Hai người A Khái và A Tú quay lại nhìn Liễu Thanh thì vô tình bắt gặp cái nụ cười thật tươi ấy của cô thì vô cùng khó hiểu, không hiểu tại sao cô ta có thể cười tươi tắn như thế trông khi ba người bọn họ đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan vô cùng ngặt nghèo như lúc này, không lẽ cô ta có kế sách gì để đối phó trước tình cảnh khó khăn này nên mới cười tươi đến như vậy.
Họ tròn mắt nhìn cô đầy khó hiểu.
Liễu Thanh bên kia cũng phát giác được A Khái và A Tú nãy giờ đang ngơ ngác nhìn mình như một kẻ quái gở vì vậy cô có đôi phần xấu hổ mà cũng kiềm chế lại sự vui vẻ không đúng lúc của bản thân bèn giả vờ họ khan một tiếng, cô chậm rãi giải thuyết:
"Với tình thế của chúng ta lúc này, giờ chỉ còn nước men theo con đường nhỏ ở rẽ phía phải đằng trước mà đi ngược lên Miếu Dược Thố của Đại Đền Nguyệt Thiên mà thôi, chứ mưa gió khiếp hồn thế này ở dưới đây chỉ có thể bị đá núi đè tan xác."
Liễu Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ một con đường nhỏ phía trước mặt họ không xa.
Lúc này hai người A Khái và A Tú mới đưa mắt nhìn theo hướng tay cô ta đang chỉ đến thì vô cùng kinh ngạc, giờ mới phát hiện gần gần nơi tảng đá lớn đang chắn ngang đó quả thật có một con đường nhỏ khác hướng lên đồi tre.
Họ chầm chậm bước đến, thật không ngờ giữa rừng tre trúc phủ xanh quanh năm u lạnh đầy huyền bí như thế này lại có con đường bậc thang nhỏ hướng thẳng lên đồi cũng bí hiểm không kém.
Khi chính mắt nhìn thấy và bước trên những bậc thang cũ xưa in hằng đậm sâu dấu tích của thời gian ấy từng bậc từng bậc một thì người từ lúc bắt đầu đến giờ luôn mang sự kinh ngạc đến mức ngờ vực lại là A Khái, anh cố tìm trong kí ức mình bao lần giao liên đi ngang qua đây không ít nhưng cũng đâu thấy con đường nhỏ này và với anh còn đường đi từ Vân Gia Trang lên Trúc Lâm Trai là một đường hoàn toàn thẳng tắp có một ngã rẽ nào đâu thì vào lúc mưa bão khốn khổ vô cùng như vầy thì con đường này đột ngột xuất hiện trước mắt, nghĩ đến đây bỗng nhiên A Khái cảm thấy sống lưng vô thức lạnh.
Miệng vô thức hỏi Liễu Thanh:
"Con đường này dẫn đến đâu thế, sao tôi thấy nó dài vô tận nhìn xa xa không có điểm dừng vậy."
Liễu Thanh nghe anh nói vậy thì cười tươi rồi ôn tồn giải thích:
"Bước chưa bao lâu mà anh thấm mệt rồi sao, mà anh cũng cố gắng chút đi, chốc lát là tới Miếu Dược Thố rồi."
Thấy A Khái im lặng không nói gì tưởng rằng anh đã thấm mệt thật, Liễu Thanh bèn nhìn qua anh đầy thâm tình, lên tiếng thăm hỏi ẩn ý tử tế:
"Nếu mệt anh thật đừng cố gắng quá, cứ leo lên xe nghĩ ngơi đi, nào đến nơi tôi và A Tú gọi anh, đoạn đường này anh vất vả rồi."
Vừa nói Liễu Thanh vừa nằm tay anh kéo mạnh đi nhanh về phía trước gọi A Tú dừng lại.
Lúc này không biết A Khái mệt thật, không còn đủ sức vùng ra khỏi cái níu tay đột ngột của Liễu Thanh hay sao mà cứ thế cho cô ta níu giữ mà kéo đi.
