Bạch Quỷ Nương Tử

Ngay khi đại hội gần đến chung kết đã xảy ra một chuyện không ai ngờ tới. Năm người đến từ thần tộc ngang nhiên giết đệ tử Thanh Phong sơn.

Trên đại điện, ba nam hai nữ đang đứng đối mặt với các trưởng môn. Long Vô Song nhìn bọn họ mà sắc mặt càng thêm trầm trọng, hắn trầm giọng lên tiếng:

- Ta không cần biết các ngươi có mục đích gì, nhưng giết đệ tử Thanh Phong sơn tuyệt không thể tha thứ.

Nghe vậy, Hoàng Tâm Liên liền cất giọng chanh chua, kiêu ngạo:

- Ta giết thì sao, không phải chỉ là mấy tên phế vật thôi sao, ngay cả yêu cầu của bản tiểu thư cũng không làm được, chết đi còn tiện nghi cho bọn chúng.

Tử y nam tử tiếp lời:

- Sư muội ta nói đúng, những phế vật như vậy không cần thiết giữ lại.

- Ngươi... - Long Vô Song tức giận đứng bật dậy chỉ vào mặt nàng.

Khinh người quá đáng, thần tộc đáng chết, giờ hắn có vẻ hiểu được cảm giác năm đó của Bạch thượng tiên, thật cmn muốn giết người, à không, giết thần.


- Được, vậy xin hỏi các vị công tử tiểu thư đây tới nơi này không chỉ để làm mấy chuyện này đi.

Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống hỏi.

- Hừ, còn không phải do tiện nhân đáng chết mà các ngươi coi trọng như thần sao. Hừ, đúng là đồ tiện nhân vô sỉ không biết xấu hổ.

Hoàng Tâm Liên mặt đầy chán ghét nói.

Nghe thấy lời nói xúc phạm nàng, các trưởng môn đồng loạt tức giận nhìn về phía họ.

Bỗng nhiên, từ ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ.

- Ha ha ha ta còn tưởng thần tộc như thế nào, hóa ra cũng chỉ là những kẻ không được giáo dục tử tế. Ha ha ha thật đáng thương, thần tộc các ngươi thảm tới nỗi không giáo dục tử tế được sao hahaha...

Từ ngoài xuất hiện hai bóng dáng đi vào trong điện, tiếng cười vừa rồi chính là của Quân Hiên. Hàn Thiên Phong không ngờ sư thúc của hắn còn có một mặt này.

- Ngươi...- Hoàng Tâm Liên tức giận đến đỏ mắt nhìn hắn.


- Ta làm sao, ta nói sai sao, nếu thần tộc các ngươi có giáo dưỡng thì sao các ngươi lại có thể phát ra những từ ngữ như vậy chứ. Đã thế còn ngang nhiên giết người chỉ vì tí lý so cỏn con. Không phải thiếu giáo dưỡng thì là cái gì?

Nghe Quân Hiên nói thế, Long Vô Song trên ghế chủ vị thoáng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về rồi. Tuy nhiên, ha ha ha đúng là sư đệ của hắn ha ha ha.

Rồi lại nhìn Hàn Thiên Phong, có lẽ không giấu được nữa rồi. Haiz, không biết hai người này sẽ ra sao đây.

****

Đang nhắm mắt tu luyện, Bạch Tuyết Linh từ từ mở mắt, môi hơi mím.

- Tới rồi sao, có lẽ không giấu được rồi. Không biết hắn sẽ có biểu hiện gì đây?

Nàng đứng dậy, đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, môi cười lạnh.

- Thần tộc...đúng là thiếu giáo dưỡng. Ha, một lũ tự cho mình là đúng, có lẽ ...không tồn tại thì tốt hơn.

****

Lúc này, sau khi mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được sư phụ và sư nương. Ngọc đế anh minh thần võ không nén nổi kích động mà ăn vạ làm cjo sư phụ hắn liền ra lệnh hắn lập tức đến Thanh Phong sơn. Hắn và sư nương sẽ đến sau.

Nghe thế, hắn ai oán đầy một bụng ủy khuất. Hắn đây khó khăn lắm mới tìm được hai người mà lại bi đuổi ngay lập tức. Có ai làm đồ đệ như hắn không ? Hắn bị ghét bỏ a. Sư muội, ngươi phải cưu mang ta, ta đi tìm ngươi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui