Bạch Si Dã Tố Công

“Y uống chưa?” Nguyên Tuỳ Phong khó có được bất an, hỏi Khả nhi đưa thuốc bổ cho hắn.

“Phốc.” Nhìn thấy bộ dạng này của Nguyên Tuỳ Phong, Mộ Dung Mạch và Triệu Y Li vừa quay về Yên Lôi Bảo cách đây vài ngày nhịn không được cười ra tiếng, lập tức đổi lấy một cái hung hăng trừng mắt của Phi Tinh kiếm. Hiện giờ Triệu Y Li đã buông được tâm, giờ thật sự đã làm bằng hữu của Tùy Phong.

“Gia đang tiễn khách, sẽ uống sau.” Khả nhi bẩm: “Bất quá vài ngày trước Nguyên công tử bị phong hàn, cho nên cũng sai đi nhà bếp hầm vài bát canh bổ.”

Không phải do tên ngốc kia hại sao, rõ ràng ban ngày ban mặt lại.....Nghĩ đến mấy ngày trước hồ nháo trong rừng cây, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, phất tay cho Khả nhi lui ra.

“Vật kia thật sự hữu dụng sao? Sẽ không có tác dụng phụ chứ?” Nguyên Tuỳ Phong sắc mắt liếc ngăn lại ý muốn cười của Triệu Y Li, hung ác hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng khó dấu.

“Ngươi yên tâm, đây chính là thần dược do Thiên Sơn lão nhân sư phụ ngươi tận tay giao cho ta.” Triệu Y Li nghiêm túc nói:”Lão nhân ngài nói: Chỉ cần nam nhân uống xong thì hai canh giờ sau sẽ sinh hài tử béo tròn.”

“Kia.....”

“Chuyện tiếp theo, ngươi không cần lo lắng, ta đã an bài ổn thỏa, đảm bảo là 『phụ tử bình an』. Ngươi chỉ bồi bên người ca ta là được.” Triệu Y Li nói đến đây ngẩng đầu nhíu mày nói với hắn: “Bất quá ngươi ác thật không chỉ ngủ với ca ta còn bắt ca ta sinh cho ngươi đứa nhỏ”

Nguyên Tuỳ Phong đen mặt, giờ hắn đã không còn sinh khí như trước nữa. Nhưng đây là hạ sách hắn cũng không còn cách nào nữa, bởi cho đến nay mọi người vẫn nghĩ hắn ở trên, mà phụ thân cùng nhị nương và toàn thể người hầu đều sau lưng hắn than thở đau buồn vì y.

Hừ, nghĩ hắn không nghe thấy à? Dựa vào cái gì mà tên ngốc kia thì chiếm tiện nghi của hắn còn hắn thì phải chịu uất khí chứ? Nguyên Tuỳ Phong tuy ngoài mặt tuy cực khinh thường nhưng trong lòng đều có tâm sự.


Bởi vì Triệu Y Li mắc phải bênh không tiện nói kia, cho nên Triệu Vân Tề chính là người thừa kế duy nhất có thể kéo dài huyết mạch nhà họ Triệu, nếu không có hậu đại lưu lại, khó bảo đảm sau này sẽ thú người khác vì con nối dõi?

Nghĩ đến đây, lòng Tùy Phong đau xót, nếu tên ngốc kia dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mình tuyệt đối sẽ xử y! Hắn nghĩ đến hung ác, ánh mắt cũng sắc bén theo.

Ngươi đừng bày ra biểu tình đáng sợ như vậy. Ca ta cả ngày đều nghĩ đến ngươi, biết ngươi sinh bệnh còn chuẩn bị thuốc bổ cho ngươi. Triệu Y Li nói xong đem chén thuốc trong tay đưa tới cho hắn “Thừa lúc còn nóng nhanh uống đi.”

Nguyên Tuỳ Phong tùy tiện uống mấy ngụm, đột nhiên cảm thấy cũng khá vừa ý.

Tháng trước hắn dùng bồ câu đưa thư có sư phụ hắn nói về phiền não của mình ở Triệu gia, không ngờ sư phụ lại gặp được Triệu Y Li đang ngao du, còn đưa cho người ta đem về biện giáp hóa giải nan đề của hắn.

Ai bảo Triệu Vân Tề chiếm tiện nghi của mình? Dù sao cũng là Triệu gia muốn đứa nhỏ, vậy để y sinh đi! Nguyên Tuỳ Phong xuất thần nghĩ, lơ đảng đem chén thuốc nuốt hết vào bụng.

“Bất quá, ngươi thật đúng là tin tưởng sư phụ ngươi.” Triệu Y Li lắc đầu: “Ta chưa từng nghe nói nam nhân có thể sinh con.”

“Sư phụ ta xem số tử vi, bói toán không có gì làm không được, nếu không giang hồ đã không gọi thần nhân.” Nguyên Tuỳ Phong đang tự hào khoe khoang thì đột nhiên bụng đau đến quằn quại, hắn lập tức ngã lên bàn thân mình run lên.

Triệu Y Li lập tức cao giọng kêu người, Triệu Vân Tề vừa tiễn khách xong vội vàng chạy đến, tay nắm lấy người đang đau đến chảy mồ hôi đầm đìa đang dùng sức ôm bụng, lập tức bế hắn lên giường.


“Mau mời đại phu.” Triệu Vân Tề vội phân phó Khả nhi, lại cúi đầu hỏi Tùy Phong “Ngươi bị sao vậy? Ăn gì đau bụng sao?”

“Ta..... chỉ uống... Khả nhi.....đưa tới dược.” Nguyên Tuỳ Phong đứt quảng nói.

“Kia không phải ngươi nói đó là linh dược sư phụ ngươi thiên tân vạn khổ mới kiếm được rất có lợi cho sức khỏe sao? Ta thấy mấy người nay ngươi không khỏe mới vội sai Khả nhi đưa tới cho ngươi dùng.” Triệu Vân Tề khó hiểu “Ta sợ ngươi tiếc không uống, nên mới bảo Khả nhi nói là do phòng bếp làm đưa đến, Sao ngươi uống lại đau đến thế này?”

Cái gì? Nguyên Tuỳ Phong giận đến trợn mắt lên, cả người phát run chỉ tay vào Vân Tề nói không thành lời, nhìn tình hình này Vân Tề lòng đau muốn nứt ra, chờ không kịp thầy lang tới tự mình ôm Tùy Phong đi đến y quán.

“Ca, đừng tìm đại phu, Tùy Phong uống xong dược giờ phải sinh em bé.” Triệu Y Li cười nói: “Ta đã sớm cho người tìm bà mụ, hiện tại cho nàng vào đi.”

“Nói hưu nói vượn!” Triệu Vân Tề trách cứ đệ đệ ăn nói kì lạ, định mang Tùy Phong ra ngoài. Nhưng hắn nhìn kĩ lại vợ mình cho dù đau đến sắc mặt trắng bệt cũng liều chết nắm bả vai mình, lắc đầu không chịu đi chữa trị, cảm thấy có chút nghi hoặc.

Triệu Y Li giờ phút này mới đem sự tình kể lại, nghe xong mày đang nhíu chặt cửa y mới giản trở lại, y cẩn thận đêm Tùy phong thả lại giường, trầm giọng nói: “Tùy Phong, ta không ngờ ngươi lại có ý tưởng hoang đường thế.”

Nguyên Tuỳ Phong trong lòng hổ thẹn lần đầu không phản bác chỉ trích của người khác, nhưng Vân Tề thấy hắn đau đến vậy, đau lòng cũng không trách nữa, ôn nhu ôm người ta vào ngực nhẹ nhàng an ủi.


“Này thật đúng là tự đập đá vào chân mình.” Khả nhi một bên sửng sờ xong cười khẽ: “Gia, không bằng ta ra ngoài kêu bà mụ vào nhanh một chút.”

“Không được” Nguyên Tuỳ Phong lúc này mới cố rống một câu, sau đó nặng nhọc nhã vào lòng Vân Tề, hiện giờ hắn thấy vô cùng xấu hổ, huống hồ giờ hắn đau đến chật vật không muốn để ngoại nhân thấy. Lại nghĩ đến mình sẽ thật sinh đẻ, nếu truyền ra ngoài làm sao hắn còn dám sống trên giang hồ?

Hắn nhất thời vừa tức vừa vội hướng Triệu Vân Tề mắng: “Tất cả đều tại ngươi không tốt, rõ ràng trước nay đều là ngươi khi dễ ta, vì sao ai cũng tin ngươi? Hiện giờ còn muốn ta sinh con? Dựa vào cái gì cha ngươi, nhị nương lại nghĩ vì ta mà Triệu gia tuyệt hậu?”

Triệu Vân Tề sửng sốt, nhìn Nguyên Tuỳ Phong trước giờ luôn trong trẻo lạnh lùng nay lại khẩn trương, trên khuôn mặt tuấn mĩ đang tức giận tràn đầy mồ hôi, chút không vui trong lòng cũng chậm rãi biến mất. Y thở dài ôm lấy tình nhân xoa lưng hắn, hoãn khí lại cho Tùy Phong khó khăn lắm mới có một lần kích động.

“Li nhi, Thiên Sơn tiền bối có nói gì nữa không?”

“Có a, tiền bối bảo nếu hắn không tự tin với sự lựa chọn của mình thì cho hắn uống thuốc này.” Triệu Y Li nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm.

Nguyên Tuỳ Phong cảm thấy Triệu Vân Tề ôm hắn hơi chấn động, trong lòng biết tình nhân để ý đến hành vi của mình, lòng tạm thời bình tĩnh giờ lại thấy bất an.

“Ai, Tùy Phong, ngươi thường mắng ta ngu ngốc, ta thấy ngươi cũng không hơn tiểu ngốc là mấy.” Triệu Vân Tề sau một lúc trầm mặt bổng thở dài nói: “Trên đời làm gì có nam nhân sinh con được? Ngươi sao có thể tin tưởng lời vô căn cứ này chứ?”

Nguyên Tuỳ Phong sửng sốt, hắn từ nhỏ đã được Thiên Sơn lão nhân thu dưỡng nên với năng lực của sư phụ rất tin tưởng không hề nghi ngờ, hiện giờ nghe Vân Tề nói vậy không khỏi theo bản năng nhìn về phía Y Li, nhưng đã sớm không thấy thân ảnh của Triệu nhị công tử.

“Sao lại như vậy?” Nguyên Tuỳ Phong thì thào tự nói:”“Thế tại sao Y Li nói cho ngươi uống xong phải bên cạnh ngươi?”

“Phỏng chừng là muốn ngươi tận mắt xem ta đau bụng, cho ngươi đau lòng một chút. Ta đoán Li nhi cũng không thỉnh bà mụ nào cả. Nhìn ngươi về sau có dám miên man suy nghĩ không!” Triệu Vân Tề vừa tức vừa buồn cười, y ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tình nhân:”Hiện tại chắc không đau nữa phải không?”


Nguyên Tuỳ Phong cũng mới nhận ra, thật không đau nữa, thảo nào hắn nói chuyện cũng có khí lực.

“Bất quá, trải qua việc này ta cũng biết, là ta không tốt, không cho ngươi đủ cảm giác an toàn, cho nên ngươi mới không tin ta sẽ thủy chung như một.” Triệu Vân Tề đột nhiên lành lạnh thở dài, lời nói có chút bi thương làm Tùy Phong vừa buông tâm thì giờ lại lo lắng.

“Ta...... Ta không phải cái kia ý tứ.” Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng luôn không chịu nổi một chiêu của Vân Tề, hơn nữa đối phương lại làm ra bộ dạng vô tội, làm cho hắn không khỏi nhớ lại bộ dạng ngu si trước kia của nam nhân, cho nên hắn không thể để Vân Tề thương tâm.

Đang suy nghĩ làm thế nào cho y hết buồn, nhưng ngay lập tực tình nhân mới đây còn đau khổ giờ đang đè hắn trên giường.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Ta đương nhiên là muốn càng thêm ra sức để ngươi tin tưởng ta, ta chỉ muốn có một vợ thôi.” Triệu Vân Tề bá đạo ôm lấy hắn, nhanh chóng cởi bỏ quần áo hai người: “Chẳng lẽ ngươi không biết cha mẹ gần đây nhắc đến chính là để chúng ta nhận nuối một đứa nhỏ sao?”

“Bạch si, ta còn sinh bệnh mà.... “

“Kháng nghị không hiệu quả, Tùy Phong” Triệu Vân Tề khẽ cười chặn lại miệng người yêu: “Ngươi phải chịu trừng phạt vì không tín nhiệm ta.”

Ô, còn có người mà? Nguyên Tuỳ Phong dùng tia lí trí cuối cùng của mình nhìn xung quanh, trong phòng im ắng không một bóng người. Cho nên tiếp tục được đi, tự biết mình đuối lí nên hắn trở nên đặc biệt dịu ngoan, mặc cho nam nhân ăn sạch—————

Trong phòng khách, Triệu Y Li đang nhàn nhã uống trà bích la xuân khẽ hé miệng cười, tiểu nha đầu Khả nhi hãnh diện cười, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, mặc kệ hiện tại mập mờ, bất quá, tốt xấu gì nàng cũng đã biết được đại thiếu gia là ở trên, cuối cùng cũng đáng đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui