Ngày thứ hai đầu tuần có thể nói là nỗi ám ảnh đối với hầu hết những người đi làm, khiến nó trở thành ngày bị ghét bỏ nhất trong tất cả các ngày của tuần.
Lí do thường là vì chúng ta lại phải bắt đầu một tuần làm việc mới mệt mỏi dài đằng đẵng sau hai ngày tự do thoải mái, nhiều người còn cảm thấy choáng ngợp với khối lượng công việc ngập đầu cần phải đối mặt khi quay lại làm việc.
Bách Lý Giai Ninh là một ngoại lệ, cô không sợ ngày thứ hai vì cô yêu thích công việc của mình, cũng bởi vì cô không cần quan tâm đến vấn đề cơm áo gạo tiền, đi làm đối với cô mà nói chỉ là vấn đề sở thích.
Kể từ lúc gửi bức ảnh táo bạo tối hôm qua, Bách Lý Giai Ninh phát hiện không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của Hán Đông Khuê, không khỏi thất vọng.
“Hay là mình hơi quá lố nhỉ?” Bách Lý Giai Ninh lặng lẽ cắn ngón tay cái tự vấn bản thân, cuối cùng quyết định mặc kệ, đặt điện thoại ở chế độ im lặng.
Cô có thói quen tắt chuông điện thoại trong buổi chụp hình để tập trung tối đa vào công việc.
Vừa mới đầu tuần Bách Lý Giai Ninh đã đến sớm hẳn 15 phút để chuẩn bị cho buổi chụp hình.
Người mẫu được mời chụp ảnh bìa số tháng 2 kiêm phỏng vấn độc quyền cho tạp chí Holy Light là Giang Trạch Thần, đại sứ thương hiệu mới được tuyên bố của Aurora.
Ảnh đế Giang Trạch Thần là một nam diễn viên cực kì nổi tiếng, đã hai lần nhận giải thưởng cao quý về điện ảnh.
Bách Lý Giai Ninh thường xuyên làm việc với Giang Trạch Thần trong các chiến dịch quảng cáo của Aurora nên hai người khá thân thiết cả trong công việc lẫn ngoài đời.
Khi Bách Lý Giai Ninh đẩy cửa bước vào studio, ekip của Giang Trạch Thần đã đến được một lúc rồi.
Giang Trạch Thần đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, vừa thấy Bách Lý Giai Ninh đến liền đứng bật dậy vẫy tay với cô, sau đó đưa cho cô một ly Starbucks do trợ lí của anh mua.
“Ninh Ninh, lần nào gặp cô cũng thấy cô đến sớm, nhiếp ảnh gia còn chưa đến đâu.”
Bách Lý Giai Ninh cảm ơn rồi nhận lấy, cười nói: “Vừa nhận đại ngôn thứ 100 tròn, vừa nhận giải thưởng ‘Nam diễn viên của năm’ trong đêm Tinh Quang Đại Thưởng.
Xin hỏi tâm trạng của Giang ảnh đế sau sự kiện song hỉ lâm môn lúc này đang như thế nào?”
“Tất nhiên là rất cao hứng rồi.” Giang Trạch Thần đứng khoanh tay dựa vào bàn làm việc, cong môi cười nói.
“Chúc mừng anh về danh hiệu đại sứ Aurora, tiếp xúc thương hiệu 2 năm, cuối cùng cũng đến ngày hái quả ngọt.
Tôi không ngờ anh sẽ gặp tôi với một thân phận khác sớm như vậy đấy, cứ tưởng phải mất ít nhất nửa năm nữa anh mới được tuyên đại sứ cơ.”
“Nhắc mới nhớ, cô đã biết chuyện giới giải trí chúng tôi phong cho cô danh hiệu phù thuỷ đại sứ chưa?”
“Là sao?” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy hơi khó hiểu.
“Tất cả những ngôi sao từng chụp ảnh bìa tạp chí mà có cô tham gia trong ekip đều được nhận đại ngôn sau một thời gian ngắn.
Ví dụ như Trịnh Phong đại sứ của Louis Vuitton khu vực châu Á, Lộ Vy đại sứ toàn cầu của Prada, Mina đại sứ của SOLEUS.”
“Xì, mọi người cứ nói quá lên ấy chứ.
Một buổi chụp hình diễn ra thuận lợi là nhờ công sức của cả ekip.
Còn việc ai nhận được danh hiệu hay giải thưởng là do nỗ lực của mỗi người.”
“Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, cô chỉ cần biết trong giới rất nhiều minh tinh lấn sân sang mảng thời trang đều muốn được làm việc với cô.
Cô thực sự mát tay hơn cô nghĩ đấy.
À, tối thứ 4 tuần này cô có rảnh không? Ekip của tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ăn mừng ở Muse Club, rất mong cô sẽ đến chung vui.” Giang Trạch Thần vui vẻ đề nghị.
“Đại sứ Aurora Giang Trạch Thần vung tiền, tôi đương nhiên phải có mặt rồi.” Thấy nhiếp ảnh gia đã đến, Bách Lý Giai Ninh hất cằm về phía cửa ra vào: “Thần tiên tỷ tỷ hạ phàm.”
Nhiếp ảnh gia Kiều Duy cầm máy ảnh thong thả đến gần hai người.
Giang Trạch Thần và Bách Lý Giai Ninh đã từng nhiều lần hợp tác với Kiều Duy nên cũng gọi là quen biết, cả hai vui vẻ gật đầu chào hỏi anh ta.
Kiều Duy là một nhiếp ảnh gia có tiếng tăm, anh ta từng chụp cho rất nhiều tạp chí lớn, được người trong ngành gọi là “thần tiên tỷ tỷ”.
Lí do thứ nhất, Kiều Duy là gay.
Thứ hai, anh ta là quán quân cuộc thi nhiếp ảnh lớn nhất Trung Quốc với bộ ảnh độc đáo “Ghost in Wonderland” – Bóng Ma Trong Thế Giới Thần Tiên.
Về độ nổi tiếng trong nước, Kiều Duy chỉ đứng sau Viên Khải – nhiếp ảnh gia kiêm Giám đốc Sáng tạo của Aurora.
“Giang ảnh đế, sao cậu lại đồng ý chụp hình cho Holy Light vậy?” Kiều Duy vừa mới đến đã không nhịn được tò mò hỏi thẳng.
Người trong giới ai cũng biết Giang Trạch Thần rất khó mời, nhiều người còn nói vui là anh ta chọn tạp chí chứ không phải tạp chí chọn anh ta.
“Thế còn anh thì sao? Kiều đại nhiếp ảnh gia không phải cũng rất khó mời ư?”
Ban đầu Bách Lý Giai Ninh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên khi Giang Trạch Thần lại đồng ý chụp hình cho Holy Light.
Tạp chí này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chính là kiểu đứng ở giữa, cần thêm nhiều cú đột phá mới có thể có chỗ đứng cao hơn trong làng tạp chí thời trang, dĩ nhiên sẽ không bao giờ lọt vào mắt xanh của một minh tinh hạng A như Giang Trạch Thần.
“Còn không phải là vì thù lao hả?” Kiều Duy trợn mắt nói.
“Dù sao tôi cũng chỉ là nhiếp ảnh gia thôi, còn cậu là đại minh tinh, tôi sao có thể so với cậu.”
“Holy Light mời tôi đến thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền sau khi trở thành đại sứ của Aurora, tôi vốn dĩ ban đầu không đồng ý.
Không ngờ họ lại trả gấp đôi thù lao.
Anh biết đấy, làm gì có ai chê tiền.” Giang Trạch Thần nhún vai cười nói.
“Giang ảnh đế dắt túi 100 đại ngôn mà cũng thiếu tiền hả?” Bách Lý Giai Ninh đứng một bên bĩu môi trêu chọc.
“Tôi cũng là người, cũng cần ăn cơm, uống nước, đổ xăng, đóng thuế!” Giang Trạch Thần xì một tiếng, phẩy phẩy tay tỏ vẻ vô vị.
“Nói đi nói lại, tôi vẫn thấy ngạc nhiên khi bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời tôi.”
“Theo một nguồn tin thân cận của tôi, Holy Light mới đổi tổng biên tập.
‘Lady’ Vương Hinh Nhi bị bật ra khỏi ghế tổng biên mà bà ta đã ngồi suốt 10 năm qua, con trai riêng của chồng bà ta lên thay.
Nghe nói vị tổng biên mới rất tài năng nhưng hơi khó tính lại còn lập dị, anh ta muốn cải tổ lại toàn bộ hệ thống nhân sự của tạp chí Holy Light, quyết tâm đưa bọn họ lên một tầm cao mới.” Người quản lí của Giang Trạch Thần nãy giờ vẫn dựng lỗ tai lên nghe ngóng, ngứa miệng không nhịn được phải chen vào mấy câu.
“Vậy nên việc đầu tiên bọn họ làm sau khi thay tổng biên chính là bạo chi, sẵn sàng trả thêm thù lao để mời các gương mặt nổi tiếng phỏng vấn độc quyền?” Bách Lý Giai Ninh nhướng mày hỏi.
“Nước đi này quả thực tốn kém.”
“Bingo! Tôi còn nghe ngóng được tin này nữa, một nửa số thù lao đó là do chính vị tổng biên mới bỏ tiền túi ra.
Hôm nay anh ta đích thân đến đây giám sát buổi chụp hình đấy.” Chị ta lại nói tiếp.
“Nghe đồn anh ta và ‘Lady’ Vương Hinh Nhi ngấm ngầm tranh giành quyền lực nhiều năm rồi.
Lần thay đổi nhân sự này chứng tỏ anh ta đã thắng lớn.” Một nhân viên khác trong ekip của Giang Trạch Thần góp lời.
“Lady sinh được ba cô con gái, Nguỵ tổng nuôi tình nhân bên ngoài thế mà lại đẻ được con trai, liền giấu sang Paris 28 năm mới gọi về nước, chính là người đó đó…”
“Ái chà, sống giữa kinh đô thời trang của thế giới từng ấy năm, chắc là tư duy thời trang cao cấp hơn ‘Lady’ nhiều.”
“Nghe đồn năm xưa ‘Lady’ lợi dụng gia thế ép cưới, cô tình nhân kia mới là người Nguỵ tổng thực sự yêu.”
Đúng là ở đâu có phụ nữ, ở đó có bát quái.
Kiều Duy tặc lưỡi cảm thán.
“Chuyện nội bộ trong gia đình của các phú hào cũng thật lắm rắc rối.”
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy đề tài này càng nói càng vô vị, tính tình cô trước giờ không thích bới móc chuyện riêng tư của người khác.
Đang định đổi đề tài quay lại thảo luận với Giang Trạch Thần hôm nay cần chú ý những gì, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị âm thanh đẩy cửa thu hút nhìn ra bên ngoài.
Mọi người vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Một người đàn ông cao lớn tuấn tú bước vào, hộ tống anh ta là nhân viên trong ekip của Holy Light, tất cả đều mặc đồ màu đen từ đầu xuống chân.
“Wheee, tổng biên mới của bọn họ kia đúng không? Đẹp trai ghê.” Kiều Duy huýt sáo phấn khích, trong giới ai cũng biết anh ta hễ thấy trai đẹp là hai mắt phát sáng.
“Anh tem tém lại đi, đừng doạ người ta chạy mất.” Bách Lý Giai Ninh lắc đầu cười.
“Cả ekip đều mặc full cây đen, nhìn ngầu thật!”
“Cá nhân tôi thấy giống tập đoàn hắc bang hơn.”
Phía bên này mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
Nguỵ Trường Hạ hơi nghiêng đầu nghe trợ lí bên cạnh nói chuyện.
Không biết trợ lí nói gì mà anh lại quay đầu, mắt nhìn thẳng về phía Bách Lý Giai Ninh.
“Này, Nguỵ tổng biên đang nhìn cô kìa.” Giang Trạch Thần đá lông nheo với cô.
“Mỹ nhân vạn người mê có khác, lúc mới quen cô tôi cũng định tán cô đấy.”
“Vớ va vớ vẩn.” Bách Lý Giai Ninh bật cười, vỗ nhẹ vào vai anh ta.
“Hôm nay anh là nhân vật chính, anh ta nhìn anh thì có.”
Nguỵ Trì Hạ đi đến trước mặt mọi người, lịch sự gật đầu chào: “Bonjour.”
Anh ta nói tiếng Pháp?
Nguỵ Trường Hạ dùng tiếng Pháp tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Nguỵ Trường Hạ, tổng biên tập của tạp chí Holy Light.
Rất hân hạnh được hợp tác với Giang tiên sinh và mọi người.”
Trợ lí kiêm phiên dịch viên của anh ta đứng ở giữa, phiên dịch lời anh ta nói từ tiếng Pháp sang tiếng Trung Quốc.
“Xin chào, tôi là Giang Trạch Thần.
Rất vui được hợp tác với quý báo.”
“Xin chào, tôi là nhiếp ảnh gia Kiều Duy.”
“Xin chào, tôi là Bách Lý Giai Ninh thuộc ekip của Aurora, hợp tác vui vẻ.” Bách Lý Giai Ninh dùng tiếng Pháp trôi chảy tự giới thiệu về bản thân.
“Cô biết tiếng Pháp?” Kiều Duy kinh ngạc há hốc miệng.
“Biết một ít.” Bách Lý Giai Ninh cười cười gật đầu.
Nguỵ Trường Hạ dùng ánh mắt không biết là đang thưởng thức hay đang đánh giá liếc nhìn cô, nhếch môi cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Hết màn giới thiệu, Bách Lý Giai Ninh và Kiều Duy giải thích qua cho Giang Trạch Thần nội dung buổi chụp hình.
Bởi vì đây là buổi chụp hình phỏng vấn nên không cần chụp theo chủ đề, có thể thoả sức sáng tạo.
Giang Trạch Thần lúc mới đến đã trang điểm trước, chỉ cần dặm lại phấn là có thể bắt đầu chụp hình luôn.
Bởi vì anh ta đẹp trai sẵn rồi nên lớp trang điểm trên mặt khá nhạt, đầu và đuôi lông mày gảy qua cho sắc nét, môi tô một chút son hồng nhạt, quai hàm và gò má được đánh khối để khuôn mặt góc cạnh hơn.
Mọi người trong studio bắt đầu công việc.
Phông nền và đạo cụ chụp ảnh được sắp xếp theo chủ ý của Kiều Duy, hệ thống đèn chiếu sáng bật hết cỡ.
Hộp tản sáng, tấm hắt sáng, ô hắt sáng, beauty dish, đèn flash,… được setup cẩn thận.
Giang Trạch Thần đứng ở chính giữa bức phông màu trắng, đối diện với máy ảnh.
Kiều Duy cầm máy ảnh giơ lên trước mặt chụp thử một tấm rồi lên tiếng.
“Ánh sáng OK rồi.
Trạch Thần, khởi động bằng một số động tác đơn giản nhé.”
Giang Trạch Thần sẽ chụp hai trang bìa một trước một sau cùng với hai trang bên trong tạp chí.
“Giang tiên sinh, anh hãy xây dựng hình ảnh người đàn ông thanh lịch để làm nổi bật được chiếc đồng hồ này.” Người đại diện ekip của trang sức cao cấp Phoenix ôm iPad trước ngực nói.
Chiếc đồng hồ nạm đá sapphire và kim cương trắng Giang Trạch Thần đang đeo trên tay trái thuộc bộ sưu tập giới hạn của Phoenix, trị giá hơn 1 triệu tệ.
Không biết Nguỵ Trường Hạ đã dùng cách gì mà Phoenix không những đồng ý tài trợ đẩy bìa lại còn cho mượn món trang sức quý giá đến thế.
“Lần này ngoài Aurora còn có trang sức cao cấp Phoenix đẩy bìa, anh phải tận dụng các tư thế để phô bày đồng hồ, lắc tay và nhẫn nhiều nhất có thể.” Bách Lý Giai Ninh đứng cạnh Kiều Duy, làm mẫu một số động tác khoe khéo đồng hồ một cách tinh tế nhất cho Giang Trạch Thần.
“Còn về phần trang phục thì như mọi lần thôi, anh tìm cách tạo dáng làm sao để người xem cảm nhận được độ thoải mái và không gò bó của trang phục Aurora, dù là âu phục hay quần áo đi chơi, quần áo mặc nhà.
Chân có thể co lên hoặc gác lên nhau miễn là khoe được trọn vẹn đôi giày.”
Tuy là chụp ảnh phỏng vấn độc quyền nhưng quảng cáo thương hiệu vẫn rất quan trọng.
“OK, tôi đã biết.” Giang Trạch Thần gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ.
Giang Trạch Thần tuy xuất thân là diễn viên nhưng đã lấn sân sang cả mảng thời trang từ lâu.
Anh ta thường xuyên được mời chụp bìa tạp chí thời trang và làm người mẫu cho một số bộ sưu tập của các thương hiệu không phải đối thủ cạnh tranh trực tiếp của Aurora.
Giang Trạch Thần nhìn thẳng vào ống kính, rất nhanh đã tiến vào trạng thái chuyên nghiệp.
“Tách, tách, tách.”
Tiếng máy chụp ảnh vang lên liên tục, Kiều Duy đứng trước máy ảnh, tay bấm nút lia lịa, giơ tay trái ra hiệu OK.
“Tiếp đi, đổi tư thế nhé.”
Nguỵ Trường Hạ ngồi vắt chéo hai chân sau máy tính ngắm nhìn thành quả chụp hình.
Giang Trạch Thần ngồi trên ghế đạo cụ, mặc áo sơ mi xanh dương và quần vải đen, tay trái đeo đồng hồ Phoenix đưa lên ngang miệng, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào môi, ba ngón tay còn lại hơi cong cong, tay phải đút vào túi quần.
Một chân đặt trên mặt đất, một chân vắt ngang đặt trên ghế, tổng thể bức ảnh trông vừa lười biếng lại vừa cuốn hút.
Giang Trạch Thần mặc áo măng tô đen ngồi trên ghế sofa, hai chân dưới mặt đất mở rộng nhưng bàn chân lại chụm vào nhau, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay buông thõng xuống, trên tay trái lấp lánh chiếc vòng nạm đá sapphire và nhẫn sapphire cùng bộ.
Giang Trạch Thần mặc áo sơ mi xanh lam ngồi trước khung đàn piano, chỉ lộ ra nửa thân trên từ cổ hắt lên, hai bàn tay đặt trên mặt đàn, tay trái đeo đồng hồ đặt hờ lên tay phải.
Khung đàn màu đen sáng bóng phản chiếu toàn bộ khuôn mặt nam tính với ánh mắt sắc bén và cả mặt đồng hồ xuống bên dưới.
Giang Trạch Thần mặc vest kẻ sọc màu xanh đen, sơ mi trắng cổ thắt nơ đen ngồi trước bàn ăn tròn trắng muốt, trên bàn đặt bình trà, lọ hoa mẫu đơn và vài đĩa bánh.
Khuôn mặt hơi hếch lên, tay đeo đồng hồ chống cằm, tay còn lại cong lên chống lên đệm ghế màu xanh lá cây đậm, bức phông nền đằng sau màu đỏ rượu.
Vẫn là bàn ăn đó, Giang Trạch Thần mặc áo len màu xám kết hợp cùng quần vải kẻ ô vuông màu lông chuột, đầu đội mũ kiểu cao bồi rộng vành, chân đi đôi boots màu nâu gác hẳn lên mặt bàn.
Tay trái cầm đĩa bánh, tai phải cầm nĩa cắm một miếng bánh đưa lên miệng.
Giang Trạch Thần mặc áo vest đính sequins tím lấp lánh, cổ đeo vòng ngọc trai, tóc hơi ướt vuốt ngược ra đằng sau, hai tay chống vào hông, đầu hơi nghiêng nhìn thẳng vào ống kính.
Bức ảnh cuối cùng, Giang Trạch Thần mặc áo gile len kẻ ô màu be, quần vải nâu, chân đi giày thể thao trắng, đứng nghiêng người dựa vào ghế đạo cụ.
Với mỗi một phông nền, Bách Lý Giai Ninh đứng một bên hướng dẫn Giang Trạch Thần tạo dáng rất nhiều tư thế.
Không làm cho mọi người thất vọng, Giang Trạch Thần cực kì chuyên nghiệp, động tác và biểu cảm khuôn mặt rất phù hợp với từng loại đạo cụ và phông nền theo đúng yêu cầu của nhiếp ảnh gia và thương hiệu.
Tất cả các khoảnh khắc đều được Kiều Duy khéo léo ghi lại.
Buổi chụp hình hoàn thành nhanh hơn so với dự kiến, Giang Trạch Thần sau khi xem xong ảnh chụp của chính mình thì thong thả đi vào phòng thử đồ thể thay quần áo.
Kiều Duy ngồi trong hậu trường chỉnh sửa hậu kì, nhân viên ekip bắt đầu lục tục thu dọn phông nền và đạo cụ.
Chỉ còn lại hai người là Nguỵ Trường Hạ và Bách Lý Giai Ninh ngồi trước máy tính, bầu không khí có chút trầm lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...