Nhưng mắt A Khái lúc này liền đỏ ngầu như say rượu, ánh mắt rủ xuống nhìn chằm chằm cái nắm kia đầy cảm xúc, mặt không chút biểu cảm, miệng cũng chẳng biết nói gì, tay anh cũng buông lỏng dần rồi trở nên không còn chút sức lực nào mặc cho cô ta cứ thế mà kéo đi.
Bỗng trước mắt A Khái tối sầm lại cái gì cũng không còn thấy nữa, vậy là anh ngã lịm đi.
Thấy A Khái môi trắng mặt tái xanh nằm dài trên đường thì Liễu Thanh vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng vội kêu A Tú hạ chiếc cỗ xe anh đang vác trên vai xuống níu giữ chặt cỗ xe không cho tuột dốc, rồi cẩn thận dùng hết sức dìu A Khái đẩy vào bên trong.
Lúc này, A Tú thấy được sự do dự nữa muốn leo vào nữa không dám leo của Liễu Thanh mà không kìm được cười:
"Cô cứ leo vào đi, tôi trụ được."
Nói đến đây A Tú càng thêm phần tự tin vào mình mà cười lớn hơn:
"Đừng nói cỗ xe này thêm cô hay thêm 20 người như cô cùng leo lên cũng chẳng làm khó được tôi đâu.
Vì thế đừng lo cho tôi, lên xem xe A Khái như thế nào đi.
Anh ấy yếu hơn tôi."
Nghe đến đây cô ấy có chút không tin nên gặng hỏi lại một lần nữa:
"Anh nói thật chứ."
Câu này như chạm chút ít vào lòng tự ái của A Tú nên nụ cười vui tươi đầy tự tin của anh lúc nãy cũng không còn giờ đổi lại sự nghiêm nghị vốn có ở anh:
"Cô cứ lên đi nói nhiều quá." Miệng nói tay còn lại đã vươn tới kéo Liễu Thanh lại bế cô lên nhẹ nhàng rồi đẩy cô vào trong xe.
Xong mọi thứ như không có gì A Tú nhẹ nhàng vác cỗ xe lên vai như vác một bao gạo năm sáu kí gì đó rồi ung dung bước tiếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Liễu Thanh bị đẩy mạnh vào trong cỗ xe lúc đầu hơi khó chịu nhưng cũng nhanh chóng bắt tay vào xem xét kĩ lưỡng tình trạng của A Khái lúc này ra sao, để mặc mình A Tú bên ngoài kia mưa bão mà một tay cường lực vô song vác cỗ xe đi một thẳng mạch đến Miếu Dược Thố.
Thấy thân nhiệt toàn thân của A Khái hoàn toàn bất ổn bên ngoài tứ chi lạnh buốt như một khối băng nhưng trong lục phủ ngũ tạng thì lại khác vô cùng nóng bỏng tựa hồ ở hỏa ngục chốn diêm la.
Thấy tình trạng lúc này của A Khái, Liễu Thanh càng thúc dục A Tú bên ngoài đi nhanh hơn đến Miếu Dược Thố đến có thuốc chữa trị.
Dù còn giận A Khái rất nhiều về những chuyện lúc trước nhưng thấy anh ta như vầy nằm đó A Tú càng thấy lòng mình không yên tốc độ di chuyển cũng trở nên vô cùng đáng nể, Liễu Thanh vừa nói xong không quá năm khắc đã vượt như bay đi đến trước cửa một miếu thờ.
Liễu Thanh chưa tiêu hóa được điều gì mới xảy ra với mình, cô cảm giác mình mới được dịch chuyển vậy, mọi giác quan trong vài giây ngắn ngủi như tạm thời ngừng hoạt động tất cả đều vô cảm vô thanh, khi bình thường lại thì đã dừng trước cửa Miếu Dược Thố rồi.
