“Cái gì cơ? Chị muốn kết hôn á?”
Ngữ điệu của Bách Lý Giai Ninh không nhịn được cất cao lên vài phần.
“Mày nhỏ cái mồm thôi! Chị đã nói rồi, không phải là kết hôn.” Đồng Tĩnh Nghi nhăn mặt, vội vàng phủ nhận.
“Ninh Ninh, là đi xem mắt! Chỉ là đi xem mắt thôi mà.”
“Người theo đuổi Đồng đại tiểu thư xếp hàng hết mấy con phố, bác Đồng còn phải lo không gả được con gái cơ à?” Bách Lý Giai Ninh duỗi tay gắp một miếng Sashimi cá hồi màu đỏ cam óng ánh, bỏ vào trong bát của Đồng Tĩnh Nghi.
Hai cô gái ngồi bệt trên chiếu Tatami trong phòng riêng, trước mặt là một chiếc thuyền gỗ đồ sộ dài hơn 1 mét.
Trên thuyền xếp đầy hải sản tươi sống thái lát, màu sắc giữa các miếng hải sản được bố trí hài hoà như một bức tranh mùa xuân vô cùng sống động.
Nhìn sơ qua thì thấy có cá hồi Salmon King, cá ngừ vây xanh đại dương, cá trích, sò điệp, bào ngư, cá bơn vàng, cá Kinki, nhím biển, bạch tuộc,… cùng các loại Sushi, Nigiri, Gunkan được xếp trong các khay tròn.
Tất cả hải sản cao cấp trên bàn đều rất tươi mới, bởi vì chúng được đánh bắt, ướp lạnh và vận chuyển trực tiếp qua đường hàng không trong vòng 24 giờ.
Hải sản được đặt trên lớp đá tinh khiết vẫn còn bốc khói nghi ngút, điểm xuyết bằng các lát chanh tươi, lá tía tô, lá bạc hà, củ cải trắng, rong biển và vài bông hoa phong lan tím.
Đặc biệt nhất phải kể đến một con tôm hùm Alaska nặng hơn 1,5 kg đặt ở chính giữa bàn ăn.
Thuyền Sashimi thượng hạng này có giá cao ngất ngưởng – hơn 1 vạn tệ, không phải ai cũng có diễm phúc để thưởng thức.
“Haizzz, tất cả đều tại mẹ chị chứ ai vào đây nữa.
Bà ấy quá nóng vội trong việc mở rộng kinh doanh nên đã có một nước đi sai lầm nghiêm trọng.
Chính là thương vụ đầu tư vào chuỗi store hồi đầu năm đấy, thất bại thảm hại luôn, sau đó ngân sách của MiHu bị thâm hụt không nhỏ.
Hiện tại công ty cần một khoản tiền lớn, nếu không sẽ bị phá sản.” Đồng Tĩnh Nghi hai tay chống cằm, thở dài một hơi rầu rĩ.
Miếng Sashimi trong bát Đồng Tĩnh Nghi vẫn còn nguyên, cô vốn dĩ không còn tâm trạng nào để mà ăn uống.
Hôm nay cô gọi Bách Lý Giai Ninh đến đây mục đích chính là để tâm sự.
“Cùng lắm thì em cho chị mượn tiền là xong chứ gì, khi nào trả cũng được mà.
Hiện tại chị cần bao nhiêu? 10 triệu tệ? Hay 100 triệu?” Bách Lý Giai Ninh nhún vai, ngữ điệu vô cùng tự nhiên phóng khoáng.
“Cứ nói một con số đi, điện thoại chị sẽ rung ngay lập tức.”
“Phòng Kế toán vẫn đang tổng hợp lại báo cáo tài chính, có lẽ là rơi vào khoảng vài triệu tệ.
Chị cũng từng nghĩ đến chuyện vay tiền em, nhưng em thừa biết tính mẹ chị mà, bà ấy thà bán công ty, thậm chí bán cả con gái còn hơn mượn tiền người họ Bách Lý.” Đồng Tĩnh Nghi lắc đầu nguầy nguậy, mới nghĩ đến cảnh tượng mẹ cô mỗi khi nổi giận hai mắt phun ra lửa thôi là đã sợ đến mức rụt cả cổ lại.
Nói về mâu thuẫn giữa Đồng gia và Bách Lý gia thì không hề có, mà nguyên nhân chính lại là do mối thù giữa Đường gia và Bách Lý gia – dòng họ bên ngoại của Đồng Tĩnh Nghi và Bách Lý Giai Ninh.
Mối thù này liên quan đến chuyện tình ái thời còn trẻ của các vị phụ huynh, kể ra cũng không vui vẻ gì.
Bách Lý Giai Ninh được đặt tên theo họ mẹ, điều này càng khiến Đường gia chướng tai gai mắt, bọn họ dùng đủ mọi cách chia rẽ tình bạn giữa cô và Đồng Tĩnh Nghi.
Hai cô gái đương nhiên chẳng quan tâm đến quá khứ của người lớn, vẫn luôn qua lại thân thiết với nhau nhiều năm trời.
Bách Lý Giai Ninh nâng chén rượu Sake lên uống một ngụm cho nhuận giọng rồi mới hỏi tiếp: “Chị nói cũng đúng… Nhưng mà chuyện MiHu làm ăn thua lỗ thì liên quan gì đến việc chị đi xem mắt?”
“Vấn đề nằm ở gia cảnh của đối tượng xem mắt…” Đồng Tĩnh Nghi cầm điện thoại lên, hắng giọng đọc nguyên văn tin nhắn của mẹ.
“Phó tổng giám đốc tập đoàn thời trang Aurora là cháu trai của Hán Siêu Việt – người sáng lập ra tập đoàn Aurora.
Hán Siêu Việt là một nhân vật rất có sức ảnh hưởng trong giới thời trang châu Á, nhưng lại vì chuyện cháu trai trăng hoa không muốn kết hôn mà đau đầu nhiều năm trời.
Bố con thời trẻ từng là học trò của Hán Siêu Việt, ông ấy biết chuyện Nghi Nghi nhà mình cũng đến độ tuổi lập gia đình thì rất muốn để hai đứa gặp gỡ làm quen.
Nếu thuận lợi tiến thêm một bước kết hôn với cháu trai ông ấy, Hán Siêu Việt hứa sẽ giúp đỡ rót vốn cho MiHu vượt qua hoàn cảnh khó khăn lúc này.
Nghi Nghi, mẹ biết con đã đổ rất nhiều tâm huyết vào MiHu, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn công ty của gia đình chúng ta cứ thế mà phá sản.”
Bách Lý Giai Ninh khoanh tay nghiêm túc lắng nghe, càng nghe càng không thể không thấy hợp lí.
Liên hôn là chuyện hết sức bình thường trong giới thượng lưu dù bây giờ đã là thế kỉ thứ 21.
Nhưng việc này thực sự quá không công bằng cho Đồng Tĩnh Nghi, cô ấy là một nữ cường nhân yêu công việc hơn hết thảy mọi thứ trên đời.
Từ lúc còn bé Đồng Tĩnh Nghi đã phải chịu sự giáo dục có phần cực đoan của mẹ.
Cô ấy luôn mơ về một ngày sự nghiệp đủ lớn mạnh để có thể tách ra đi trên con đường riêng bằng chính đôi chân của mình, đồng nghĩa với việc thoát khỏi sự kìm kẹp thái quá của mẹ cô.
Cô ấy là một con mọt cuồng deadline chính hiệu, ngày đêm cống hiến hết mình cho MiHu đến mức quên ăn quên ngủ.
Chính vì thế năm nay đã 26 tuổi rồi mà Đồng Tĩnh Nghi vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, âu cũng là điều dễ hiểu.
“Ơ này, mẹ chị muốn bán con gái thật đấy à? Số tiền vài triệu tệ chắc chắn không thể nằm trong khả năng gánh vác của bà ấy trong ngày một ngày hai được đâu.”
MiHu là công ty do Đường Dĩ Hân, mẹ của Đồng Tĩnh Nghi thành lập cách đây 5 năm.
Đây là một thương hiệu thời trang online, bán trực tuyến trên các trang thương mại điện tử.
Mới vừa rồi MiHu mở chuỗi cửa hiệu bán lẻ sản phẩm nhưng lại gặp đúng khoảng thời gian suy giảm kinh tế toàn cầu, chưa đầy 1 năm đã phải đóng cửa hàng loạt vì không đủ tiền duy trì chi phí thuê mặt bằng.
“Nói thẳng ra thì đúng là bán con chứ còn gì nữa.” Đồng Tĩnh Nghi lại thở dài, khó nhọc nuốt nước miếng.
“Ninh Ninh, em cũng biết chị chưa thể kết hôn lúc này mà.
Nếu kết hôn, chị không những không thoát khỏi cái lồng son của mẹ mà có khi còn vùi đầu vào một cái lồng khác to hơn, chắc chắn hơn, không bao giờ có thể trở mình được nữa.
Quan trọng nhất là, chị nghe nói cháu trai của Hán Siêu Việt là một playboy chính hiệu, anh ta thay người yêu như thay áo, có khi con rơi con vãi đầy ra đường đấy.
Chị không thể kết hôn với một kẻ phóng túng như vậy được.”
“Nhưng ngoài cách này ra thì còn có cách nào nữa đâu? MiHu đang làm ăn thua lỗ, vay ngân hàng gần như là bất khả thi, trừ khi MiHu phải có tài sản thế chấp rất giá trị.”
“Chị nghĩ là chị vẫn có cơ hội, bởi vì anh ta còn có một người anh trai ruột, chính là Tổng giám đốc Aurora.
Người này tính cách trái ngược với em trai mình, nghe nói anh ta quanh năm chỉ biết đến công việc, họp hành và đi công tác.
Chị muốn gặp Tổng giám đốc, giới thiệu về dự án ‘Pretty, Foxy, Naughty’ mà chị đã ấp ủ suốt 3 năm qua.
Nếu như anh ta đồng ý rót vốn vào dự án thì MiHu và Aurora sẽ hợp tác thành công mà không cần đến một cái đám cưới nào cả.” Đồng Tĩnh Nghi quả quyết nói, trong mắt cô bừng lên một ngọn lửa niềm tin chiến thắng mãnh liệt.
“Chị chắc là sẽ thành công chứ? Có cần em giúp gì không? Dù em chỉ là một trưởng phòng Quảng cáo nho nhỏ của Aurora, nhưng em thề sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì chị, thậm chí hack tài liệu mật của công ty em cũng làm được luôn.” Bách Lý Giai Ninh vỗ ngực khảng khái nói.
“Ha ha ha, cái con bé này.” Đồng Tĩnh Nghi nghe bạn thân nói không khỏi bật cười.
“Chị vẫn không hiểu vì sao mày đường đường là đại tiểu thư Tống gia, nắm trong tay một nửa quyền thừa kế của tập đoàn đa quốc gia IRIS lại không chịu ngoan ngoãn làm bà chủ, nhất định chạy sang công ty khác làm một trưởng phòng nhỏ bé.”
“Em cũng giống như chị thôi, chúng ta đều là những mỹ nữ không muốn ỷ lại vào gia đình mà.
Đến lúc IRIS thật sự cần thì em sẽ trở về, còn bây giờ không phải có thằng nhóc Tống Tử Phong gánh vác rồi sao?”
Tống Tử Phong là em trai sinh đôi của cô, cậu theo họ bố nên hai chị em mỗi người mang một họ khác nhau.
Lúc còn đi học, hai người thường xuyên nhận được câu hỏi từ bạn bè và thầy cô: bọn họ có thực sự là chị em ruột không.
“Quay lại chuyện chính đi, em phải giúp chị!” Đồng Tĩnh Nghi nắm chặt tay Bách Lý Giai Ninh, giọng nói cực kì kiên định.
“Không hiểu sao buổi xem mắt ngày hôm đó lại trùng với cuộc gặp với Tổng giám đốc Aurora.
Để hẹn được anh ta, chị đã phải nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ, uống vào bụng không ít rượu đấy.
Chị không có thuật phân thân, thế nên… em đóng giả chị rồi đi xem mắt thay chị nhé.
Mục đích là làm đối phương không có hứng thú, thậm chí chán ghét cũng được.”
“Chị không sợ anh ta mới nhìn thấy em đã mê như điếu đổ à?” Bách Lý Giai Ninh cười khúc khích, mắt phượng dài nheo lại thành một vầng trăng khuyết nhỏ, vô cùng xinh đẹp động lòng người.
“Chị đã tìm hiểu qua rồi, những tình nhân trước đây của anh ta toàn là mấy cô em thanh thuần, còn có chút ngây thơ chất phác ấy.
Mày nhìn lại mình đi, từ đầu xuống chân chỉ có thể dùng hai chữ ‘yêu nữ’ để miêu tả.” Đồng Tĩnh Nghi bĩu môi nói.
