Nằm thêm một lúc, cô quyết định đứng dậy đi tìm gì đó bỏ bụng.
Nào ngờ, vừa mới bước xuống giường, đầu óc cô bỗng nhiên quay cuồng, rồi sau đó...!biến mất khỏi căn phòng.
Nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, Lâm Kinh Nguyệt trợn tròn mắt, một lúc sau mới hoàn hồn:
"Trời đất ơi! Không gian? Mình cũng có không gian?"
Cô kích động quan sát không gian.
Ơ? Sao khung cảnh này trông quen thế nhỉ? Không phải là nhà kho ở nông trại của cô sao?
Lâm Kinh Nguyệt chạy vội đến, đẩy cửa nhà kho ra.
Quả nhiên, đây chính là nhà kho của cô!
Bên trong chất đầy lương thực!
Nông trại này là tài sản riêng của cô, ngoài lúa mì, lúa gạo, cô còn trồng thêm rất nhiều loại cây ăn quả, chăn nuôi thêm lợn, bò, gà, vịt...!Nhà kho này là nơi chứa lúa mì và lúa gạo vừa mới thu hoạch, đã được phơi khô, xay xát cẩn thận.
Ước chừng khoảng 8 tấn gạo, lúa mì cũng tương đương.
Nông trại của cô không lớn, chỉ khoảng 8 mẫu ruộng, mỗi vụ cũng chỉ thu hoạch được chừng ấy.
Lâm Kinh Nguyệt tiếp tục đi xem vườn cây ăn quả và khu chăn nuôi, tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
Cô vui mừng khôn xiết, cứ như đang được dạo chơi trong chính lãnh thổ của mình.
Khác với nông trại, đất đai trong không gian bị thu nhỏ lại, nằm ngay trước nhà kho, chỉ khoảng 2 mẫu.
Trên đất trống trơn, không có gì cả.
Bên cạnh có một cái giếng, cô nhớ đến "linh tuyền" trong tiểu thuyết thường đọc.
Lâm Kinh Nguyệt vội vàng chạy đến.
Vừa đến bên giếng, một dòng thông tin tự động hiện lên trong đầu cô: Nước giếng này không có tác dụng cải tử hoàn sinh, cũng không giúp tẩy tủy kinh mạch, nhưng nếu uống thường xuyên có thể giúp cơ thể cường tráng, khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, tươi trẻ.
Tuy không được như mong đợi, nhưng có còn hơn không, phải biết bằng lòng với những gì mình đang có, Lâm Kinh Nguyệt tự nhủ, sau đó hài lòng bước ra khỏi không gian.
Cô mở cửa, ra ngoài rửa mặt, sau đó đi vào bếp tìm đồ ăn.
Tủ đựng thức ăn bị khóa, nhưng cô cũng chẳng quan tâm, chỉ cần dùng một chút sức lực, ổ khóa đã ngoan ngoãn bung ra.
Lực tay kinh người thật là tiện lợi!
Bên trong cũng không có nhiều thứ, chắc là bọn họ đề phòng cô nên mới cất kỹ như vậy.
Chỉ có hai cân bột mì, hai cân gạo, không có thịt, năm quả trứng gà và một ít gia vị.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không kén chọn, cô nhanh chóng nấu một bát mì cho mình, đập thêm hai quả trứng gà vào.
Trước khi bắc nồi xuống, cô nhỏ thêm vài giọt dầu mè, hương thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.
Lâm Kinh Nguyệt bưng bát mì, ăn một cách ngon lành.
Cô vừa ăn xong, nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần.
Căn hộ mà nguyên chủ đang ở là do nhà máy phân cho, hai phòng ngủ, một phòng khách, thuộc kiểu nhà tập thể, cách âm rất kém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...