Tuy bất giác không hiểu gì nhưng cuối cùng cũng đến nơi, cỗ xe từ vai A Tú chậm rãi cẩn thận hạ xuống, Liễu Thanh bước ra tuy quần áo đã đôi phần ướt mưa nhưng cũng đã sửa soạn lại chỉnh tề, tóc tai cũng chải chuốt thẳng tắp gương mặt nghiêm trang bước đi từ tốn chậm rãi bước vào trong, A Tú ở gần đó nhìn cô lúc này chỉ có thể cảm thái đến mức không kìm được lòng mà quát to "như một tiên nữ giáng thế vậy vô cùng thoát tục."
Tiến vào trong hành lễ, khấn cầu một chốc thì Liễu Thanh bước ra trên tay cầm ra một cốc nước có mùi thơm là lạ và tay kia cầm một giá tre đựng nến đã được thắp sáng bước vào cỗ xe ngồi cạnh A Khái đang nằm hôn mê mà không nói lời nào, cô đặt giá nến xuống nhẹ nhàng chuyền cốc thuốc kia cho anh ta từng chút lại từng chút một uống cạn.
A Tú đứng bên ngoài nhìn vào trong, dưới ánh nến leo loét kia lúc này anh như nhìn thấy trong ánh mắt của cô nương Liễu Thanh kia nhìn A Khái sao thâm tình quá, sao bị thương quá, anh tự hỏi mình hình như ánh mắt này anh đã từng thấy ở đâu rồi đúng không.
Nghĩ đến đây anh mơ hồ nhớ về Bỉ Ngạn, nhớ lại những kỉ niệm vui buồn cùng em ấy bước qua từng chút một, nhớ đến đang anh mới bất giác nhận ra rằng ánh mắt này mình đã từng ầm thầm nhìn Bỉ Ngạn, cũng thâm tình không thua gì Liễu Thanh lúc này.
Bỗng cảm thấy có tiếng thở phà một hơi vào tai mình là cho A Tú hơi giật mình mà quay lại.
Trước mà anh lúc này là một con thỏ trắng đứng bằng hai chân sau còn hai chân trước nắm chặt thành hình quả đấm in như người, dáng vóc cao to hơn cả anh gấp nhiều lần, đầu bự hơn voi, tứ chi phát triển dị thường.
Mặt liếc nhìn anh đầy hung hãn, miệng thì ngoách lên làm nhô ra hàm răng to bự trắng sáng, nổi bật nhất là hai chiếc răng cửa to dài giờ đang chìa ra về hướng anh ra vẻ hâm dọa.
Nhưng nó đã lầm vì càng làm như vẫn vậy A Tú chỉ nghĩ nó đang ra vẻ khiêu khích mình nên càng không sợ và chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh đã tặng cho nó một phát, một đấm vào mặt làm thỏ ta văng đi vài mét ngã ầm vào tường cao gần đó rồi ngất lịm.
Liễu Thanh nghe được tiếng vang lớn vọng vào thì vội vã chạy ra xem thì bắt gặp cảnh tượng này mà cạn ngôn quay lại bên trong.
Còn A Tú hỏi vọng vào đầy khoái trí:
"Liễu Thanh cô nương đừng sợ, có A Tú tôi ở đây con yêu thố này không làm hại được tới cô đâu."
Liễu Thanh bên trong vẫn ngoài đó nhìn chằm chằm A Khái chờ đợi, giọng nói nhẹ nhàng, âm sắc như loan hót truyền đến:
"A Tú, anh nhẹ nhàng rút tiết cạo lông nó thôi.
Còn xương cốt để tôi ninh nhừ làm cao dược.
Tôi nghe cho tôi nói cao cốt lấy từ Thố tiên rất tốt cho khí công, có loại còn giúp tăng thọ trường niên đao thương bất nhập nữa đấy.
Nên cốt của con Thố tiên này nhất định phải lấy cho bằng được.
Anh biết không.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...