Đồng Tĩnh Nghi nói không hề sai, Bách Lý Giai Ninh thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp sắc sảo của bố mẹ, từ bé đã là một đại mỹ nữ.
Lớn lên một chút, người theo đuổi cô như sóng Trường Giang, lớp sau xô lên lớp trước không lúc nào ngơi nghỉ.
Trên bàn làm việc của Bách Lý Giai Ninh, thậm chí cả tầng 15 của phòng Quảng cáo luôn luôn tràn ngập trong hoa tươi, gấu bông và bánh trái trà sữa từ những kẻ trồng cây si gửi đến.
Cô cũng rất nghĩa khí chia đều cho tất cả mọi người trong phòng, vì vậy rất được lòng chị em đồng nghiệp.
“Thôi được rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp.
Bổn cung đành giúp kẻ đáng thương nhà ngươi vậy.
Mục tiêu là làm cho đối phương không hài lòng, không đồng ý mối hôn sự này, ta nói đúng chưa?” Bách Lý Giai Ninh khoanh tay, lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Nương nương vạn tuế! Nương nương, người chính là vị phúc tinh của nô tì.” Đồng Tĩnh Nghi nhoài người qua bàn ăn, vòng tay ôm chặt lấy cô bạn thân ngồi đối diện.
“Từ từ đã.” Bách Lý Giai Ninh gỡ tay Đồng Tĩnh Nghi trên cổ ra cho dễ thở.
“Nhưng đối tượng xem mắt là Phó tổng giám đốc Aurora, em cũng làm việc ở tập đoàn này mà.
Có sợ anh ta sẽ nhận ra em không?”
“Tưởng gì, em cứ yên tâm, hai anh em Hán gia lúc trước một người làm ở trụ sở tại Mỹ, người còn lại bên Nhật Bản.
Hán Siêu Việt về hưu, cả hai cháu trai đều mới về nước tiếp nhận chức vụ chưa được bao lâu, chắc chắn không biết em là ma nào đâu.”
“Thế còn con trai của Hán Siêu Việt đâu? Sao em không thấy chị nhắc đến nhỉ?” Bách Lý Giai Ninh không khỏi thắc mắc.
“Chuyện này Hán gia giấu kĩ lắm, giới truyền thông chỉ biết con trai Hán Siêu Việt bị bệnh thôi.
Bố chị là học trò của Hán Siêu Việt nên mới biết được một ít tin tức quan trọng đấy.
Con trai ông ta 10 năm trước uống rượu say lái xe đâm phải dải phân cách, sống thực vật cũng đã từng ấy năm rồi.
Người này chính là bố ruột của hai anh em đó.” Đồng Tĩnh Nghi nhỏ giọng nói.
Bách Lý Giai Ninh gật gù tiếp nhận thông tin, trong đầu mơ hồ nảy ra vài ý tưởng cho buổi xem mắt bất đắc dĩ sắp tới.
…
Thích phụ nữ thanh thuần?
Vậy thì cô sẽ ăn mặc thật bốc lửa.
Thích phụ nữ ngây thơ chất phác?
Vậy thì cô sẽ bày ra bộ mặt vừa mê sắc vừa mê tiền.
Xoay một vòng trước gương, Bách Lý Giai Ninh tặc lưỡi cảm thán, tự thấy vô cùng hài lòng.
Cô mặc váy body hai dây cúp ngực bằng chất liệu satin của Saint Laurent kết hợp với giày cao gót cùng hãng, túi xách Chanel và áo choàng lông thú Prada.
Đại mỹ nữ xuất chiêu! Hoa hoa công tử hãy đợi đấy, tốt nhất anh ta nên chuẩn bị khăn giấy phòng trường hợp chảy máu mũi đi là vừa.
Trong lúc Bách Lý Giai Ninh lái xe đến nhà hàng, radio phát chương trình dự đoán tình yêu của 12 cung Hoàng đạo trong tháng tới.
Theo như dự đoán, chòm sao Song Ngư của cô sắp tới có vận đào hoa rất tốt, khả năng cao sẽ gặp chân mệnh thiên tử của đời mình.
Bách Lý Giai Ninh bĩu môi, cô đã nghe mấy lời dự đoán này hàng trăm lần rồi mà có thấy tình yêu đích thực nào đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...