Đến trước đại sảnh, Hán Đông Khuê không cẩn thận đụng đầu vào cửa kính, toàn thân lảo đảo một cái suýt ngã.
Hán Đông Vũ vươn tay đỡ lấy anh, khuôn mặt lo lắng hỏi: “Anh, không sao chứ? Có cần em dìu lên nhà không?”
Hán Đông Khuê xoa xoa cái trán đau nhức, nhàn nhạt nói: “Không sao, chú về đi.”
Hán Đông Vũ nhìn đồng hồ trên tay, lại nghĩ đến người phụ nữ ngoan ngoãn dễ bảo như con mèo từ khi yêu đương bỗng hoá thành hổ cái, thở dài nói: “OK, vậy em về trước đây.
Anh với chị dâu nhỏ… có chuyện gì thì cũng nên bình tĩnh xử lí.”
“Ừm, anh biết rồi.
Lái xe cẩn thận.” Hán Đông Khuê ổn định lại thân thể, sải chân bước vào thang máy.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở sang hai bên, cùng lúc đó thang máy bên cạnh cũng mở, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước ra ngoài.
“Anh đưa tôi về đến đây là được rồi.” Bách Lý Giai Ninh nhìn con số trên bảng điều khiển thang máy, thấy sắp lên đến nơi liền quay sang nói với Ngôn Tử Kỳ.
Hiện giờ cô thấy hơi chóng mặt, chỉ muốn về nhà thật nhanh, sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi.
“Ừm, vậy tôi về trước nhé.”
Cửa thang máy mở ra, Bách Lý Giai Ninh vừa bước được hai bước thì một cơn xây xẩm bất thình lình ùa đến kèm theo cảm giác choáng váng.
Ngôn Tử Kỳ thấy vậy nhanh chóng bước đến đỡ lấy cô.
“Giai Ninh, em có ổn không?”
“Tôi thấy hơi chóng mặt.” Có lẽ là do buổi tối ăn ít quá, bị tụt huyết áp rồi…
Cô vừa mới nói xong đã thấy một bóng đen lao vụt tới, cả người bị ai đó mạnh mẽ kéo ra.
Hán Đông Khuê nghe lời Hán Đông Vũ đi tìm Bách Lý Giai Ninh, ai mà biết, vừa mới gặp đã thấy cô và Ngôn Tử Kỳ đang ôm ôm ấp ấp! Anh giận sôi máu, không hề do dự lao đến kéo cô lại, vung tay lên, quả đấm cứng rắn như thép rơi thẳng xuống mặt Ngôn Tử Kỳ.
“Thằng khốn!”
Ngôn Tử Kỳ không kịp né tránh, bất ngờ ăn thẳng một quyền vào mặt, thân hình cao lớn loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, đau đến mức hít vào khí lạnh.
“Đông Khuê, anh đang làm cái gì vậy?” Thấy Hán Đông Khuê còn muốn đánh tiếp, Bách Lý Giai Ninh sợ hãi kéo anh lại.
“Anh phải hỏi em mới đúng, em đang làm gì hả?” Hán Đông Khuê hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn chằm chằm Bách Lý Giai Ninh, gằn giọng hỏi.
“Em làm cái gì? Em đang đi về nhà chứ làm cái gì? Anh bị điên à? Tự nhiên hung hăng đánh người.” Bách Lý Giai Ninh đẩy Hán Đông Khuê ra, đi đến đỡ Ngôn Tử Kỳ đứng dựa vào tường, lo lắng hỏi: “Anh có sao không?”
Một quyền vừa rồi rất mạnh, Ngôn Tử Kỳ bị đấm đến chảy máu miệng.
“Tôi không sao.” Ngôn Tử Kỳ lấy khăn tay trong túi áo quệt đi vết máu còn dính trên khoé miệng.
Hán Đông Khuê bật cười tự giễu, trong lòng anh trào lên từng cơn lửa giận.
Đây là bạn gái của anh, là người anh yêu sao? Ăn nằm với người đàn ông khác, hùng hùng hổ hổ mắng anh bị điên, bây giờ còn quan tâm chăm sóc hắn ta ngay trước mặt anh.
“Hán tổng, anh hiểu nhầm rồi…” Ngôn Tử Kỳ nhét chiếc khăn thấm máu vào túi áo khoác, bình tĩnh nói.
“Anh câm mồm.”
Hán Đông Khuê nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hán Đông Khuê, em không biết anh nổi điên vì chuyện gì, nhưng anh vô cớ đánh người như thế là sai rồi.
Anh mau xin lỗi anh ấy đi.”
“Ha, xin lỗi? Các người ngủ với nhau sau lưng tôi rồi bắt tôi xin lỗi sao? Đừng có mơ!”
Bách Lý Giai Ninh nghe những lời buộc tội hoang đường này thì thực sự không thể chịu được nữa, khuôn mặt lạnh như băng nói: “Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế hả? Lúc nãy em bị chóng mặt suýt ngã, Ngôn Tử Kỳ chỉ muốn đỡ em.
Tại sao anh có thể suy diễn ra những chuyện điên khùng như vậy chứ?”
“Em còn dám chối? Chính mắt anh nhìn thấy em nằm dưới thân hắn, rên rỉ gọi tên hắn A Kỳ A Kỳ.”
Khuôn mặt Bách Lý Giai Ninh biến sắc, bây giờ cô mới ngửi thấy trên người Hán Đông Khuê nồng nặc mùi rượu, chẳng nói chẳng rằng túm áo anh lôi đến trước cửa nhà mình, mở cửa đẩy anh vào bên trong, trừng mắt nói: “Anh say rồi, đi vào rửa mặt nước lạnh đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”
Sau đó cô sập cửa, quay đầu lại nói với Ngôn Tử Kỳ: “Tử Kỳ, thành thật xin lỗi anh, tại tôi mà anh bị đánh, tôi áy náy lắm.
Anh có cần đi bệnh viện không, tôi đưa anh đi?”
“Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi mà.
Em mệt mỏi thì mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nhìn tình cảnh trước mắt, Ngôn Tử Kỳ chỉ biết cười khổ.
Trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết, hai người này có cãi vã ầm ĩ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện giữa bọn họ, anh là người ngoài cuộc, không có tư cách xen vào.
Anh chỉ cần Hán Đông Khuê luôn đối xử tốt với cô là được rồi…
“Em vào nhà đi, tôi về đây.
Không cần tiễn tôi.” Ngôn Tử Kỳ mỉm cười yếu ớt lặp lại câu nói một lần nữa, sau đó nhanh chóng xoay người bước đi.
“Đi đường cẩn thận.” Bách Lý Giai Ninh gọi với theo.
Nhìn bóng dáng Ngôn Tử Kỳ khuất sau cánh cửa thang máy, cô mới mở cửa đi vào nhà, thấy Hán Đông Khuê đang đứng ngay sát mép cửa, hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô không rời.
“Đông Khuê, anh bị làm sao vậy? Tự nhiên vô duyên vô cớ lao vào đánh người ta chảy máu miệng, lại còn nói năng linh tinh ngủ nghê gì gì đó.
Anh làm em vô cùng xấu hổ đấy, anh có biết không hả?” Bách Lý Giai Ninh khó chịu ra mặt, khoanh tay chất vấn anh.
“Đến bây giờ em vẫn cho là anh làm sai?”
“Đúng, anh sai, sai triệt để! May là anh ấy rộng lượng không thèm để bụng, chứ không hai người lao vào đánh nhau, em làm sao mà can được.”
“Ninh Ninh, hắn ta là gì của em mà em ba lần bảy lượt bênh chằm chặp như vậy?” Hán Đông Khuê đột nhiên đưa tay lên bóp cằm cô, nhếch mép cười lạnh.
“Bạn bè!” Bách Lý Giai Ninh cũng lạnh mặt, không cần suy nghĩ, lập tức bật ra câu trả lời.
“Bạn bè hay là bạn giường? Lúc nãy em đưa hắn về làm tình trong phòng khách nhà chúng ta, bây giờ lại ân ân ái ái với hắn trước mắt anh.
Ninh Ninh, em có còn coi anh ra gì không? Phản bội anh, vui lắm sao?” Càng nói, giọng anh càng cất cao, ẩn chứa vô vàn ghen tuông cùng phẫn nộ.
“Hán Đông Khuê, em không hiểu anh đang nói cái gì hết! Từ tối đến giờ em chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện, mệt muốn chết!”
“Mấy giờ? Em vào bệnh viện lúc mấy giờ?”
“Em không nhớ nữa, hình như là tầm 8 giờ kém.”
“Từ lúc tan làm đến 8 giờ là 1 tiếng rưỡi.
Khoảng thời gian đó em làm gì, ở đâu, với ai?” Hán Đông Khuê hỏi cô dồn dập như cảnh sát đang hỏi cung.
“Em đi ăn tối cùng Ngôn Tử Kỳ.” Bách Lý Giai Ninh thản nhiên trả lời.
“Ha! Chính miệng em thừa nhận rồi nhé.
Ai mà biết có phải ăn tối thật không, hay là ăn nhau? 1 tiếng rưỡi đủ để em chơi 3 hiệp.
Anh không bị mù, chính mắt anh nhìn thấy em rên rỉ gọi tên A Kỳ trên ghế sofa.”
“Sao có thể như thế được? Em đâu có bị điên mà dẫn đàn ông về nhà lăn lộn trong khi đã có bạn trai.
Nếu anh không tin thì ngày mai chúng ta đến nhà hàng nhờ bọn họ kiểm tra camera.
Anh ghen thì ghen, nhưng đừng có đặt điều!” Bách Lý Giai Ninh nóng nảy quát, ghen tuông bình thường thì cô còn có thể dỗ dành, nhưng bịa chuyện xúc phạm danh dự của cô thì cô phải làm cho ra lẽ.
“Em cũng biết mình đã có bạn trai cơ à? Có bạn trai rồi mà lại không về nhà, ngang nhiên bỏ đi ăn tối với đàn ông?”
“Do anh bơ em trước mà? Cả ngày hôm nay em nhắn tin gọi điện cho anh nhưng anh đâu có nghe máy.” Bách Lý Giai Ninh nhún vai, cứng miệng nói.
“Còn không phải là… thôi bỏ đi!” Hán Đông Khuê đẩy Bách Lý Giai Ninh sang một bên, thở phì phì nói.
“Anh đi đây!”
“Đứng lại! Anh muốn đi đâu?” Anh mới đi được hai bước đã bị cô kéo tay lại.
“Đi chơi gái! Sao, có được không? Em ngủ với người khác được thì anh cũng thế.” Hán Đông Khuê nhếch môi cười, nhướng mày thách thức.
“Hán Đông Khuê, anh dám?” Bách Lý Giai Ninh lập tức xù lông, hai mắt toé lửa.
“Có chuyện gì mà anh không dám? Bách Lý Giai Ninh, em đừng tưởng anh sợ em! Em đội lên đầu anh một cái mũ xanh thì anh sẽ trả lại cho em cả chục cái.
Anh còn đang định threesome cơ đấy, có muốn chơi cùng thì đi?” Hán Đông Khuê nhất thời không giữ được bình tĩnh, phun ra toàn câu độc mồm.
“Anh thử bước một chân ra cửa xem? Chúng ta chia tay, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại nữa.”
“Làm sao? Không cho anh đi tìm phụ nữ là muốn ngủ với anh đúng không? Ngôn Tử Kỳ không làm em thoả mãn giống như anh chứ gì? Được thôi, anh sẽ cho em thấy anh hay là anh ta ở trên giường lợi hại hơn.” Hán Đông Khuê đưa tay lên tháo cravat, vứt thẳng xuống mặt đất.
“Em không muốn!” Bách Lý Giai Ninh trầm giọng quát.
“Em nói lại lần cuối, em và Ngôn Tử Kỳ không làm gì khuất tất sau lưng anh hết.”
“Bách Lý Giai Ninh! Em là bạn gái của anh, chỉ có thể ngủ với anh, chỉ có thể nằm dưới thân anh.” Hán Đông Khuê không thèm để ý đến lời nói của cô, anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, nụ hôn này mang theo lửa giận đùng đùng, không hề có một chút dịu dàng của thường ngày.
Môi lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, bỗng nhiên hàm răng của anh cắn lên đôi môi mềm mại của cô, giờ phút này anh chỉ muốn cắn nát môi cô.
Bách Lý Giai Ninh đau đớn nhíu chặt lông mày, duỗi tay đẩy anh ra, thở hổn hển quát nhỏ: “Anh tránh ra.”
Cô theo bản năng bước lùi về sau mấy bước, nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Hán Đông Khuê hung hăng kéo ngược cô trở lại, hai cánh tay rắn chắc siết chặt eo cô, anh hận không thể bẻ gãy cái eo nhỏ này làm đôi.
“Anh không thoả mãn em nên em muốn quyến rũ người khác? Lại định trốn đi với thằng đó đúng không? Đừng có mơ!”
“Anh say rồi, khi nào anh tỉnh rượu bình tĩnh lại thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
Đáp lại cô là một tiếng “roẹt”, váy áo trên người cô bị xé rách, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập dục vọng của anh nhìn thẳng vào thân thể trần trụi của cô khiến cô run rẩy.
Hán Đông Khuê gạt mái tóc dài đen bóng của cô sang một bên, đột ngột cắn mạnh xuống cổ cô, mùi máu tươi xộc lên khiến cô thấy buồn nôn.
“Đau quá, đừng cắn em.” Cơn đau nhói từ cần cổ truyền đến khiến Bách Lý Giai Ninh không nhịn được kêu lên.
Miệng lưỡi người đàn ông đang đặt trên cái cổ dài trắng nõn nhanh chóng nếm được mùi máu tươi, bèn mút mạnh lấy, giọng nói tràn đầy uy hiếp bật ra khỏi đôi môi mỏng: “Ninh Ninh, em chỉ có thể là của anh.
Đừng để anh thấy em ở bên bất kì một gã đàn ông nào nữa.” Nói rồi còn dùng đầu lưỡi liếm lên vết thương trên cổ cô.
Cô dùng cả hai tay đánh vào ngực anh.
“Anh dừng lại ngay! Biến thái!” Câu mắng này của cô giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận trong mắt anh thoáng chốc càng bùng cháy dữ dội.
Hán Đông Khuê hoàn toàn không quan tâm bên dưới là mặt đất, trực tiếp đẩy ngã cô, bất chấp sự chống cự của cô, dùng cả thân hình cao lớn đè cô xuống dưới tấm thảm lông, cũng không thèm dạo đầu, rướn người đưa thẳng vào bên trong.
Trong hơi thở gấp gáp, anh nói: “Trên giường, phụ nữ nói không muốn chính là muốn!”
Lần này, dù chưa làm màn dạo đầu mà anh vẫn có thể tiến vào cơ thể cô quá đỗi dễ dàng, vách tường chật hẹp mọi khi bỗng nhiên trơn trượt một cách bất ngờ.
“Hán Đông Khuê, anh cút ra ngoài.”
Hán Đông Khuê thấy có chút khác thường, ngón tay anh luồn xuống thăm dò hoa huyệt, giơ tay lên nhìn mới phát hiện, tay của anh toàn máu là máu.
Sắc mặt cô tái xanh, trên trán túa ra lớp mồ hôi mỏng, khiến Hán Đông Khuê nhất thời hoảng hốt.
Anh lập tức rút vật cứng rắn ra khỏi hạ thân của cô, lúc này mới phát hiện giữa hai chân trắng nõn có một dòng máu ấm nóng rỉ ra, hai màu đỏ và trắng đối lập cực kì rõ ràng.
Bách Lý Giai Ninh dùng hai tay ôm mặt, quẫn bách nói: “Đã bảo đừng đụng vào em rồi mà.”
“Không phải là 2 ngày nữa mới có sao?” Hán Đông Khuê nhớ rất rõ chu kì kinh nguyệt của cô, nếu không thì hôm nay anh sao dám bày ra bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Nghĩ đến buổi tối hạnh phúc suýt chút nữa diễn ra bỗng dưng bị phá nát, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy cực kì chán nản cùng tiếc nuối.
“Tháng này bà dì đến sớm.” Hoá ra lúc nãy cô bị hoa mắt chóng mặt là do đến tháng.
Hán Đông Khuê chỉ có thể kìm nén dục vọng, bàn tay đặt trên bụng cô khẽ xoa nhẹ nhàng thành hình vòng tròn, nhỏ giọng hỏi: “Có đau bụng không?”
“Không đau, bụng chỉ hơi khó chịu do tích nước thôi.
Bây giờ em mệt lắm, không muốn cãi nhau với anh.
Anh đi đâu thì đi đi, muốn ngủ với ai thì ngủ.
Chơi SM, chơi tập thể, thậm chí chơi đàn ông cũng được.” Phụ nữ những ngày này tính khí thất thường, Bách Lý Giai Ninh thừa biết có cho anh hai lá gan anh cũng chẳng dám đi mua vui bên ngoài, nhưng vẫn không nhịn được hờn dỗi mà nói mát.
“Anh xin lỗi, ban nãy anh chỉ muốn chọc tức em thôi.” Hán Đông Khuê đỡ cô ngồi dậy, áp tay lên má cô, áy náy nói.
“Sao cũng được, đi đi cho khuất mắt em.” Bách Lý Giai Ninh hất tay anh ra khỏi mặt mình, cắn môi nhổm dậy, đi về phía phòng tắm, bởi vì hai chân dính máu nên dáng đi có chút cứng ngắc.
Bách Lý Giai Ninh tắm nước nóng xong, cả người trở nên khoan khoái dễ chịu.
Cô quấn khăn tắm xung quanh người, với tay mở ngăn tủ chứa mấy thứ đồ dùng linh tinh của phụ nữ.
Hỏng bét rồi, băng vệ sinh cô đã dùng hết sạch, tháng này bà dì lại đến sớm 2 ngày, cô còn chưa kịp mua đồ mới.
Không có băng vệ sinh, Bách Lý Giai Ninh chỉ có thể ngồi trên bồn cầu bần thần suy nghĩ.
Làm thế nào bây giờ nhỉ?
Nhờ Hán Đông Khuê đi mua? NO! Hai người vừa mới cãi vã một trận tơi bời khói lửa, cô không muốn nhờ vả anh, mất mặt lắm.
Nhờ Đồng Tĩnh Nghi đi mua? YES! Có bạn thân 10 năm để làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...