Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Hán Đông Khuê khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Bách Lý Giai Ninh, hất mặt hỏi ngược lại: “Thằng nhóc đó là ai?”
“Thằng nhóc nào?”
“Thằng nhóc đưa em đi ăn trưa.” Hán Đông Khuê bóp cằm cô nâng lên.
“Trời ạ, người ta chỉ kém anh 4 tuổi thôi, đối tác của công ty.”
“Đi với hắn có vui không?” Hán Đông Khuê nghiến răng hỏi, chỉ cần Bách Lý Giai Ninh nói có, anh lập tức cho cô biết thế nào là hình phạt thích đáng.
“Vui lắm, anh ta rất hiểu biết lại còn hài hước.

Chúng tôi nói đủ thứ chuyện luôn.”
“Ninh Ninh, em giỏi lắm, trước mặt anh mà dám khen người đàn ông khác.”
“Thì làm sao nào? Anh ghen à?” Bách Lý Giai Ninh điệu đà đặt tay lên vai của anh, những ngón tay thon dài vuốt ve dọc theo nếp gấp áo sơ mi.
“Đúng, anh ghen đấy.

Em chỉ có thể là của anh.” Hán Đông Khuê vươn tay gỡ hai cúc áo sơ mi của cô, cảnh xuân phơi phới lập tức lộ ra.
“Này, anh làm gì thế? Ui đau!”
Hán Đông Khuê vừa ấn thêm một dấu hôn nữa lên khe ngực sâu hun hút của cô, cười xấu xa như vừa được ăn vụng.

“Đánh dấu lãnh thổ! Thật là muốn xăm ba chữ Hán Đông Khuê lên ngực em mà.”
“Anh không nghĩ đến chuyện trong tương lai à? Anh đem bắn cái thứ đó lên hình xăm tên anh khác gì tự bắn vào mặt mình.” Bách Lý Giai Ninh vội vàng cài lại cúc áo.
Hán Đông Khuê trừng mắt nhìn về phía cô, cô cũng trợn mắt lên trừng lại.

Anh với tôi, xem ai trừng được lâu hơn?
“Ha ha, yêu tinh hư hỏng này, không ngờ em lại dám câu dẫn lộ liễu như vậy.” Hán Đông Khuê không nhịn được bật cười, một lần nữa túm lấy chân cô vắt lên eo của anh, bàn tay men theo bắp đùi vuốt dần lên trên.
“Camera!”
“Trước khi vào đây anh cho người tắt camera buồng thang máy này rồi.

Làm gì có chuyện anh cho đám nhân viên bảo vệ ngắm nhìn thân hình của em.

Ban nãy lừa em chút để em có cảm giác vụng trộm ân ái nơi công cộng, nhằm tăng cao tình thú thôi.”
“Biến thái!”
“Anh không thích làm biến thái, anh thích biến em thành người của anh hơn.” Hán Đông Khuê không thích cái cảm giác tiếp xúc qua lớp vải này, bàn tay lớn mật vén váy cô lên, bao phủ lên quần lót mỏng manh.
“Ưm… Dừng lại, không được làm ở đây.”
“Bảo bối, em động tình rồi.

Có muốn nhìn mình trong gương không?” Ngón tay anh cách một lớp quần lót sờ lên đoá hoa câu hồn của cô.

“Em làm từ nước sao? Ướt sũng rồi này.”
Trong gương phản chiếu thân thể của hai người đang dính sát vào nhau.
Hán Đông Khuê mỉm cười nâng cằm cô lên quay về phía gương.

“Nhìn thấy gì chưa? Trên mặt em viết rõ ràng ba chữ ‘muốn làm tình’.”
Bách Lý Giai Ninh mò xuống đũng quần căng phồng của Hán Đông Khuê, đầu ngón tay vẽ thành vòng tròn khiến anh hít một hơi thật sâu.


“Thỉnh thoảng tôi cũng muốn thử xem người lớn tuổi như anh ‘được’ hay ‘không được’ mà thôi.”
Nhân lúc Hán Đông Khuê còn đang chìm trong thoải mái, Bách Lý Giai Ninh đạp mạnh gót giày vào chân anh khiến anh bị đau, theo bản năng buông cô ra.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Bách Lý Giai Ninh nhanh chân vọt ra ngoài, còn không quên xoay đầu lè lưỡi làm mặt xấu rồi mới co giò chạy mất hút.
Hán Đông Khuê đành phải bó tay, đứng trong thang máy nhìn theo bóng lưng xinh đẹp biến mất.

Anh đút hai tay vào túi quần, dựa lưng vào vách tường, cười rộ lên.

“Về sau nhất định phải chơi em trong thang máy.”

Bách Lý Giai Ninh vừa về đến văn phòng liền mở máy tính bắt đầu làm việc.

Làm được một lúc thì Giám đốc Điền đi qua vỗ vai cô nói: “1 tiếng nữa có cuộc họp, nghe nói là kí kết hợp đồng với MiHu.

Một nửa dự án mới này do phòng Quảng cáo chúng ta đảm nhận, cô theo tôi đi họp.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục công việc trên máy tính.

50 phút sau cô mới nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ họp, liền thu dọn tài liệu trên mặt bàn, cầm theo bảng ghi chép gõ cửa phòng Giám đốc Điền.
“Đi thôi.” Giám đốc Điền cùng cô đi thang máy lên phòng hội nghị, lên đến nơi thấy bên trong đã có vài người đang ngồi, hai người bọn họ cũng tìm chỗ trống rồi ngồi xuống.
Bách Lý Giai Ninh nháy mắt với Đồng Tĩnh Nghi đang ngồi ở phía đối diện, cô ấy đặt tay lên bàn ra dấu OK.

Đồng Tĩnh Nghi là Phó tổng giám đốc MiHu, chức vụ chỉ sau mẹ đẻ một bậc.

Dự án “Pretty, Foxy, Naughty” do cô ấy phụ trách chính, dĩ nhiên phải có mặt từ sớm.
Chờ lúc mọi người đã đến đông đủ, Tổng giám đốc Aurora mới xuất hiện sau cùng.

Bách Lý Giai Ninh có chút tò mò, cô từng gặp Hán Đông Vũ hai lần, một lần trong quán bar Bunny’s, một lần trong đồn cảnh sát, không biết ở công ty anh ta sẽ có bộ dạng như thế nào.
Hán Đông Vũ bước vào, sau cùng mới là Hán Đông Khuê.
Hán Đông Khuê nhìn xung quanh phòng họp một lượt sau đó ngồi xuống ghế chính giữa phòng hội nghị.

Anh liếc nhìn Bách Lý Giai Ninh một cái nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Đồng tổng, chúng ta bắt đầu thôi.”
Bách Lý Giai Ninh và Đồng Tĩnh Nghi không hẹn mà cùng trao cho nhau một cái nhìn kinh ngạc.
Hán Đông Khuê mới chính là Tổng giám đốc tập đoàn Aurora! Ngồi ở vị trí bên tay phải anh là Hán Đông Vũ, biển chức danh đề mấy chữ rõ ràng: Phó tổng giám đốc Hán Đông Vũ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bách Lý Giai Ninh không hề nghĩ tới chuyện này, bình thường mọi người đều gọi cả hai anh em bọn họ là Hán tổng, cô cũng không để ý.

Cho nên đến khi nhìn thấy Hán Đông Vũ ngồi ở ghế Phó tổng, cô mới bắt đầu ngờ ngợ xâu chuỗi lại những sự việc từ trước đến giờ.
Thì ra buổi tối ngày hôm đó, cô và Đồng Tĩnh Nghi đều đã vào nhầm phòng, đồng nghĩa với việc gặp nhầm người.

Cả hai anh em Hán gia đều hẹn ở cùng một nhà hàng, cùng vị trí tầng 3.

Có lẽ Đồng Tĩnh Nghi quá căng thẳng nên đã nhớ nhầm số phòng, làm cho cô cũng bị nhầm theo.

Thay vì xem mắt Hán Đông Vũ, cô lại gặp Hán Đông Khuê.

Thế thì người bàn luận về dự án “Pretty, Foxy, Naughty” với Đồng Tĩnh Nghi không ai khác ngoài Hán Đông Vũ.
Vậy mà từ đầu đến cuối Hán Đông Khuê vẫn giấu kín chuyện này, không hé miệng dù chỉ nửa lời.

Anh ngang nhiên tự nhận mình là đối tượng xem mắt của cô, còn lấy ông nội anh ra doạ dẫm.

Thì ra anh đã biết mọi chuyện ngay từ đầu nhưng vẫn thản nhiên trêu đùa cô.

Tìm hiểu cái rắm, hẹn hò cái rắm.

Tất cả chỉ là lừa gạt!
Bách Lý Giai Ninh hít một hơi thật sâu để khôi phục lại phong thái làm việc chuyên nghiệp, cúi đầu tập trung vào những điều quan trọng trên tập tài liệu.

Cô không hề biết ánh mắt của Hán Đông Khuê dừng ở trên người cô một lúc rồi mới rời sang nơi khác.
Buổi kí kết hợp đồng cuối cùng cũng kết thúc thành công tốt đẹp, Aurora chính thức hợp tác với MiHu triển khai dự án “Pretty, Foxy, Naughty”.
Tất cả mọi người đều quay lại bộ phận của mình, Đồng Tĩnh Nghi cùng cấp dưới của cô ấy cũng lục tục ra về, Bách Lý Giai Ninh đi theo lão Điền về phía cửa phòng hội nghị.
“Khụ!” Hán Đông Khuê ho nhẹ một tiếng, Bách Lý Giai Ninh dù nghe thấy rất rõ cũng không thèm quay lại nhìn anh lấy một cái.
“Khụ!” Một tiếng ho nữa vang lên, Bách Lý Giai Ninh tiếp tục làm lơ.
“Khụ!” Tiếng ho thứ ba này lớn hơn hẳn nhưng Bách Lý Giai Ninh vẫn quyết định giả điếc.
“Này, có phải anh bị cảm lạnh rồi hay không?” Hán Đông Vũ ngồi bên cạnh quan tâm hỏi.
Hán Đông Khuê cầm cốc nước lên uống một ngụm.

“Không, anh bị người ta ngó lơ rồi.”
Hán Đông Vũ tất nhiên không hiểu ý tứ của anh, anh ta nghĩ anh trai mình chắc là bị cảm lạnh đến mức ấm đầu rồi nên mới nói năng linh tinh, liền nhún vai đứng dậy rời phòng họp, rảo bước đuổi theo Đồng Tĩnh Nghi.
Quay trở lại bàn làm việc, điện thoại của Bách Lý Giai Ninh rung lên, là tin nhắn của Hán Đông Khuê: [Giận dỗi?]
Cô không trả lời, úp điện thoại xuống mặt bàn rồi tiếp tục công việc.

Hán Đông Khuê đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy cô nhắn lại, quyết định thân chinh xuống tầng 15.

Muốn bắt được cọp phải vào hang cọp!
Thời điểm Hán Đông Khuê đại giá quang lâm tầng 15 cũng là lúc nhân viên chuyển phát nhanh ôm một bó hoa hồng khổng lồ đứng trước cửa văn phòng Quảng cáo.

“Xin hỏi, ai là Bách Lý Giai Ninh tiểu thư?”
Bách Lý Giai Ninh đã quá quen với việc này, không đúng, phải là cả tầng 15 đã quen với việc này nên không còn ai cảm thấy bất ngờ nữa.
Người bất ngờ duy nhất chỉ có Hán Đông Khuê.
Anh nhìn thấy cô kéo ghế đứng dậy, uyển chuyển đi từng bước ra cửa kí nhận hoa.
“Wow, bó hoa thật lớn, 1 2 3… có tận 99 đóa hoa hồng.” Trợ lí Tô Tuyết không ngừng xuýt xoa.

“Chị Ninh, bên trong chắc chắn có thiệp, mau lấy ra xem là ai tặng.”
Quả nhiên bên trong bó hoa có một tấm thiệp nhỏ màu xanh bạc hà trang trí hoa văn tinh tế, không những thế còn toả ra hương hoa hồng thơm ngát.

Mở tấm thiệp ra, Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức vứt lại chỗ cũ, uể oải tuỳ ý đem hoa đặt trên bàn làm việc.
“Lục Tư Thành?” Tô Tuyết thò tay nhón lấy tấm thiệp, cười cười nói: “Giám đốc Lục đi công tác Singapore về rồi à?”
“Ai thèm quan tâm?” Bách Lý Giai Ninh day day trán nói.
“Giám đốc Lục là một thành phần tinh anh trong công ty, gia cảnh giàu có, ngoại hình hay năng lực đều tốt, tiền đồ cũng rất xán lạn.

Chị Ninh, chị đừng quá kén chọn.” Tô Tuyết nói ra những lời này cũng là vì suy nghĩ cho Bách Lý Giai Ninh, dù sao trong mắt một trợ lí nhỏ như Tô Tuyết thì Lục Tư Thành đã là quá xuất sắc rồi.
“Chị nghe em nói thì có vẻ em ngưỡng mộ anh ta quá nhỉ, thích thì theo đuổi anh ta đi.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi chế giễu.
“Em chịu thôi, một trợ lí nhỏ như em không dám trèo cao.” Tô Tuyết lắc đầu lè lưỡi.

“Thế còn bó hoa này thì sao?” Tô Tuyết nói với dáng vẻ mong chờ, hai mắt phát sáng lấp lánh như hai viên minh châu.
“Như mọi khi, xử lí giúp chị đi.” Bách Lý Giai Ninh cười cười, khoé môi khẽ cong lên xinh đẹp.
Tô Tuyết đứng dậy cười tủm tỉm, nhanh tay ôm lấy bó hoa hồng mang về bàn làm việc của mình.

“Hoa đẹp quá đi, ước gì có người tặng em bó hoa bằng một nửa thế này thôi cũng được.” Cô cố tình nói thật to để Trần Hiểu Minh ngồi đối diện nghe thấy.
Nói rồi cô nghiêng đầu chụp một tấm ảnh selfie thật xinh đẹp với bó hoa, sau đó chỉnh ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè trên WeChat.

“Cho lũ bạn em ghen tị chết đi, 99 đoá chứ không phải ít đâu.”
“Nhớ khoe cả mẹ Tô, để bà ấy bớt cằn nhằn trong nhà có một đứa con gái ế nhé.” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được trêu chọc.
“Ý kiến này không tệ.

Chị Ninh, em yêu chị!” Tô Tuyết cười toe toét, hai tay hí hoáy nhắn tin khoe mẹ già đang ngồi chơi mạt chược bên nhà hàng xóm.

Hán Đông Khuê ngồi trước bàn làm việc, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau nhấn phím nội bộ trên điện thoại: “Tần Hạo, anh vào văn phòng, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Tần Hạo trước đây là thư kí của Hán Siêu Việt, sau khi ông về hưu, anh ta tiếp tục làm việc cho Hán Đông Khuê.

Nghe giọng sếp tổng có vẻ nghiêm trọng, anh ta ngay lập tức thu dọn giấy tờ trên mặt bàn rồi gõ cửa phòng Tổng giám đốc.
“Chuyện Giám đốc Marketing Lục Tư Thành theo đuổi Trưởng phòng Quảng cáo Bách Lý Giai Ninh, anh làm ở đây lâu hơn tôi, biết những gì thì kể lại hết cho tôi.”
“Chuyện này… cả tập đoàn ai cũng biết, đến cả nhân viên bảo vệ và các dì lao công còn rõ như lòng bàn tay.

Giám đốc Lục phòng Marketing mới gặp Trưởng phòng Bách Lý đã nhất kiến chung tình, ngay lập tức điên cuồng theo đuổi, làm cho toàn bộ nhân viên tập đoàn bàn luận sôi nổi suốt một thời gian dài.”
“Điên cuồng… như thế nào?”
“Tặng hoa tặng quà thì không nói làm gì, anh ta còn xếp nến hình trái tim để bày tỏ tình cảm trước cửa công ty, dán thư tình trên các bảng thông báo ở hành lang tầng 15, thậm chí đăng bài công khai tỏ tình trên siêu thoại của công ty.

À, có một lần anh ta còn tặng một bó hoa làm từ tiền nữa, lần đó người qua đường quay phim chụp ảnh rất đông, lên cả hot search Weibo, nhưng không hiểu sao hot search đó bị xoá cực kì nhanh.

Kết quả là anh ta vẫn bị Trưởng phòng Bách Lý cự tuyệt thẳng thừng.”
Hán Đông Khuê gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
“Theo anh thì theo đuổi công khai như anh ta tốt hơn, hay là âm thầm đưa cô ấy đi ăn cơm xem phim, đi công viên giải trí thì tốt hơn?” Hán Đông Khuê một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Là sao ạ?” Tần Hạo hơi ngớ người ra, cuối cùng như hiểu ra điều gì, lau mồ hôi nói.

“Tất nhiên là phương pháp theo đuổi của Tổng giám đốc tốt hơn, vừa thân mật gần gũi lại dễ bồi dưỡng tình cảm.

Còn Giám đốc Lục quá khoa trương, đa số trường hợp sẽ bị phản tác dụng.”
“Tốt lắm.

Tôi muốn gặp Giám đốc Lục, ngay bây giờ.” Hán Đông Khuê lạnh lùng ra lệnh.

Hán Đông Khuê ngồi dựa vào ghế xoay, chăm chú đọc báo cáo.
Lục Tư Thành đứng trước bàn làm việc văn phòng Tổng giám đốc, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.


Đợt vừa rồi anh ta đi công tác Singapore 2 tháng, lôi kéo được không ít khách hàng tiềm năng mới, tự nhận thấy kết quả chuyến công tác này là rất tốt.
Lúc này bị Hán tổng triệu tập vào văn phòng một mình, anh ta đoán chắc sẽ được khen ngợi, không chừng còn được xem xét thăng chức.

Nhưng anh ta đứng trong phòng đã được nửa giờ đồng hồ, Hán tổng vẫn không nói dù chỉ một câu, làm cho sự tự tin của anh ta bắt đầu nao núng đi ít nhiều.
Cuối cùng Hán Đông Khuê cũng gấp báo cáo lại, giọng nói không nặng không nhẹ: “Giám đốc Lục, báo cáo về chuyến đi Singapore của anh tôi đã xem.

Tôi rất hài lòng, Aurora quả nhiên không tuyển dụng nhầm người.

Chuyến công tác này anh đã lập được chiến công lớn, chúc mừng anh.”
Được nghe Hán tổng mở miệng khen ngợi, Lục Tư Thành mới có thể bớt lo lắng đi một chút.

“Hán tổng quá khen, tôi vẫn còn nhiều thiếu sót.

Rất mong anh chiếu cố.”
Hán Đông Khuê vừa lòng gật đầu.

“Tuy tôi biết Giám đốc Lục vừa rồi đi công tác xa rất vất vả, nhưng có chuyện này vẫn phải làm phiền anh.”
“Hán tổng, tôi xin phép lắng nghe.” Lục Tư Thành thận trọng nói.
“Thị trường Hàn Quốc trước giờ vẫn luôn khó chinh phục, rất nhiều thương hiệu thời trang nước ta đã bỏ vốn đầu tư nhưng kết quả đều không mấy khả quan.

Tập đoàn của chúng ta cũng vậy, hai tháng nay trụ sở bên Hàn Quốc lại xuất hiện vài rắc rối mới.

Bên đó trước giờ do Giám đốc Trần phụ trách, nhưng sức khoẻ của ông ấy dạo gần đây không được tốt.

Tôi tính gọi ông ấy về nước tĩnh dưỡng một thời gian, hi vọng Giám đốc Lục có thể thay tôi đi một chuyến, tiếp quản công việc của Giám đốc Trần.

Đương nhiên, tôi biết anh mới về nước hôm qua nên đã kí duyệt cho anh nghỉ phép có lương một tuần, đồng thời sắp xếp một chuyến nghỉ dưỡng ở Hải Nam 5 ngày 4 đêm, mọi chi phí do tập đoàn chi trả.

Đi nghỉ dưỡng về rồi hãy lên đường.”
Lục Tư Thành nghe vậy rất mơ hồ, được lãnh đạo coi trọng quả thực không dễ dàng, huống hồ là còn được đứng đầu cả một trụ sở lớn.

Đây tuyệt đối được coi là thăng chức.
Nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dù cho có linh cảm không tốt nhưng Lục Tư Thành vẫn phải miễn cưỡng nhận lấy nhiệm vụ mới này.
Lúc Lục Tư Thành chuẩn bị đi ra ngoài liền bị Hán Đông Khuê gọi lại: “Giám đốc Lục, nghe nói anh công khai theo đuổi Trưởng phòng Quảng cáo Bách Lý Giai Ninh rất rầm rộ, trên dưới tập đoàn đều biết.

Vậy cá nhân anh thấy cô ấy là người như thế nào?”
Không ngờ Hán tổng lại đột nhiên nhắc tới Bách Lý Giai Ninh, Lục Tư Thành nhất thời đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Suy nghĩ một lúc, anh ta thành thật trả lời: “Ninh Ninh là một cô gái hoàn hảo, vừa xinh đẹp vừa ưu tú, năng lực làm việc cũng rất tốt.”
Hán Đông Khuê vừa lòng gật đầu, thản nhiên ném ra một câu như sấm giữa trời quang: “Anh thấy cô ấy là người hoàn hảo, tôi cũng thấy vậy.

Nếu tôi cũng theo đuổi cô ấy, theo anh, tỉ lệ thành công là bao nhiêu %?”
Thư kí Tần Hạo ngồi ở bàn thư kí phía bên ngoài thấy Lục Tư Thành thất thểu đi ra, biểu cảm đờ đẫn như người vừa mới bị đoạt mất hồn vía.
Tần Hạo lắc đầu cảm thán.

“Giám đốc Lục đáng thương, chia buồn với anh rơi vào kiếp nạn cả đời bị sếp đì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận