Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Lúc Bách Lý Giai Ninh quay trở lại studio thì đã muộn giờ vào làm gần 10 phút.

Cô ngại ngùng cúi đầu xin lỗi mọi người, sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí.
Cô cảm giác từ lúc bước vào, ánh mắt mọi người nhìn cô cứ có chút kì lạ, vẻ mặt cười như không cười.

Viên Khải chỉnh xong dù tản sáng liền ngẩng đầu lên, liếc thấy vết đỏ nhàn nhạt trên cổ cô, nhìn cô cười mập mờ.
Nhìn nụ cười như có như không trên khóe môi Viên Khải, Bách Lý Giai Ninh không nhịn được nghi hoặc: “Anh cười cái gì?” Vừa nói cô vừa đưa tay lên sờ sờ mặt mình, trên mặt đâu có dính gì nhỉ?
“Không có gì.

Đến rồi thì tiếp tục công việc thôi.” Viên Khải tuy chơi thân với cô nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, những chuyện nhạy cảm như thế này anh không tiện mở miệng nhắc nhở.
Mọi người bắt đầu chụp những shoot ảnh cuối, Viên Khải yêu cầu hai người mẫu mặt đối mặt, người nam ôm eo người nữ, gương mặt chạm sát vào nhau.

“Timothy, cúi xuống thêm một chút, thêm chút nữa đi, OK rồi.

Bạch Dao, nâng cằm lên một chút.

Tốt, hai người giữ nguyên tư thế này nhé.”
Viên Khải mỗi khi tác nghiệp là sẽ tập trung tối đa, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, hai tay chụp nhoay nhoáy liên hồi.
Bách Lý Giai Ninh ngồi trước màn hình máy tính xem thành quả, càng xem càng hài lòng.

Tư thế của hai người mẫu không hề có một chút gượng gạo nào, giống hệt như một đôi nam nữ yêu nhau say đắm vậy.
Bạch Dao là một nữ người mẫu hạng B, vào nghề đã 5 năm nhưng vẫn chưa thực sự bật lên được.

Trước buổi chụp hình, Bách Lý Giai Ninh đã xem qua tư liệu của Bạch Dao, cảm thấy ánh mắt cô ấy rất có thần nhưng biểu cảm cơ thể không phong phú, dẫn đến việc tạo dáng bị một màu.

Style của cô ấy cũng có vấn đề, trong khi giới người mẫu và diễn viên ca sĩ rất chú trọng chuyện trang phục, vậy mà Bạch Dao thường xuyên có những bức ảnh ăn mặc khá khó hiểu, thậm chí lộ cả khuyết điểm cơ thể.
Ban đầu, sau khi MiHu thay Cao Lộ Tư thành Bạch Dao, Bách Lý Giai Ninh vẫn còn có chút hoài nghi về khả năng của cô ấy.

Nhưng sau khi xem phần thể hiện của Bạch Dao ngày hôm nay, chút hoài nghi đó đã bị đánh tan.

Không biết là Bạch Dao âm thầm tiến bộ hay là do được Timothy và Viên Khải nhiệt tình chỉ bảo, tư thế tạo dáng của cô ấy đã mềm mại và đa dạng hơn rất nhiều.
Buổi chụp hình kết thúc khoảng 3 giờ chiều.

Nhân viên trong ekip chụp hình nhanh tay thu dọn đồ đạc, phông nền và trang phục, lục tục kéo nhau ra khỏi studio.
“Chị Giai Ninh!” Bạch Dao lớn tiếng gọi với theo, Bách Lý Giai Ninh ngoảnh đầu lại, vừa mới xoay người đã thấy cô ấy đứng đằng sau lưng.
Bạch Dao lấy trong túi xách ra một chiếc khăn lụa đưa cho cô, thấp giọng nói: “Chị đeo cái này ra ngoài đi, sẽ không ai nhìn thấy nữa.”
Bách Lý Giai Ninh sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, mở to mắt nói.

“Em đừng nói là trên cổ chị có dấu hôn nhé?”
“Chính xác!” Bạch Dao cười tủm tỉm.
“Trời ạ, sao em không nói sớm?” Thoáng chốc mặt cô đỏ rực, hai tay vội vàng quàng khăn lên cổ rồi thắt thành một chiếc nơ.


Bây giờ cô mới hiểu nguyên nhân đằng sau nụ cười mập mờ của Viên Khải và ánh mắt kì lạ của mọi người trong ekip.

Cô nhớ rõ ràng là buổi sáng đã quàng khăn đi làm, chắc là lúc nghỉ trưa tháo ra rồi để quên ở đâu đó.
“Ai bảo chị về muộn, em còn chưa kịp nói đã bị Giám đốc Viên lùa vào chụp hình.”
“…” Bách Lý Giai Ninh khóc không ra nước mắt.
“Có gì đâu mà chị phải ngại, chúng ta đều là những người trưởng thành cả rồi.” Bạch Dao vỗ vai cô an ủi.
Trên đường tiễn hai người mẫu ra về, Bách Lý Giai Ninh quay sang Bạch Dao quan tâm hỏi: “Dao Dao, em có stylist riêng chứ?”
“Em có chứ ạ, nhưng mà đó là stylist do công ty quản lí chỉ định.

Nói thật là em chưa đủ điều kiện tự thuê stylist, nghề này bây giờ rất có giá, bọn họ yêu cầu mức lương cao ngất ngưởng.

Em cũng biết là gu thời trang của stylist này không hợp với mình, nhưng cũng không biết làm thế nào cả.”
“Dao Dao, em có ngại stylist là đàn ông không? Chị có một người bạn làm stylist tự do nhưng gu thời trang ổn lắm, nếu em thích thì chị sẽ giới thiệu cho em.

Chỉ cần nói là bạn của Ninh Ninh, anh ta sẽ làm miễn phí cho em, em muốn trả bao nhiêu cũng được.”
“Anh ấy tên là gì ạ?” Bạch Dao tò mò hỏi.
“Alexa Trương, Trương Quân Lâm.”
“Chị nói thật không ạ?” Bạch Dao không nhịn được vui mừng, nắm chặt hai tay Bách Lý Giai Ninh, nở một nụ cười đến tận mang tai.

“Em là fan cứng của Alexa đấy, ngày nào em cũng theo dõi Weibo của Alexa.

Em cực kì mê gu thời trang của anh ấy, nhất là bộ ảnh ‘Slow Down’ gần đây.”
“Nhưng mà anh ta bị mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ đến mức biến thái, dù chỉ là một sợi tóc rụng cũng không chịu được.

Em thấy có ổn không? Nếu không ổn thì chị giới thiệu cho em người khác.”
“Không không không, em thấy rất ổn là đằng khác.

Thật đấy!” Bạch Dao xua tay lia lịa, có cơ hội đến gần thần tượng như vậy, cô phải nhanh tay nắm lấy.
“Alexa còn là một người sống khép kín, không bao giờ nhận điện thoại từ số lạ đâu, cũng rất hay vô cớ biến mất.

Chị phải nói trước để em chuẩn bị tinh thần, không đến lúc bị anh ta làm cho tức điên lên lại quay sang trách chị.”
“Em không dám đâu ạ, hì hì, chị cho em phương thức liên lạc với Alexa đi mà.” Bạch Dao cầm tay cô, lắc lắc nũng nịu.
“OK.” Bách Lý Giai Ninh lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy ghi chú, hí hoáy viết địa chỉ và số điện thoại của Trương Quân Lâm.

“Em cứ đến thẳng địa chỉ này, bấm ba hồi chuông hai ngắn một dài là anh ta sẽ tự động mở cửa.

Giờ này anh ta chắc là mới ngủ trưa dậy đấy.”
“Chị Ninh, em cảm ơn chị nhiều lắm.

Đợi một ngày em nổi tiếng hơn bây giờ, em sẽ không bao giờ quên chị đâu.” Bạch Dao ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói.
“Được, ai gia sẽ đợi đến ngày ngươi trở thành đỉnh lưu, tới khấu đầu tạ ơn ai gia.” Bách Lý Giai Ninh điệu đà đặt tay lên đầu Bạch Dao, xoa xoa mấy cái như dỗ dành trẻ con.
“Đa tạ lão phật gia.” Bạch Dao không nhịn được cười phá lên.


