Ngày mai Bách Lý Giai Ninh có buổi chụp hình bìa tạp chí GQ số tháng 3, lại còn phải hợp tác với nhiếp ảnh gia Vương Nghê nổi tiếng đồng bóng, một giọt rượu cô cũng không dám uống.
Trừ cô ra thì ai cũng đều có hơi men trong người nên chỉ có thể gọi trợ lí đến đón hoặc bắt taxi.
Mãi đến 11 giờ đêm, đám người bọn họ mới lục tục kéo nhau ra về, mỗi người mang theo một tâm trạng khác nhau rời khỏi nhà hàng.
Vừa ra khỏi cửa Bách Lý Giai Ninh đã thấy chiếc Range Rover của Ngôn Tử Kỳ đỗ sẵn dưới lòng đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi trong xe bấm còi.
“Ngôn tổng.”
Thì ra là tài xế riêng của Ngôn Tử Kỳ lái xe đến tận nơi đón anh.
Ngôn Tử Kỳ kéo tay Bách Lý Giai Ninh, mỉm cười dịu dàng.
“Giai Ninh, lên xe đi, tôi có tài xế.”
“Hán tổng uống rượu, tôi đưa anh ấy về.” Bách Lý Giai Ninh thấy Hán Đông Khuê đứng lẻ loi dưới một tán cây cổ thụ, đột nhiên lại cảm giác có chút không nỡ.
“Hán tổng, hay là để tôi tiễn anh một đoạn nhé?” Ngôn Tử Kỳ liếc nhìn Hán Đông Khuê, nở một nụ cười đầy hàm ý.
Hán Đông Khuê im lặng nhìn đôi nam nữ đang đứng cạnh nhau, đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Không dám quấy rầy thời gian của Ngôn tổng và bạn gái.”
Bách Lý Giai Ninh ngẩng phắt đầu lên, có chút khó tin nhìn anh.
Không phải là ăn giấm chua đến mức hỏng não rồi đấy chứ?
“Vậy thì tôi không làm phiền anh nữa, Hán tổng, hẹn gặp lại.” Ngôn Tử Kỳ thu lại ánh mắt.
“Tạm biệt.”
Ngôn Tử Kỳ mở cửa ngồi vào trong xe ở hàng ghế sau, vươn tay kéo Bách Lý Giai Ninh vào theo.
“Đi thôi.”
Toàn bộ ghế ngồi trong xe được bọc da cao cấp mềm mịn sáng bóng, toả ra mùi hương nhàn nhạt của da thật.
Ngôn Tử Kỳ chăm chú quan sát người bên cạnh, tuy ngồi cạnh nhau nhưng cô không liếc anh lấy một lần, chỉ im lặng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cửa sổ mở một nửa, gió bên ngoài thổi vào luồn qua mái tóc dài của cô, vài lọn tóc đen xoã trên lưng bay phất phơ, nhẹ nhàng chạm qua khuôn mặt Ngôn Tử Kỳ.
Anh vươn tay nắm lấy đuôi tóc, say mê hít ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô.
Tài xế ngước mắt liếc nhìn hai người ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, ánh mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy sếp tổng chủ động ngồi chung xe với một người phụ nữ, lại còn có hành động thân mật dù mới chỉ xuất phát từ một phía.
Hôm nay Bách Lý Giai Ninh mặc váy dài đến gần đầu gối, khi ngồi xuống gấu váy bị kéo cao lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài, trên bắp đùi còn lưu lại dấu hôn nhàn nhạt.
Ngôn Tử Kỳ thất thần nhìn dấu hôn chói mắt trên bắp đùi cô, đột nhiên có một ước muốn mãnh liệt được dùng môi phủ lên dấu vết xanh tím đó, chậm rãi liếm láp, ôn nhu cắn mút, dùng răng lưu lại ấn kí khác của riêng anh in đè lên dấu hôn đáng ghét kia, sau đó một đường hôn dọc lên giữa hai chân cô.
