Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Ra khỏi phòng chiếu phim ma quỷ đó rồi, Bách Lý Giai Ninh mới thấy trên trán Hán Đông Khuê lấm tấm mồ hôi.

Cô theo phản xạ đưa tay lên lau mồ hôi cho anh.
Hán Đông Khuê nắm chặt lấy tay cô, giọng nói hơi khàn đi: “Cô tốt nhất ngoan ngoãn từ bây giờ cho tới khi chúng ta về đến nhà, cấm không được động tay động chân.”
Bách Lý Giai Ninh cuối cùng đã nhận ra, anh có phản ứng khi xem bộ phim nóng ban nãy.
Ngồi trên ô tô đi được một đoạn, Hán Đông Khuê mới lơ đãng liếc nhìn cô.

“Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã nổi nóng vô cớ.” Tuy giọng nói có chút áy náy nhưng khuôn mặt vẫn không đổi sắc.
“Không sao, tôi hiểu mà.

Tôi sẽ không đánh giá anh đâu, nếu có đánh giá thì phải là tên bác sĩ sói đội lốt cừu kia cơ.” Bách Lý Giai Ninh nghiêm túc nói.
Hán Đông Khuê khẽ gật đầu, tiếp tục tập trung lái xe.
“Nhưng mà lúc nãy anh cũng muốn lắm đúng không?” Bách Lý Giai Ninh nhìn chằm chằm vào Hán Đông Khuê, trên môi nở một nụ cười trêu chọc.
“Cô muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?” Hán Đông Khuê cảm thấy quẫn bách, cái cô gái nghịch ngợm này, chuyện nhạy cảm mà lại thản nhiên hỏi khơi khơi ra như thế, đã vậy còn không đỏ mặt.
“Ha ha, anh không cần trả lời đâu, đột nhiên tôi không muốn nghe nữa.” Bách Lý Giai Ninh lúc này mới thấy chột dạ, ngại ngùng cười khan một tiếng.
“Trước giờ tôi không có thói quen ỡm ờ.

Tôi nói thẳng luôn, lúc nãy chỉ cần ngồi thêm một phút nữa thôi là tôi sẽ kéo cô đi thuê phòng khách sạn đấy.” Hán Đông Khuê liếc mắt nhìn cô, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.
“…” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy lúc này im lặng chính là vàng!
“Thế còn cô thì sao? Có muốn không?” Hán Đông Khuê cong môi cười nói.
“…” Bách Lý Giai Ninh quyết định giả câm giả điếc.

Nói không chính là nói dối, còn nói có thì khác gì cô đang tự vả mặt.
Thấy cô không chịu trả lời, Hán Đông Khuê rút cục cũng buông tha cho cô, nhưng lại chuyển đề tài.

“Cô thích anh ta à?”
“Anh ta? Anh ta nào?” Bách Lý Giai Ninh nhất thời ngây ngốc.
“Tên trong quán trà ấy… Cô thích kiểu văn nhã bại hoại như vậy à?” Hán Đông Khuê lại hỏi.

“Hay là cô thích được tán tỉnh mạnh bạo?”
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Nếu không thích sao còn đồng ý đi xem thể loại phim này với anh ta?” Hán Đông Khuê lúc nào cũng muốn truy hỏi cô đến cùng.
“Con mắt nào của anh thấy là tôi sẽ đồng ý? Nếu anh không tìm thấy cặp vé mà tên bác sĩ đó vứt lại, thì ngay cả tôi cũng không biết là anh ta sẽ rủ mình đi xem phim.” Bách Lý Giai Ninh nghiêm túc đính chính, nhân phẩm của cô là chuyện không thể đem ra đùa được đâu.
“Nếu tôi rủ cô, ý tôi là đi xem phim bình thường thôi, cô có đồng ý không?”
“Ừm… nếu là anh thì tôi còn phải xem xét.” Bách Lý Giai Ninh nhún vai nói.

“Dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh vì đã đến phá đám rất đúng lúc.”

“Tôi nhận lời cảm ơn của cô.

Nếu hôm nay tôi không đến, có lẽ bây giờ cô đang kêu đến khàn giọng dưới thân hắn rồi đấy.” Hán Đông Khuê quệt môi nói, ánh mắt có chút tối tăm u ám.

Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh đó thôi là anh lại muốn nổi điên, sau đó tự tay giết chết tên bác sĩ khốn nạn.
“Hừ, có mà tôi đánh cho hắn phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ ấy.” Bách Lý Giai Ninh cười lạnh một tiếng.
“Rất tốt.” Hán Đông Khuê thấy cô trả lời quyết liệt như vậy liền nở một nụ cười hài lòng.

“Đi ăn tối nhé? Cô muốn ăn gì nào?”
“Trời lạnh như thế này, hay là làm nồi lẩu đi? Tôi biết một quán ở gần đây, tuy không phải nhà hàng cao cấp nhưng mà ăn ngon lắm.

Đảm bảo anh sẽ thích cho mà xem.” Bách Lý Giai Ninh khoa tay múa chân, vô cùng hào hứng nói.
“Được, theo ý cô.” Hán Đông Khuê tuy là người không kén ăn, nhưng bình thường anh chỉ đến những nơi sang trọng đắt đỏ, thậm chí giá tiền một bữa ăn có thể lên đến vài nghìn đô.

Đây là lần đầu tiên anh đến ăn ở một nhà hàng bình dân, cũng chỉ bởi vì người bên cạnh là cô.
“Anh chắc chắn chưa? Quán lẩu đó chỉ hơn quán bình dân một chút thôi đấy.”
“Cô quên là tôi với cô từng ngồi ăn mỳ hộp trong cửa hàng tiện lợi rồi à?” Hán Đông Khuê lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh là thích hay không thích.
“OK, vậy thì đi thôi.” Bách Lý Giai Ninh gật đầu.

Hán Đông Khuê lái xe đến địa chỉ Bách Lý Giai Ninh chỉ.

Quán lẩu này gồm có hai tầng, bên trong vô cùng đông vui náo nhiệt.

Tầng 1 đặt mười bộ bàn ghế, giờ đang là giờ ăn tối, bàn nào cũng đã kín khách.
Khách đến ăn có đủ mọi loại người, từ đám học sinh mặt mũi non choẹt cho đến dân công sở vẫn còn mặc đồng phục, từ hội các bà mẹ bỉm sữa mang theo cả con nhỏ cho đến mấy người đàn ông trung niên một tay đeo nhẫn cưới, một tay nâng ly bia dô dô ầm ĩ.
Hai người vừa mới bước qua cửa, nhân viên phục vụ đã lập tức chạy ra đón, nhận ra người quen thì cười toe toét: “Chị Ninh, hôm nay chị Nghi không đi cùng à?”
“Ừ.

Tiểu Y, phòng còn chỗ chứ?”
“Dĩ nhiên rồi ạ, anh Dương nói phòng VIP lúc nào cũng để dành sẵn cho chị mà.” Cô bé nhân viên nhe răng cười hì hì, len lén liếc mắt nhìn trộm Hán Đông Khuê một cái.

Không thể trách cô bé háo sắc được, chỉ trách Hán Đông Khuê quá đẹp trai.
“OK, em cứ làm việc tiếp đi, không cần dẫn bọn chị vào đâu.”
“Vậy em đi trước nhé, lát nữa sẽ có người mang thực đơn vào ngay.”
Bách Lý Giai Ninh vui vẻ gật đầu, cô đi trước dẫn đường, hai người đi thẳng tới phòng VIP.

Căn phòng này nằm ở cuối dãy hành lang tầng 1, Bách Lý Giai Ninh bước vào cửa trước, Hán Đông Khuê đi theo sau.
Phòng VIP tuy hơi nhỏ nhưng trang trí khá đẹp, cách âm lại rất tốt.


Chỉ cần đóng cửa phòng lại là hai người bọn họ như bước sang một chiều không gian khác, không còn nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài nữa.
Hán Đông Khuê ngồi xuống cạnh cô, nhàn nhạt hỏi: “Cô hay đến đây lắm à?”
“Quán lẩu này ăn rất ngon lại sạch sẽ, đồ nhúng lẩu toàn là đồ tươi chứ không phải hàng đông lạnh, tôi và bạn bè hay ăn ở đây.

Thỉnh thoảng phòng làm việc liên hoan tôi cũng dẫn họ đến ăn.”
“Thế còn anh Dương là ai?”
“Anh Dương là chủ quán lẩu này, chúng tôi quen biết từ trước nên dù quán đông khách hơn nữa, chỉ cần đến là có chỗ.” Bách Lý Giai Ninh nhìn ra được thắc mắc của Hán Đông Khuê liền chủ động giải thích luôn, không cho anh có cơ hội hỏi sâu hơn.
Thực ra cô không dám nói cặn kẽ, bởi vì anh Dương có ý với cô, lần nào cô đến ăn cũng được giảm giá hoặc tặng món, thậm chí anh Dương còn tự mình ủ rượu ngon mời cô.
Nhân viên phục vụ đi vào phòng đưa thực đơn và bút chì cho bọn họ: “Hai anh chị cứ từ từ chọn món, muốn ăn gì thì đánh dấu vào ô bên cạnh, khi nào chọn xong thì gọi em nhé.“ Nói xong liền rời đi ngay, xem ra hôm nay quán lẩu rất đông khách.
“Anh ăn được cay không? ” Bách Lý Giai Ninh nhìn lướt qua thực đơn, đầu cũng không ngẩng lên.
“Ừm… cũng được.” Thực ra là Hán Đông Khuê không ăn được cay.

Vừa nãy nhìn lướt qua hình ảnh nồi lẩu Tứ Xuyên đỏ rực in trên thực đơn, anh đã cảm thấy dạ dày hơi co thắt biểu tình phản đối rồi.

Nhưng anh làm sao có thể khiến mình mất mặt trước cô được cơ chứ?
Bách Lý Giai Ninh liếc nhìn anh một cái khinh thường.

“Không ăn được cay thì bảo không ăn được, sao phải mạnh miệng? Đàn ông các anh cứ thích tỏ ra mạnh mẽ, rất là buồn cười nhé.”
Hán Đông Khuê nhướng đuôi lông mày, ho nhẹ một cái, bình thản nói: “Tôi ăn cay giỏi lắm, không tin cô cứ gọi loại cay nhất mà xem.” Anh không thể để cô xem thường mình được.
Bách Lý Giai Ninh nhíu mày, dĩ nhiên không tin lời Hán Đông Khuê.

“Tôi không muốn đưa anh đi cấp cứu đâu.” Nói xong cô gọi một nồi lẩu uyên ương.
Lúc nồi lẩu hai ngăn được bê lên, cô còn kêu nhân viên phục vụ xoay luôn ngăn lẩu sữa Trường Thọ về phía Hán Đông Khuê, còn cô một mình một ngăn lẩu Tứ Xuyên.

Sau đó cô còn cố ý trêu chọc: “Anh chịu khó ăn lẩu sữa cho mồm miệng ngọt ngào nhé, với lại tính cách cũng bớt nhạt nhẽo đi đấy.”
Hán Đông Khuê nghĩ đến dạ dày của mình, lười không thèm để ý đến lời nói châm chọc của cô.
“Anh có muốn uống rượu không? Vodka nhé? Hay là Mao Đài?”
“Cô là phụ nữ, không nên uống rượu…”
“Phụ nữ thì đã sao? Tửu lượng của tôi rất khá đấy.” Bách Lý Giai Ninh ngắt lời anh.
“Tôi không muốn nằm ngủ trên sofa cả đêm nữa đâu.” Hán Đông Khuê lạnh nhạt nói, môi mỏng khẽ mấp máy.
“Vậy… vậy thì uống cái khác cũng được.” Bách Lý Giai Ninh gãi mũi, cười xấu hổ.

Chuyện đêm hôm đó cô sắp quên đến nơi rồi, cái con người hẹp hòi này thế nào mà lại vẫn nhớ rõ như vậy.
Cuối cùng hai người bọn họ gọi một bình trà sâm dứa.

Trà sâm dứa vừa thanh mát thơm ngon vừa có tác dụng giải độc mát gan, không những thế còn bảo vệ dạ dày tránh khỏi những tổn thương khi ăn uống, rất thích hợp để dùng sau khi ăn đồ cay nóng và đồ nhiều dầu mỡ.

Tầm 10 phút sau, nhân viên phục vụ bê đồ nhúng lẩu vào, đồ ăn bày kín mặt bàn.

Thịt ba chỉ bò, thịt ba chỉ heo, còn có thịt cừu đỏ hồng bày biện khéo léo trên đĩa tròn.

Hải sản rất tươi, rau củ quả cũng xanh ngắt.
Lẩu Tứ Xuyên đỏ rực cay nồng đậm đà, lẩu Trường Thọ ngọt thanh béo ngậy thơm mùi thuốc bắc, vừa đối lập nhau như lửa với nước, lại vừa hoà quyện say mê.
Hán Đông Khuê liếc nhìn Bách Lý Giai Ninh một cái, tay dài vươn ra nhúng miếng thịt bò ba chỉ vào nước lẩu đang sôi sùng sục, đợi thịt chín kĩ rồi mới chấm vào đĩa nước sốt, sau đó đưa tới tận miệng Bách Lý Giai Ninh.

Lúc đầu cô còn lắc đầu từ chối, nhưng cánh tay của anh vẫn kiên trì giữ nguyên ở vị trí cũ, cô đành bất đắc dĩ há miệng ra ngậm vào.
Mắt thấy cô đã nhai hết rồi nuốt xuống, ánh mắt Hán Đông Khuê mới trở nên dịu dàng hơn.

Anh liên tục gắp thức ăn cho cô, cứ làm như đây là một chuyện vô cùng vui vẻ vậy.
Mãi cho đến khi tiêu diệt sạch sẽ một bàn đồ ăn, Bách Lý Giai Ninh mới gọi nhân viên phục vụ vào, tiếp tục gọi một lượt mới.
Hán Đông Khuê ăn lưng lửng bụng thì dừng, tay trái chống cằm chăm chú nhìn Bách Lý Giai Ninh ăn, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cô.

Trái ngược với anh, từ giây phút Bách Lý Giai Ninh cầm đũa đến tận bây giờ, vẫn chưa thấy cô ngừng tay dù chỉ một phút.
“Cô thích ăn cay đến thế cơ à?”
“Không cay không vui!”
Cô ăn đồ cay rất giỏi, ăn nhiều món có ớt như vậy nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng bình thản, chỉ có hai má là hơi ửng hồng.
“Cô không sợ đau dạ dày à?” Cuối cùng Hán Đông Khuê không nhịn nổi nữa, duỗi tay ngăn động tác của cô lại.
“Nếu không muốn tôi ăn tiếp thì đừng đi theo làm phiền tôi nữa.” Bách Lý Giai Ninh thấy bụng cũng no rồi thì lấy giấy lau miệng, nửa đùa nửa thật nói.
“Tôi đang làm phiền cô?” Hán Đông Khuê chau mày nói.
“Theo anh thì sao?”
“Nếu thế thì tôi sẽ tiếp tục làm âm hồn bất tán, đi theo ám cô đến chết.”
Bách Lý Giai Ninh bật cười.
Hai người sau khi ăn uống no nê thì cùng nhau đi dạo quanh ven hồ cho tiêu cơm.

Gió thổi lồng lộng trên mặt hồ, Bách Lý Giai Ninh thấy hơi lạnh nên đút hai tay vào túi áo khoác lông, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Tại sao hôm nay anh lại đưa tôi đi ăn tối?”
“Tôi nghĩ đây là trình tự bình thường của hai người đang quen nhau.

Xem phim, ăn tối, uống trà, đi dạo phố.

Cô cảm thấy chỗ nào không ổn cứ nói với tôi, tôi sẽ điều chỉnh.”
“Ai nói với anh chúng ta đang quen nhau?” Cô căn bản còn chưa đồng ý qua lại với anh.
“Tôi nói.” Hán Đông Khuê nhíu mày, ánh mắt nhìn Bách Lý Giai Ninh đầy ý vị thâm trường.

“Chúng ta đang quen nhau, tại sao cô lại có thể tiếp tục đi xem mắt với người khác? Đấy gọi là hồng hạnh xuất tường.”
“Anh đang chất vấn ngược lại tôi đấy à?”
“Đừng đi xem mắt nữa, có được không?” Hán Đông Khuê bỗng nhiên giảm dần tốc độ rồi dừng lại hẳn.

Anh đứng sau lưng cô cách mấy bước chân, cúi đầu nói: “Tôi… rất không vui.”

Bách Lý Giai Ninh lần đầu tiên thấy Hán Đông Khuê nói ra cảm xúc trong lòng mình thì vô cùng sửng sốt.

Cô quay đầu lại nhìn Hán Đông Khuê, chỉ thấy anh vẫn đứng chỗ cũ, hai mắt chăm chú nhìn cô.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cô thấy mình như bị thôi miên.

Cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại gật đầu.

“Được, không đi xem mắt nữa.”
Suốt dọc đường về nhà, Hán Đông Khuê chỉ im lặng lái xe, nhưng khuôn mặt có vẻ khá dễ chịu.

Đến tận lúc về đến dưới nhà cô, anh mới chịu mở miệng: “Nhớ hàng ngày phải nhắn tin cho tôi.”
“Gửi mấy clip hài hước anh có xem không?”
“Miễn là cô gửi thì tôi đều xem hết.” Hán Đông Khuê khẽ gật đầu.
“Được rồi.

Lái xe cẩn thận.

Chúc ngủ ngon.” Bách Lý Giai Ninh vẫy tay mấy cái rồi đi lên đại sảnh vào thang máy.
Hán Đông Khuê bước ra ngoài, đứng dựa vào xe gọi điện cho thư kí Tần Hạo: “Đã xử lí xong rồi sao? Tốt lắm.

Tiếp đến là bác sĩ Trầm Dục Thành, con trai Trầm Chính Đông Trầm thị.

Cuối cùng là rạp chiếu phim Nhất Đẳng, phòng chiếu số 9.

Một chữ cũng không được lọt ra ngoài!”
Anh biết trong rạp chiếu phim nào cũng có camera, tuy hai người bọn họ không có hành động gì quá trớn, bị quay trúng cũng chẳng sao.

Nhưng ngộ nhỡ nhân viên rạp phim nhận ra anh, chắc chắn sẽ có scandal không hay ho nổ ra.
Tổng giám đốc tập đoàn Aurora đi xem phim cấm với phụ nữ?
Nếu chuyện này bị lộ ra, anh dĩ nhiên không sợ bản thân bị chê cười, thế nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến Bách Lý Giai Ninh.

Không biết từ bao giờ, đối với anh, an toàn của cô luôn được đặt lên trên đầu, trên cả bản thân anh.
Anh vừa mới nghĩ đến Bách Lý Giai Ninh thì đã thấy tin nhắn của cô gửi đến, là một clip vui về chó mèo.

Hán Đông Khuê thực sự xem hết clip, xem xong còn gửi lại icon ôm bụng cười, sau đó nhắn thêm một câu: [Ngủ ngon nhé, nhớ mơ về tôi.]
Bách Lý Giai Ninh gõ một dòng tin nhắn rất dài, nhưng sau đó dấu ba chấm dừng lại, chứng tỏ cô đã xoá hoặc không muốn gửi tin nhắn đi nữa.

Hán Đông Khuê tò mò hỏi: [Định nhắn gì vậy?]
5 phút sau Bách Lý Giai Ninh mới trả lời, là một bức ảnh chụp selfie rất xinh, trên tai cô đeo đôi khuyên tai Tiffany & Co.

anh mua tặng cô.

Hán Đông Khuê thả tim vào bức ảnh, sau đó lưu nó về điện thoại đặt làm hình nền, cất điện thoại vào túi, cúi đầu chui vào trong xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận