Vì mới quay lại làm việc nên Hán Đông Khuê rất bận, Bách Lý Giai Ninh cũng không muốn làm phiền anh, giờ nghỉ trưa, cô ngồi một mình trong phòng ăn hộp cơm mà anh chuẩn bị sẵn ở nhà cho cô mang theo.
Tô Tuyết không biết từ đâu tốc biến đến bên cạnh cô, kéo ghế dịch lại gần, ra vẻ thần bí: “Chị Ninh, có chuyện này… em không biết có nên nói với chị hay không.”
“Không biết nên nói hay không thì tốt nhất đừng nói.”
“Chị Ninh, em đang lo cho chị chết đi được.” Khoé miệng của Tô Tuyết trễ xuống.
“Sao chị vẫn có thể bình thản ngồi ăn cơm như vậy hả?”
“Tại sao chị lại không được bình thản?” Bách Lý Giai Ninh cúi đầu uống một thìa canh.
“Nghe ngóng được chuyện gì hay ho thì kể cho chị hóng với?”
“Đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp rồi.” Tô Tuyết bĩu môi, sau đó thấp giọng hào hứng nói.
“Có nhiều tin đồn khác nhau, chị muốn nghe tin tốt hay tin xấu trước?”
“Tin xấu trước đi.” Bách Lý Giai Ninh cầm cái thìa nhỏ áp lên môi, khoé miệng nở nụ cười.
“Tin xấu là chị được Tổng giám đốc bao nuôi, còn tin tốt là chị sắp được gả vào hào môn.
Nhưng mà tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi, chị đừng để vào trong lòng nhé.” Tô Tuyết kể xong còn cẩn thận nhìn sắc mặt Bách Lý Giai Ninh xem cô có ổn không.
Trong phòng Quảng cáo, Bách Lý Giai Ninh thân với Tô Tuyết nhất, cô bé này tuy còn trẻ nhưng đã rất nhanh nhẹn hiểu chuyện, lại tốt bụng ấm áp.
Sau khi nghe được mấy lời đồn đại linh tinh, Tô Tuyết không những không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô mà còn an ủi cô, khuyên cô đừng để tâm.
Bách Lý Giai Ninh nghe xong trái lại không hề biến sắc, đưa tay bẹo má Tô Tuyết.
“Thế em có muốn nghe sự thật từ miệng chính chủ không đây?”
Tô Tuyết gật đầu như trống bỏi.
“Có chứ, có chứ.”
“Chị và Hán Đông Khuê đang yêu nhau, không những thế còn sống chung.
Mối quan hệ giữa hai người bọn chị là người yêu, tuyệt đối không phải tình nhân được bao dưỡng hay bạn giường.
Được chưa nào?”
Tô Tuyết ôm tim làm động tác khó thở.
“Cứu em với, em không chịu nổi rồi.
Chuyện này mà chị cũng giấu em, uổng công em yêu quý chị như vậy.
Đại mỹ nữ, chị thật quá đáng, em đã bị chị làm tổn thương sâu sắc, chúng ta coi như không quen biết.
Em đi đây, đừng giữ em lại.”
“Tiểu Tuyết, em thử bỏ đi xem, có tin chị sẽ tố cáo chuyện em và Trần Hiểu Minh lén lút yêu đương cho mọi người trong phòng không?” Bách Lý Giai Ninh cười he he cực kì xấu xa.
“Chị nói cho hai cô cậu biết nhé, sân thượng tầng 33 không phải chỗ an toàn để hẹn hò đâu… ưm ưm…”
Bách Lý Giai Ninh còn chưa nói hết câu, Tô Tuyết đã vội vàng bịt miệng cô lại, trừng mắt đe doạ.
“Chị Ninh, chị mà dám nói lung tung chuyện này ra ngoài, em đảm bảo sẽ giết người diệt khẩu đấy.
Nói mau, chị đã nhìn thấy những gì rồi?”
Bách Lý Giai Ninh gỡ tay Tô Tuyết ra, cười nói: “Con thỏ gấp lên cũng biết cắn người rồi à? Chị mới nhìn thấy hai đứa hôn nhau thôi.” Cô không muốn Tô Tuyết xấu hổ nên quyết định nói dối.
“Này, hai đứa đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, tính cách xem như hoà hợp, tuổi tác chênh lệch cũng không nhiều, sao lại phải giấu giếm?”
“Bố mẹ anh ấy không thích em, chê nhà em không xứng.” Tô Tuyết cúi đầu cười khổ sở.
“A Minh là con trai một trong nhà, gia đình anh ấy làm nghề kinh doanh, cũng gọi là có điều kiện.
Còn bố mẹ em chỉ là người nhà nước làm công ăn lương bình thường thôi, gọi là đủ sống chứ cũng không khá giả gì.”
Đúng lúc này, Trần Hiểu Minh ăn cơm trưa xong đi về phòng, thấy hai người đang chụm đầu vào một góc thì khuôn mặt hơi biến sắc.
Cậu ta e hèm một tiếng, vẫy tay gọi Tô Tuyết đi ra ngoài.
Bách Lý Giai Ninh dọn dẹp hộp cơm trên mặt bàn, sau đó mang hết vào nhà vệ sinh để rửa, lúc đi ngang qua dãy hành lang khuất người liền nghe thấy tiếng cãi vã nho nhỏ.
“Tô Tô, anh đã nói với em những gì, em không nghe lời anh à? Chúng ta còn chưa biết chị Ninh với Hán tổng là như thế nào, tốt nhất em đừng quá gần gũi với chị ấy, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ xấu lây sang cả em đấy.”
“A Minh, chị Ninh là người tốt, em tin chị ấy.
Chị ấy và Hán tổng là người yêu của nhau, giống như em với anh vậy.
Đừng nghe người ngoài đồn đại linh tinh, hàng ngày chị ấy đối xử với chúng ta tốt ra sao, anh không nhớ à?” Tô Tuyết nhỏ giọng cãi lại.
“Anh biết chị Ninh là người tốt, anh cũng rất muốn tin chị ấy nhưng bằng chứng đầy trước mắt, đừng nói là anh mà bất kì ai muốn tin cũng khó.
Nếu hai người bọn họ yêu đương tử tế thì tại sao lại phải giấu giếm mọi người? Em thử nghĩ mà xem!”
“Em không việc gì phải nghĩ hết! Em và anh cũng giấu giếm đấy, sao anh không nhìn lại mình đi?” Tô Tuyết đỏ mắt cãi.
“Ý anh là em không tử tế?”
“Tô Tô, em đừng cứng đầu như thế có được không? Chúng mình có lí do đặc biệt mà.” Trần Hiểu Minh mím môi, dùng thanh âm khó chịu nói.
“Hay là em chê anh không cho em tiền, cho nhà cho xe? Em chê anh chưa đủ giàu như Hán tổng? Em cũng muốn học theo người ta, qua lại với người như Hán tổng? Anh nói cho em biết, em tuy rất xinh rất đáng yêu, nhưng ngoài hai cái đó ra thì em chẳng có gì nữa.
Muốn với tới những người ở tầng lớp thượng lưu? Em đừng có mơ mộng hão huyền.
Tốt nhất là ngoan ngoãn ở bên anh, nghe lời anh, đợi anh thuyết phục được bố mẹ rồi, anh sẽ cho em danh phận đàng hoàng.”
“Trần Hiểu Minh, có phải anh thấy tôi dễ dãi quá nên mới nghĩ tôi là người bạ ai cũng lên giường đúng không? Anh có biết chị Ninh đã phát hiện ra chuyện chúng ta âu yếm trên sân thượng tầng 33 không hả? Chị ấy nói là chỉ mới thấy chúng ta hôn nhau thôi, nhưng người ngu đến mấy cũng biết chị ấy chắc chắn là đã thấy hết rồi.
Thế mà chị ấy vẫn im lặng, không hề có ý định phanh phui, thậm chí còn nhắc nhở tôi đừng hẹn hò ở nơi thiếu an toàn như vậy nữa.
Còn anh thì sao? Anh chỉ biết nghĩ đến bản thân anh, chỉ biết sướng cái đũng quần anh thôi.
Nếu như hôm đó là người khác nhìn thấy, anh có dám chắc tôi sẽ không bị buộc thôi việc không hả? Anh đúng là cái đồ ích kỉ.”
“Em nói thật à?” Trần Hiểu Minh trợn mắt, há miệng sửng sốt.
“Có thật là chị Ninh thấy việc chúng ta làm rồi không? Chị ấy có đe doạ hay bắt ép em làm gì không, hay là có quay phim chụp ảnh lại không? Nếu bố mẹ anh mà biết chuyện này thì anh chết mất!”
“Đủ rồi!” Tô Tuyết quát nhỏ một tiếng, sau đó cắn môi nói.
“Tôi không ngờ chuyện đến nước này mà anh vẫn chỉ nghĩ đến bản thân đầu tiên.
Trần Hiểu Minh, chúng ta… chia tay đi.
Tôi quá mệt mỏi khi phải yêu đương trong bóng tối như thế này rồi.” Dứt lời, Tô Tuyết kiên quyết quay đầu đi thẳng về phía văn phòng, Bách Lý Giai Ninh nghe thấy tiếng bước chân liền chui vào một góc khuất, đợi hai người bọn họ lần lượt đi cả rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài, im lặng cầm hộp cơm vào phòng vệ sinh.
Bách Lý Giai Ninh không hề có ý định nghe lén, nhưng cuộc cãi vã của bọn họ có nhắc đến tên cô, cô cũng chỉ tò mò nán lại một chút.
Cô không thể ngờ người ngày thường hay đùa giỡn với cô như Trần Hiểu Minh mà cũng nghĩ xấu sau lưng cô như vậy, thế thì những đồng nghiệp khác còn bằng mặt không bằng lòng với cô đến thế nào nữa.
Sau khi quay lại văn phòng, cô thấy Tô Tuyết đang ngồi nhìn chằm chằm vào máy vi tính, khuôn mặt vô hồn như không còn một chút sức sống, hai vành mắt đỏ hồng, nước mắt lã chã rơi.
Trần Hiểu Minh ngồi đối diện thì vò đầu bứt tóc, sau đó thở dài rầu rĩ, mấy lần nhìn Tô Tuyết, khoé môi mấp máy dường như muốn nói rồi lại thôi.
Bách Lý Giai Ninh cầm điện thoại trên mặt bàn nhắn một tin nhắn rất dài cho Trần Hiểu Minh, cậu ta đọc xong liền nhìn cô với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Cô có thể mặc kệ người ta đồn đoán linh tinh về cô, nhưng cô không muốn bạn bè đồng nghiệp xung quanh bị ảnh hưởng bởi chuyện riêng của mình.
…
Hành lang, WC, phòng trà nước,… là một trong những nơi buôn chuyện sôi nổi nhất ở chốn công sở.
Hôm nay gia đình Tần Hạo có việc đột xuất nên anh ta xin nghỉ, trợ lí lại đang ở bên ngoài chưa về, Hán Đông Khuê tự mình xuống phòng trà nước để pha cafe.
Lúc Hán Đông Khuê mới vào phòng trà nước, bên trong căn phòng còn chưa có ai.
Anh đứng trước máy pha cafe tự pha cho mình một tách, vừa mới lắp tay cầm đựng bột cafe đã nén vào máy thì phát hiện dây giày đã tuột từ lúc nào.
Hán Đông Khuê cúi người xuống buộc lại dây giày, trên đầu phía cửa ra vào bỗng truyền đến âm thanh cười nói, ba bốn nam nhân viên cấp dưới đang bước vào.
“Các cậu nghe tin gì chưa? Mỹ nữ trưởng phòng ra tay câu dẫn Hán tổng rồi đấy.”
Hán Đông Khuê buộc xong dây giày đúng lúc câu nói “mỹ nữ trưởng phòng ra tay câu dẫn Hán tổng” lọt vào trong tai, anh không vội đứng lên mà giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ ở góc khuất dưới mặt bàn, cố tình muốn nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Tập đoàn chúng ta nhiều mỹ nữ như vậy, cậu đang nói đến ai thế?”
“Là cô nàng Trưởng phòng Quảng cáo mà Giám đốc Lục phòng Marketing điên cuồng theo đuổi nửa năm trời ấy.
Nghe nói cô ấy đang được Hán tổng bao dưỡng, mấy hôm trước bị cô người mẫu kề dao vào cổ, Hán tổng còn chạy đến tận nơi cứu cơ đấy.”
“À, có phải cô gái rất xinh, ngực to eo nhỏ chân dài mông cong đang ầm ĩ trên hot search đúng không? Tôi chưa thấy cái eo nào nhỏ như vậy, nắm một cái không biết sẽ sướng thế nào nhỉ? Cả cái mông vểnh kia nữa, cứ hôm nào cô ấy mặc váy bó là tôi lại tưởng tượng được đưa đẩy thắt lưng vào cô ấy từ phía sau.
Chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.”
“Cái loại không có tiền đồ như cậu mà cũng dám mơ tưởng à? Người ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, cậu có quỳ 300 năm nữa cũng không chạm được vào một góc gấu váy của nàng.”
“Xì, cậu không biết nhan sắc là một loại ưu thế của phụ nữ à? Khối chị em mong muốn có được khuôn mặt và thân hình ấy để kiếm cơm đấy.
Ai như đàn ông chúng ta, thằng nào ngậm thìa vàng thì không nói, chứ gia đình làng nhàng như tôi với mấy cậu thì thua ngay ở vạch xuất phát ấy chứ.
Thế nên muốn lấy được vợ thì phải cố gắng mà làm việc thôi.”
Nam nhân viên mở đầu câu chuyện uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp: “Cô nàng này cao ngạo lạnh lùng lắm, một nửa thanh niên tài tuấn trong công ty không một ai lọt vào mắt cô nàng.
Đến cả Giám đốc Lục ưu tú như thế còn bị nàng ta cự tuyệt thẳng thừng tận ba lần.
Thế mà Hán tổng mới về nước chưa được bao lâu cô nàng đã một tay tóm gọn…”
“Ai mà biết được, có khi trước mặt ra vẻ thanh lãnh không chừng sau lưng lại phóng đãng, quyến rũ được người cấm dục như Hán tổng thì công phu trên giường không nhỏ đâu… Tôi đoán là số lượng bạn trai cũ của cô nàng này ít nhất cũng phải hết một bàn tay.”
“Hán tổng 32 tuổi rồi mà không có bạn gái, ban đầu tôi còn tưởng anh ta là gay cơ.
Ai ngờ cuối cùng cũng phải quỳ dưới hai chân mỹ nữ.”
“So với Hán tổng, Giám đốc Lục đúng là tép riu.
Cô nàng này khôn ngoan thật, rất biết cách thả con săn sắt bắt con cá rô nha.”
“Haizzz, ước gì tôi cũng được quỳ dưới hai chân nàng, cái miệng nhỏ chúm chím bên trên nhìn thôi đã muốn nhét vào đưa đẩy, không biết cái miệng bên dưới còn ngọt ngào cỡ nào nữa…”
Bên trên mấy người đàn ông thoải mái nói nói cười cười, không kiêng nể gì mà nhả ra những lời đùa cợt dâm đãng, không ai biết Hán tổng trong miệng bọn họ đang quỳ một gối dưới mặt bàn, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ.
“Cô nàng đó hình như tên là Giai Ninh, chậc chậc, cái tên thật là thanh nhã đáng yêu, nghe thôi đã thấy mê.
A a Ninh Ninh… ngậm lấy của anh đi… Ninh Ninh, mở rộng hai chân ra cho anh cắm vào…” Một người mô phỏng lại lời nói khi làm tình, những người còn lại lập tức cười ầm cả lên, hùa vào bắt chước theo anh ta.
Hán Đông Khuê lúc này mới từ dưới mặt bàn đứng lên, đám người đang cười đùa ngay lập tức im bặt, không khí trong phòng chớp mắt trở nên vô cùng ngưng trọng.
“Hán… Hán tổng…” Nam nhân viên đầu sỏ giây phút nhìn thấy Hán tổng liền cảm thấy như có một tiếng sét đánh ngang tai, mặt cắt không còn một giọt máu, bắt đầu lúng ba lúng búng không nên lời.
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn về phía Hán Đông Khuê, khuôn mặt ai nấy đều biến sắc xanh xanh trắng trắng, trong lòng hoảng hốt tự nhủ không biết Hán tổng đã nghe được bao nhiêu rồi.
Nếu hỏi tâm trạng hiện tại của Hán Đông Khuê thì chính là muốn vung đao giết người tức khắc.
Cô gái nhỏ anh yêu thương nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay, lại bị một đám đàn ông nói ra những lời quá mức nhơ nhớp và vô văn hoá như thế, bảo anh nhẫn nhịn là việc không thể.
Không những vậy bọn họ còn nói xấu cô sau lưng, nếu như hôm nay anh không tự mình xuống pha cafe, làm sao có thể nghe được cuộc thảo luận nóng bỏng đầy phấn khích ban nãy.
Hán Đông Khuê nở nụ cười nhàn nhạt không nóng không lạnh, vẻ mặt bình thản bấm nút tự động trên máy pha cafe.
Sau khi đợi cafe nhỏ giọt rơi xuống tách, anh thả một viên đường vào, cầm cái thìa nhỏ chậm rãi khuấy đều cafe, sau đó đặt tách cafe lên đĩa, tiêu sái đi ngang qua bọn họ, làm bộ như không thấy gì cả.
Đám nhân viên ôm ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hán Đông Khuê vừa đi được nửa đường bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần sát ý, nhưng trên môi lại nở nụ cười như có như không.
“Cảm ơn mọi người đã khen ngợi người yêu của tôi.” Hai chữ “người yêu” này anh cố tình gằn giọng nhấn mạnh.
“Nhưng mà các cậu sai rồi, người dùng mọi thủ đoạn theo đuổi Ninh Ninh là tôi.”
Sau khi để lại cho đám người trong phòng một nụ cười khó hiểu, Hán Đông Khuê xoay người rời đi.
Đám nhân viên đứng ngây ra như phỗng, nhìn nhau với khuôn mặt hoang mang tột độ, cảm thấy những lời vừa rồi của Hán tổng như một kiếm xuyên tim.
Nếu mỹ nữ đó thực sự là bạn gái của Hán tổng, bọn họ dám nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy, Hán tổng làm sao có thể bỏ qua?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...