn cô ta, con có thể nuôi ở bên ngoài.
Bạch Tuấn Thành và quan điểm của bọn họ không nhất quán nên bị trừng phạt quỳ từ đường.
Mùa đông, tháng Chạp khắc nghiệt, Bạch Tuấn Thành cảm nhận được cảm giác đó là như thế nào rét lạnh cả đời cũng không thể quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...