Ngôn Tử Kỳ nhìn đến ngây cả người, rồi bỗng nhiên bị tiếng còi xe ầm ĩ bên ngoài cửa sổ làm bừng tỉnh trở lại.
Anh chớp chớp mắt, muốn tự vả vào mặt mình một cái.
“Không đành lòng à?” Ngôn Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự xúc động muốn thân mật với cô xuống tận đáy lòng, sau đó dùng thanh âm nhàn nhạt hỏi.
“Hả?” Bách Lý Giai Ninh quay đầu lại nhìn Ngôn Tử Kỳ, nhíu mày nói.
“Có gì mà đành lòng với không đành lòng, anh ấy thích tự lái thì kệ anh ấy.”
“Tối mai em có rảnh không, tôi đến đón em đi ăn cơm.
Chúng ta chỉ có vỏn vẹn 24 tiếng thôi, dù thế nào tôi cũng phải tranh thủ.” Hiện tại Ngôn Tử Kỳ không muốn nhắc đến người ngoài một chút nào, tức khắc chuyển chủ đề.
“Anh chơi trò chơi đến nghiện rồi à?”
Ngôn Tử Kỳ cười như không cười, nói một câu đầy ẩn ý: “Phải, tôi nghiện em rồi đấy.”
Bách Lý Giai Ninh không trả lời, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn Ngôn Tử Kỳ ở khoảng cách gần như thế, mũi anh vừa cao vừa thẳng, da anh rất trắng, thậm chí còn trắng hơn nhiều cô gái khác.
Anh có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, đường nếp mí sắc nét, lòng trắng và lòng đen tách biệt rõ ràng, hàng mi vừa dài vừa cong, thế nhưng toàn bộ bị chặn lại đằng sau mắt kính gọng vàng.
Trong không gian chật hẹp, cô còn ngửi thấy trên người anh mùi rượu nhàn nhạt và mùi xạ hương đầy nam tính.
“Hình như anh không bị cận?” Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên hỏi một câu rất không ăn nhập.
“Đúng rồi, tôi không cận.
Đây là kính không độ, đeo hay không cũng không ảnh hưởng đến thị lực.” Ngôn Tử Kỳ tháo kính xuống, day day vết hằn đỏ trên sống mũi do bị gọng kính đè lên.
“Tôi đeo kính là vì bạn bè nói lúc không đeo trông quá yêu nghiệt.”
“Không sai, anh có đôi mắt hoa đào rất đẹp, không đeo kính nhìn còn đẹp trai hơn.” Lần trước gặp trong quán bar ánh sáng không tốt, cô chỉ cảm thấy Ngôn Tử Kỳ cũng thuộc dạng bảnh bao, hôm nay mới để ý anh có đôi mắt vô cùng cuốn hút.
“Nhưng mà anh đeo kính gọng vàng vẫn có vẻ văn nhã bại hoại đấy, anh nên đổi sang kính gọng nhựa màu đen.”
“Văn nhã bại hoại?” Trong mắt Ngôn Tử Kỳ loé lên ý cười.
“Tôi không biết là em đang khen hay là đang chê tôi nữa.”
“Anh tháo kính ra tôi mới phát hiện dưới khoé mắt phải của anh có một nốt ruồi lệ rất nhỏ.
Tôi nghe nói những người có nốt ruồi lệ đều đa tình hơn người bình thường một chút.” Nốt ruồi này nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy, nó luôn khe khẽ lay động theo động tác trên khuôn mặt của anh.
“Đây chính là lí do thứ hai khiến tôi phải đeo kính, bởi vì ai cũng nói như em.
Đôi khi tôi cảm thấy bản thân rất oan uổng.”
“Trước mặt mọi người, nhất là phụ nữ, tôi nghĩ anh nên đeo kính thì tốt hơn.” Bách Lý Giai Ninh chân thành góp ý.
Ngôn Tử Kỳ nghe cô nói vậy liền đeo kính lên mặt.
“Em không muốn chia sẻ nhan sắc của tôi cho người khác à?”
“Tôi chỉ đơn giản là người yêu cái đẹp thôi.” Bách Lý Giai Ninh nhún vai.
“Anh đeo hay không cũng không phải việc của tôi.”
“Vậy xin hỏi người phụ nữ yêu cái đẹp này, tối mai em rảnh chứ? Tôi muốn đưa em đến một quán ăn Ý, đảm bảo ngon không hề kém Carmine’s .”
“Anh thật biết cách dụ dỗ người khác đấy.” Bách Lý Giai Ninh bật cười.
“Tối mai tôi rảnh.”
“Con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim là đi qua dạ dày mà.” Ngôn Tử Kỳ cũng mỉm cười.
“Thế… anh có biết nấu ăn không?” Bách Lý Giai Ninh tự nhiên tò mò về vấn đề này.
“Có, du học sinh phần lớn đều biết nấu ăn mà.”
Bách Lý Giai Ninh á khẩu, cô cũng là du học sinh nhưng mà ngoài cắm cơm, luộc rau, nấu mỳ và gần đây nhất là rán trứng ra thì cô không còn biết làm gì khác.
Thời buổi này ngày càng nhiều người đàn ông nấu ăn ngon hơn cả phụ nữ, đó là một sự đả kích lớn đối với cô.
Cô cảm thấy kiếp này bản thân làm phụ nữ quá thất bại rồi, thật là muốn khóc thành tiếng mà.
…
Tiểu khu Lục Gia Trang an ninh cực kì nghiêm ngặt, ai không có thẻ từ cư dân sẽ không sử dụng được thang máy, thậm chí sau 11 giờ đêm xe của người ngoài cũng không được phép lái qua cổng, trừ khi được người trong tiểu khu kí giấy xác nhận.
Nếu chủ xe đã đỗ từ trước thì sau 11 giờ đêm phải để lại thẻ căn cước sau đó gửi xe dưới tầng hầm dành riêng cho khách để nhân viên an ninh dễ bề quản lí.
Toàn bộ cư dân Lục Gia Trang lúc mới chuyển đến sinh sống đều được đăng kí mã QR trên thẻ căn cước cùng với biển số xe qua máy quét tự động, gần giống với chức năng Face ID trên điện thoại.
Chỉ cần camera nhận diện đúng thông tin đã được lưu trữ trong bộ nhớ là thanh chắn sẽ tự động mở.
Xe của Ngôn Tử Kỳ đưa Bách Lý Giai Ninh về đến Lục Gia Trang đã là gần 11 rưỡi đêm, anh đành bảo tài xế dừng xe ngoài đường lớn.
Ngôn Tử Kỳ ra ngoài trước để mở cửa xe cho cô, sau đó đứng dựa nửa người vào xe mỉm cười vẫy tay tạm biệt, còn không quên nhắc cô về buổi hẹn tối mai.
Bách Lý Giai Ninh đi bộ dọc theo con đường chính dẫn vào đại sảnh, xuyên qua đài phun nước khổng lồ phong cách châu Âu.
Đêm khuya thanh tĩnh, Bách Lý Giai Ninh nghe rõ mồn một tiếng gót giày của mình và tiếng bước chân của một người nào đó nãy giờ vẫn luôn theo sát cô không rời.
Tiếng bước chân này nghe khá nặng nề, cô có thể đoán được hắn ta là đàn ông, không những thế còn có thân hình cao lớn to con, trong đầu cô không tự chủ nghĩ đến mấy tin tức giết người hiếp dâm.
Cô vừa tăng tốc độ vừa tự trấn tĩnh bản thân, an ninh của tiểu khu này rất tốt, cô lại học Karate, có gì mà phải sợ.
Nghĩ thế chứ Bách Lý Giai Ninh vẫn cảnh giác quay đầu lại, kẻ bám đuôi sau lưng bỗng nhiên vọt đến ôm chặt lấy cô, bịt kín miệng khiến cô muốn hét lên cũng không được.
“Ưm ưm ưm!” Cô vùng vẫy, rất muốn tung một đòn Karate để thoát khỏi sự khống chế của hắn ta nhưng tứ chi rất nhanh đã bị khoá chặt, sức lực phụ nữ chung quy vẫn không thể địch lại được sức mạnh của đàn ông.
Hắn ta bỗng nhiên thả tay khỏi miệng Bách Lý Giai Ninh, cô hít thở không thông, dùng giọng nói ngắt quãng: “Anh muốn… làm gì hả?”
“Một người đàn ông ôm một người phụ nữ, em nói xem anh ta muốn làm chuyện gì?” Hắn ta dùng thanh âm ồm ồm nói vào tai cô, phun hơi thở nóng hổi nhàn nhạt mùi rượu vào cổ cô.
“Mỹ nữ, anh muốn ngủ với em lâu rồi.”
“Đừng!” Bách Lý Giai Ninh nhỏ giọng cầu xin.
“Trong túi tôi có tiền mặt, có điện thoại, anh lấy hết đi, tha cho tôi.”
“Anh muốn sắc, không muốn tiền.” Hắn ta tốc váy của cô lên một đoạn, dùng vật sưng phồng trong đũng quần chọc vào mông cô, bàn tay thô lỗ nắn bóp cánh mông cách một lớp quần lót.
“Mỹ nữ, bồi ngủ anh một đêm, anh cho em 2 vạn.
Nếu em chủ động cưỡi bên trên, cho thêm 2 vạn nữa.”
“Đại gia, anh nhiều tiền như thế, muốn ngủ với người phụ nữ nào mà chẳng được.
Tôi là phụ nữ đã có chồng con, chỗ đó co giãn rồi, chơi không sướng đâu.” Bách Lý Giai Ninh bình tĩnh nói.
“Em sinh con cho anh từ bao giờ mà sao anh không biết nhỉ?” Tên biến thái vỗ mông cô một cái, xoay cô lại đối diện với hắn ta.
Bách Lý Giai Ninh mở to hai mắt, nhìn người trước mắt mình, hoá ra là Hán Đông Khuê đang cười rung cả hai vai.
“Mẹ kiếp, anh bị thần kinh à?” Lúc này Bách Lý Giai Ninh mới hoàn hồn, ngay lập tức đấm túi bụi lên người Hán Đông Khuê.
“Đúng là đồ ăn no rửng mỡ, làm người ta sợ suýt vỡ mật.”
Hán Đông Khuê đút hai tay vào túi quần đứng im chịu trận, bất mãn trả lời: “Ai bảo em không nhận ra anh, em làm anh đau lòng quá.”
“Anh giả giọng biến thái, ai mà nhận ra được.
Ban nãy anh uống rượu, tại sao không để em đưa về? Đã thế lại còn lén lút lút nấp trong bóng tối đi theo sàm sỡ phụ nữ, vui lắm hả?”
Hán Đông Khuê nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Nhìn thấy bạn gái mình hôn người khác ngay trước mặt, anh sợ bản thân không kìm chế được tức giận lại đạp nhầm chân ga thay vì chân phanh, lái xe lao thẳng xuống hồ.”
“Anh cũng hôn Trịnh Hiểu Mộng đấy thôi.” Bách Lý Giai Ninh đứng khoanh tay chất vấn.
“Này này, em nói cho chuẩn vào.
Anh bị cô ấy hôn, ngay lập tức đã đẩy ra rồi.” Hán Đông Khuê lập tức phân bua.
“Em cũng bị Ngôn Tử Kỳ hôn bất ngờ, chúng ta coi như huề.”
“Huề cái gì mà huề? Em để hắn ta hôn chán chê rồi mới giãy ra, rõ ràng là em thích muốn chết.”
“Xin lỗi nha, phản ứng của phụ nữ chậm hơn so với đàn ông.” Bách Lý Giai Ninh hừ mũi, quay đầu lại không thèm để ý đến anh nữa.
“Ghen tuông mù quáng!”
Hán Đông Khuê giơ cái túi giấy lên trước mặt cô.
“Tạm gạt chuyện hôn hít sang một bên đi, anh sẽ xử lí em sau.
Bây giờ anh hỏi tội em tiếp đây, em cảm thấy bản thân có đang nợ anh một lời giải thích về bộ quần áo này không?”
“Có gì đâu mà phải giải thích, hôm trước em uống rượu bị nôn, phun hết ra người Ngôn Tử Kỳ.
Em kêu anh ta lên nhà tắm giặt thay đồ, có vậy thôi.” Bách Lý Giai Ninh bình thản kể lại mọi chuyện.
“Em cho hắn ta vào nhà?” Hán Đông Khuê nắm chặt hai tay thành quyền, cảm thấy rất uất ức.
“Lại còn tắm trong phòng của anh, dùng quần áo của anh.
Bách Lý Giai Ninh, em càng ngày càng to gan! Anh chiều em quá nên em sinh hư đúng không?”
“Hừ, còn hơn cái người đi với phụ nữ đến 1 giờ sáng mới về.
Anh ăn chả được thì em cũng ăn nem được.” Bách Lý Giai Ninh hất hàm, sau đó quay đầu đi vào thang máy, mặc kệ Hán Đông Khuê hùng hổ đi theo sau.
Cả quá trình đi bộ qua đại sảnh, đi vào thang máy lên nhà, thậm chí đến tận lúc Bách Lý Giai Ninh đã lấy thẻ từ mở cửa, Hán Đông Khuê vẫn luôn đi theo phía sau cô, làm cô có chút mất kiên nhẫn.
“Sao vẫn còn đi theo em? Nói trước là em chưa cho anh vào nhà đâu đấy.”
Hán Đông Khuê cười cười, cầm lấy thẻ từ trong túi áo khoác khua khua trước mặt cô “Anh không đi theo em, anh đi về nhà mà.”
Bách Lý Giai Ninh trợn mắt sửng sốt.
“Nhà nào?”
Hán Đông Khuê chỉ tay vào cánh cửa căn hộ đối diện với căn hộ của cô.
“Chào mỹ nữ, anh là hàng xóm mới, chuyển đến đây từ 2 ngày trước.
Rất mong được em giúp đỡ.”
“Anh mua nhà đối diện em?” Bách Lý Giai Ninh nhìn chằm chằm cánh cửa sau lưng Hán Đông Khuê, có chút ngỡ ngàng.
“Tại sao anh lại mua được nhà khu này?”
Hán Đông Khuê đi đến gần bên cô, xoay người cô ấn lên cánh cửa rồi giam cô trong lòng, âm thanh trầm thấp của anh vang vọng khắp hành lang không một bóng người.
“Bảo bối, em đánh giá thấp người đàn ông của mình quá rồi đấy.
Để được ở gần em, anh không ngại dùng một chút thủ đoạn.”
Bách Lý Giai Ninh một tay ghì lấy thắt lưng Hán Đông Khuê, một tay túm chặt cổ áo của anh, ngước mắt lên nhìn anh.
“Nói mau, thủ đoạn gì?”
“Mua chuộc em trai em.” Dứt lời, anh cúi đầu khoá lấy môi cô, chậm rãi liếm mút, tìm được cơ hội liền mạnh mẽ tấn công, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, đầu lưỡi tiến vào dây dưa với lưỡi cô.
Anh càng hôn càng trở nên mạnh bạo, một tay nắm chặt hai cổ tay cô ép lên trên đỉnh đầu, một tay nắm lấy cằm cô, không cho phép cô né tránh, sau đó dùng đầu gối tách hai chân cô ra chen vào giữa chống đỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...