Trong lúc Bách Lý Giai Ninh vẫn còn đang bận rộn ở studio, có một người náo loạn ở quầy lễ tân dưới đại sảnh.
“Xin lỗi Cao tiểu thư, cô muốn gặp Tổng giám đốc của chúng tôi thì phải hẹn trước.” Nhân viên lễ tân ngăn cản Cao Lộ Tư đang muốn đi về phía thang máy.
Tâm trạng vốn đang bất ổn, bây giờ lại bị một nhân viên lễ tân chặn đường, Cao Lộ Tư gào lên: “Cút ra, đừng có cản đường tôi.”
Nhân viên lễ tân bị Cao Lộ Tư xô mạnh một cái, lảo đảo suýt ngã, vội vàng gọi điện thoại nội bộ lên văn phòng của Hán Đông Khuê.
“Tổng giám đốc, có một người tự xưng là Cao tiểu thư muốn gặp anh.

Chúng tôi không ngăn được cô ta, có cần phải gọi bảo vệ không ạ?”
“Cao Lộ Tư?”
“Thưa Tổng giám đốc, đúng là cô ta.”
“Cho cô ta lên đi.” Hán Đông Khuê lạnh lùng nói.
“Hán tổng nói cô có thể lên, văn phòng Tổng giám đốc ở trên tầng 32.” Cô nhân viên lễ tân quay sang nói với Cao Lộ Tư, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Cao Lộ Tư lập tức xoay người đi vào trong thang máy.

Nhóm nhân viên lễ tân nhìn bóng lưng Cao Lộ Tư, túm tụm xì xào bàn tán.
Khi Cao Lộ Tư gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc, Hán Đông Khuê vẫn còn đang bận kí duyệt văn kiện.

Một lúc lâu sau anh mới cất tiếng: “Mời vào.”
Cô ta đến gần, thấp giọng nói: “Hán tổng, tôi là Cao Lộ Tư.”
Hán Đông Khuê đầu cũng không thèm ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Hán Đông Khuê lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, cười giễu cợt: “Tôi đối xử với cô thế nào?”
Cao Lộ Tư ngừng một chút rồi mới nói: “Ngày hôm đó xảy ra tranh cãi với Bách Lý Giai Ninh, thực ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn, giữa hai chúng tôi không hề có ân oán nào cả.

Tôi thừa nhận, tôi động tay động chân với cô ta là tôi sai.”
“Cho nên?” Hán Đông Khuê nhướng mày hỏi.
“Hán tổng, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi, nên tôi muốn đến đây xin lỗi anh.

Mong anh đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, rút lại lệnh phong sát.” Cao Lộ Tư cắn môi nói.
Hán Đông Khuê đặt bút máy xuống bàn, thờ ơ nói: “Cô có nhận ra lỗi lầm hay không tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ là cô động vào nhầm người, bây giờ cô phải trả giá.”
“Bách Lý Giai Ninh là người không nên động vào?” Cao Lộ Tư trợn mắt kinh ngạc.
“Nếu cô đã đích thân đến tận đây rồi thì tôi cũng muốn nói với cô ba điều.

Thứ nhất, người cô cần xin lỗi không phải là tôi.

Thứ hai, tôi không phải người đứng sau lệnh phong sát cô.

Thứ ba, sau này đừng đến đây tìm tôi nữa, tránh người ngoài dị nghị.”
Cao Lộ Tư ngẩn ra, cố gắng cứu vãn tình thế: “Hán tổng, tôi…”
Hán Đông Khuê mất kiên nhẫn, cắt ngang lời cô ta: “Cô có thể đi được rồi, nếu không tôi sẽ cho người gọi bảo vệ.”

Cao Lộ Tư dù không cam tâm nhưng cũng đành phải hậm hực ra về, trong ánh mắt cô ta loé lên một tia hận thù khó ai có thể thấy được.

Ekip của hai người mẫu vừa mới rời khỏi Aurora, điện thoại trong tay Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên rung lên.
Là một dãy số lạ.
Cô lướt phím nghe máy.

“Alo?”
“Tôi là Cao Lộ Tư, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Tôi chờ cô ở quán trà cạnh vườn hoa ngay sát công ty cô.” Giọng điệu của cô ta rất bình tĩnh, không hề có một chút thái độ thù ghét nào cả.
“Tôi cảm thấy tôi và cô không đủ thân thiết để nói chuyện riêng, nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Bách Lý Giai Ninh lạnh lùng nói.
Bách Lý Giai Ninh không rảnh để ý tới Cao Lộ Tư, có chúa mới biết cô ta có ý đồ xấu xa gì với cô không chứ, mà cô cũng chẳng quan tâm.
“Chuyện liên quan đến Hán Đông Khuê.” Thấy Bách Lý Giai Ninh muốn cúp điện thoại, Cao Lộ Tư liền vội vàng nói.

Cô ta không còn cách nào khác, qua ý tứ của Hán Đông Khuê, người hiện tại có thể giúp cô ta chỉ có Bách Lý Giai Ninh.
Bách Lý Giai Ninh vốn dĩ không hề tin tưởng Cao Lộ Tư, nhưng cô cũng không có cách nào dối lòng, đối với bất kì chuyện gì về Hán Đông Khuê, cô đều sẽ quan tâm.
Quán trà mà Cao Lộ Tư nói cách công ty không xa, Bách Lý Giai Ninh đi bộ vài phút đã đến.

Quán trà này trang trí theo phong cách kiểu Pháp, vừa cổ điển vừa thanh lịch.
Cao Lộ Tư ngồi bên cạnh cửa sổ, trên bàn tròn đã bày sẵn bình trà và đĩa bánh Macaron tinh xảo.

Cô ta mặc một bộ quần áo màu trắng, ung dung uống trà ăn bánh, không có một chút dáng vẻ chật vật nào cả.

Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, cô ta khẽ nở nụ cười đắc ý.
Bách Lý Giai Ninh kéo chiếc ghế đối diện Cao Lộ Tư ra rồi ngồi xuống, nhàn nhã nói: “Cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Cao Lộ Tư nhếch môi cười.

“Không phải cô đến là bởi vì Hán Đông Khuê sao? Đương nhiên là về chuyện của anh ta rồi.”
“Chuyện gì?”
“Chắc cô cũng biết chuyện tôi bị phong sát rồi, scandal lần này khiến tôi mất toàn bộ hợp đồng quảng cáo, tôi phải đền bù tổn thất không ít.”
Bách Lý Giai Ninh nhướng mày.

“Chuyện của cô thì liên quan gì đến tôi? Nếu cô gọi tôi ra đây chỉ để kể khổ thì xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe.

Công việc của tôi rất bận rộn, không thừa thời gian nói chuyện phiếm với cô.”
Cao Lộ Tư biết Bách Lý Giai Ninh không hề nói đùa với mình, cô ta không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Hán Đông Khuê là đại cổ đông của Công ty Truyền thông Hoa Mộng – công ty quản lí cũ của tôi.

Cô không thắc mắc tại sao một người làm về lĩnh vực thời trang mà lại đầu tư một số tiền lớn vào công ty giải trí à? Cô giúp tôi chuyện tiền vi phạm hợp đồng, tôi sẽ nói cho cô biết lí do.”
Bách Lý Giai Ninh nở nụ cười nhàn nhạt.

“Hán Đông Khuê muốn đầu tư vào cái gì là việc của anh ấy, tôi không có ý kiến.

Còn cô, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”
“Nếu tôi nói lí do liên quan đến bạn gái cũ của anh ta tên là Trịnh Hiểu Mộng, cô có muốn nghe không?”
“Nếu đã là người cũ, tôi cần gì phải quan tâm?” Bách Lý Giai Ninh lấy mấy tờ tiền trong túi ra đặt lên bàn, sau đó đứng dậy.

“Tôi mời cô bữa này.”
Cao Lộ Tư gắt gao nắm chặt tay, không thể được, cô ta không thể để Bách Lý Giai Ninh rời đi dễ dàng như vậy được.


Những ý nghĩ xấu xa lướt qua tâm trí cô ta, càng lúc càng khuếch đại, chiếm lấy mọi ngóc ngách.

Cao Lộ Tư nhìn chằm chằm về phía quầy pha chế, gần như không chút do dự, cô ta vọt đến, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, túm chặt Bách Lý Giai Ninh, kề con dao vào cổ cô.
Nhân viên pha chế hoảng hốt la lên: “Này cô kia, cô làm gì vậy? Bỏ con dao xuống ngay.” Anh ta vừa nói vừa định chạy sang bên này.
Cao Lộ Tư quát to: “Không được lại gần, nếu không tôi sẽ đâm chết cô ta ngay lập tức!”
Nhân viên pha chế giật mình, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Cao Lộ Tư, ngập ngừng không dám tiến lên nữa.
Khách hàng trong quán bị Cao Lộ Tư cầm dao la hét đuổi hết ra ngoài, nhiều người sợ đến mức chưa trả tiền đã bỏ chạy.
Cảnh tượng hỗn loạn trước cửa quán trà thu hút ánh mắt của rất nhiều người qua đường.

Sau đó ngày càng nhiều người vây quanh, nhìn tình cảnh này, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Vài người muốn đến gần nhưng lại kiêng dè con dao trong tay Cao Lộ Tư, thế nên không một ai dám di chuyển.
“Tất cả các người không được lại gần, bước thêm một bước nữa là tôi sẽ cắt cổ cô ta!” Cao Lộ Tư hung hăng nói, túm chặt hai tay Bách Lý Giai Ninh.

Để đề phòng cô chạy thoát, cô ta dùng dao chặn ngang cổ cô.
“Cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ không tiến lên nữa.” Trong đám nhân viên quán có người vội vàng nói, sợ cô ta mất bình tĩnh lại đâm vào cổ Bách Lý Giai Ninh.
“Đúng, đúng, cô đừng nổi nóng.” Có người trong đám đông nói hùa theo.

“Trước tiên cô cứ để dao xuống đã, có chuyện gì để bình tĩnh hãy nói.”
Khuôn mặt lo lắng của đám đông khiến Cao Lộ Tư hưng phấn, kích động cười to.

Sau khi tiếng cười vừa dứt, ánh mắt cô ta đột nhiên lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm Bách Lý Giai Ninh nói: “Tôi ra nông nỗi này, tất cả đều do một tay các người dồn đến đường cùng! Bách Lý Giai Ninh, còn có Hán Đông Khuê, các người bức điên tôi, các người hại tôi mất trắng.

Còn cả các người nữa, các người ngày ngày chửi bới, nguyền rủa, lăng mạ tôi trên mạng.

Các người làm sao mà hiểu được cái cảm giác đang đứng trên đỉnh vinh quang, bỗng nhiên bị người ta đẩy xuống đất, thê thảm không bằng một con chó.

Tất cả đều do các người!” Nói xong, cô ta quơ quơ con dao trước mặt Bách Lý Giai Ninh, nhiều lần suýt sượt qua mặt cô, làm mọi người xung quanh sợ hết hồn vía.

Đám đông không ai dám manh động, họ nhìn thấy bộ dạng phát điên của Cao Lộ Tư, rất có thể sẽ thực sự xuống tay giết người.
Bách Lý Giai Ninh cố gắng khiến giọng nói mình bình tĩnh lại, bắt đầu thương lượng: “Bây giờ cô muốn gì? Tiền hay là hợp đồng quảng cáo tôi đều có thể cho cô.

Cô bỏ dao xuống đã!”
“Tôi bây giờ còn cần quan tâm đến mấy thứ đó sao?” Cao Lộ Tư túm lấy tóc Bách Lý Giai Ninh kéo về phía sau, ngửa đầu cười điên dại, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng đáng sợ.

“Tôi còn có thể sống yên ổn được à, các người làm sao có thể để yên cho tôi được cơ chứ? Cô hỏi tôi muốn gì sao? Tôi muốn giết cô, giết chết cô! Tôi có chết cũng phải kéo cô chết chung!”
“Cô điên rồi, điên thật rồi.” Da đầu bị kéo căng, Bách Lý Giai Ninh cố nén đau nói qua kẽ răng.

“Tôi sẽ cho cô thật nhiều tiền, sau đó đưa cô sang nước ngoài sống an nhàn cả đời.

Cô thử nghĩ mà xem, thay vì cả ngày bận rộn chạy show từ sáng đến khuya, bây giờ cô chỉ cần ngồi một chỗ hưởng thụ.

Cao Lộ Tư, cô không muốn à?”
“Câm mồm!” Cao Lộ Tư quát lớn.

“Một đứa nhân viên văn phòng như mày thì làm gì có tiền? Mày gọi bạn trai của mày ra đây.”
“Cao Lộ Tư, cô muốn cái gì, chúng tôi đều có thể cho cô!”
Cao Lộ Tư nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại, thấy Hán Đông Khuê đang đứng giữa đám đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui