Đài Bắc mùa hè, đến buổi tối cũng còn nóng đến mức để bức người phát điên.
Ta một bên nghĩ như vậy, một bên nắm cổ áo sơ mi lung tung quạt gió.
Vừa mới từ cửa hàng tiện lợi đầu hẻm đi vài bước, mồ hôi liền đổ chật vật bất kham. Trái lại, Lục Bách Đông hoàn toàn một bộ thần thanh khí sảng, ta lần nữa nghi hoặc bề ngoài dễ nhìn có liên quan đến việc không có tuyến mồ hôi luôn không đây.
“Ta muốn ngồi chỗ kia.”
Bỗng nhiên cổ tay ta bị kéo, ta quay đầu, nhìn Lục Bách Đông đưa tay chỉ hướng xích đu trong công viên.
“Không được.”
Ta nói, đem túi nylon trong tay giơ lên trước mắt hắn.
“Như thế thì kem của ngươi tan sạch bách hết.”
Hắn khẽ nhếch miệng lăng lăng nhìn ta, tầm mắt ở xích đu dây và túi ny lon chuyển qua chuyển lại vài lần, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.
“Ta đây vừa ngồi trên xích đu vừa ăn kem.”
Hắn nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Đại khái bởi vì buổi tối, trong công viên tịnh cũng không có người. Ta và Lục Bách Đông ngồi trên một bàn xích đu dây, vùi đầu ăn kem.
Ta nhớ kỹ thói quen ăn kem này cũng là do ta dạy hắn. Ngay từ đầu, hắn còn cảm thấy rất không được tự nhiên, luôn phải móc đến tận lõi mới vừa lòng, thế nhưng sau lại bị ta buộc trực tiếp ăn từ ngoài vào trong, làm một hai lần, hắn rốt cục cũng quen được hương vị bên ngoài mềm bên trong là cứng.
Đáng tiếc mấy thứ này, hắn hiện tại sẽ không nhớ được đâu.
Như vậy trong ký ức của hắn, rốt cuộc tồn tại những thứ gì?
Là bi thương hay vui sướng, ta sẽ có phần nào bên trong đó hay không đây? Ta sẽ là dạng hình tượng nào đối với hắn?
Ta rất muốn hỏi, cuối cùng chỉ nhìn hắn, sau đó lộ ra biểu tình khinh thường.
“Ngươi sao vậy? Chỉ ăn kem thôi, cần đến mức thế không.”
Hắn ngây ngốc ngẩng đầu từ chỗ cây kem lên nhìn ta, mặt loang lổ chocolate. Ta vốn muốn mắng hắn, thế nhưng lại cảm thấy thật buồn cười, ta lấy tay dùng sức mà lau mặt hắn.
“Ngươi thật là một tên ngu ngốc.”
Ta nói, dùng một loại âm điệu khẳng định độ tin cậy trăm phần trăm, không nặng không nhẹ lại nói lần nữa.
“Ngươi thật là một kẻ ngu ngốc.”
Hắn mở to hai mắt vô tội nhìn ta, ta cố ý tránh đi tầm mắt hắn.
“Ai, ngươi còn nhớ không, trước đây gần nhà chúng ta, cũng có một công viên rất giống nơi này?”
Hắn cắn thìa nhựa, ngẹo đầu suy nghĩ một chút, giọng nho nhỏ trả lời ta rằng hắn không nhớ rõ.
Cái dáng vẻ kia như tiểu hài tử làm điều sai sợ bị trách cứ, ta từ trước tới giờ rất dễ dàng vì biểu tình này của hắn mà mềm lòng, ta trấn an sờ sờ đầu hắn.
“Thời gian ngươi học cao trung, có một lần chúng ta cãi nhau một trận lớn, sau đó một đoạn thời gian rất dài, chúng ta cũng không trò chuyện với đối phương nữa…”
“Chúng ta vì sao lại cãi nhau?”
Hắn hỏi, ta một lời cũng không nói ra được. Vì vậy mà ác thanh ác khí nói:
“Dĩ nhiên là ta đứng ở phe chính nghĩa, là ngươi chọc cho ta tức giận.”
Hắn biển ứa nước mắt, dáng vẻ ủy khuất, thế nhưng lựa chọn sáng suốt là bảo trì trầm mặc.
Ta đối với phản ứng lần này của hắn rất là hài lòng, mỉm cười xem như lời nhận tội đó được chấp nhận.
“Sau đó, có một ngày, ta nhận được tin nhắn của ngươi …”
“Thu Thu, tin nhắn là gì …”
Hắn bởi cái nhìn hung tợn của ta thì thu hồi câu hỏi.
“Dĩ nhiên là chính ngươi lại làm sai, ngươi hẹn ta gặp mặt tại công viên.”
Ta liếc hắn một cái, hắn không có ý xen mồm nữa, ta tiếp tục nói.
“Ta ngay từ đầu còn nghĩ ngươi giở trò quỷ tâm thần gì đây, rõ ràng ở nhà là có thể gặp mặt, còn muốn ra công viên làm gì? Thế nhưng thời gian hẹn chậm rãi đến, ngươi vẫn không trở về nhà, ta quyết định tạt qua công viên xem ngươi rốt cuộc đang làm gì.”
“Lúc ta tạt qua công viên đã thấy ngươi ngồi trên một cái ghế hướng ta cười, ta hỏi ngươi cười cái gì, ngươi nói ngươi nghĩ ta sẽ không tới. Ta chửi ngu ngốc sao, ngươi không nói gì, chỉ là một mực cười thôi.”
Trong công viên gió thổi, lành lạnh, có điểm giống như nhiệt độ đêm hôm đó.
“Ta cũng cười theo, chúng ta đều rất vui vẻ, hình như chưa từng cãi nhau. Sau đó ngươi nói chúng ta cũng không thể như vậy, không thể cứ không thèm để ý tới đối phương, không thể cứ bỏ lại đối phương …”
Lục Bách Đông chuyên chú nhìn ta, hắn mâu quang rất ôn nhu, ta cúi đầu.
“Ta nói tốt. Ngoéo tay mà hứa, chẳng khác nào hai tiểu hài tử.”
Ta nói:
“Bất quá ta đoán ngươi khả năng là không nhớ rõ được đâu.”
Hắn không nói gì. Ta chuyển mắt qua nhìn hắn, nhìn dáng dấp hắn có điểm khổ sở. Ta nhịn một chút, vẫn không nhịn được, nhu loạn tóc hắn.
“Ta hiện tại với ngươi nói những lời này, ý của ta chính là ta sẽ không không để ý tới ngươi, ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi, bởi vì ta với ngươi đã ước định.”
Bị chính lời nói sến súa này của mình nổi cả da gà, ta không được tự nhiên mà đứng lên, giả vờ bình thản.
“Được rồi, ta nói xong, chúng ta về nhà.”
Hắn cũng đi theo. Chúng ta tìm một thùng rác quăng hai ly kem đã thấy đáy, từ từ đi khỏi.
Dọc theo đường, chúng ta không nói chuyện với nhau, chỉ là hắn chậm dùng bàn tay nhớp nhúa đầy kem nắm tay ta. Ta vùng tay vài lần, phát hiện không bỏ ra được, cũng không phản kháng nữa.
Mãi cho đến đầu hẻm, hắn bỗng nhiên nói.
“Ta thực sự, thực thích Thu Thu.”
Ta cười, vốn muốn móc mỉa thêm hắn vài câu, có thể bởi vì lúc chiều nói nhiều lắm nên mối quan hệ cũng đã giải tỏa phần nào, cuối cùng, ta chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...