Nàng vội vàng đứng dậy, xốc chăn, hận không thể lập tức vào kinh, nhưng lý trí nhắc nhở nàng, từ biên thành đến kinh thành ngồi xe ngựa nhanh nhất cũng đến hai mươi ngày, trên đường còn phải qua sông Hoàng Hà, nàng hiện giờ không có nội lực, cũng không có lộ phí, một mình lên đường không an toàn. Vả lại thật vất vả mới sống lại, nàng phải quý trọng sinh mệnh không dễ có được này, mới có thể cùng Vô Ưu bên nhau cả đời.
Gió buổi tối thực lạnh, Mạn Yêu xuống giường, từ trong ngăn tủ của Tống Hoàn tìm một bộ xiêm y màu trắng mặc thêm. Lại nhìn chung quanh một vòng, Tống Hoàn tuy là tiểu thư, nhưng trong phòng hình như không có đồ vật đáng giá gì. Mạn Yêu ngồi ở trước bàn trang điểm, cột tóc lại, suy tư, như thế nào mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất thuận lợi vào kinh? Nếu cùng Tống đại nhân nói thẳng vào vấn đề, có làm hắn sợ hay không?
Trời sáng, có nha hoàn đẩy cửa đi vào, thấy trên giường không có người, Mạn Yêu đứng đưa lưng về phía cửa, nha hoàn kia chỉ xem như là mình thấy quỷ, sợ tới mức hồn phi phách tán, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mạn Yêu đem nha hoàn kia đỡ vào phòng, liền đi linh đường tìm Tống đại nhân.
Tống đại nhân đứng ở trước linh vị mẫu thân của Tống Hoàn sám hối, nghe được có người tiến vào, hắn nhíu nhíu mày, không có quay đầu lại. Mạn Yêu đóng cửa lại, bước lên phía trước, thành kính mà đối với linh bài của mẫu thân Tống Hoàn bái lạy, tỏ vẻ cảm tạ tận đáy lòng. Nàng đứng ở phía sau tay phải của Tống đại nhân, ánh đèn mờ nhạt lập loè, khiến thân ảnh mỏng manh đơn bạc của nàng thoạt nhìn có chút mờ ảo, có vẻ không chân thật.
Tống đại nhân vừa chuyển mắt nhìn thấy nữ nhi đã đứt hơi của mình, giật mình, sắc mặt tức khắc trắng bệch, nhưng hắn vẫn còn xem là trấn định, xoay người ánh mắt phức tạp nói: "Hoàn nhi, con sao lại đến đây? Con có phải trách ta đối với con quá nghiêm khắc hay không? Cho nên mới dùng biện pháp cực đoan như thế phản kháng ta? Cả đời này của ta, không thẹn với thiên địa, độc nhất chỉ hổ thẹn với mẫu thân con, ta muốn đem con dạy bảo cho tốt, không cô phụ kỳ vọng của mẫu thân con, nhưng con cố tình không biết cố gắng, thường xuyên làm sai chuyện còn không thừa nhận, ta đối với con nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho con, ai ngờ con......"
Mạn Yêu thấy Tống đại nhân thần sắc bi thương áy náy, lời nói cũng không nói tiếp được nữa, Nàng hơi thở dài, vốn dĩ muốn gọn gàng dứt khoát nói thẳng ra, giờ phút này lại do dự, cảm xúc mất đi người thân nàng không phải không biết. Nàng nghĩ nghĩ, mới nói: "Cha, người đừng khổ sở, nữ nhi chỉ là đi gặp mẹ một lát, hiện giờ đã trở lại."
Tống đại nhân sửng sốt, cúi đầu nhìn cái bóng của nàng trên mặt đất, nhíu mày, suy ngẫm, đại phu rõ ràng chẩn đoán chính xác rằng nàng đã tắt thở, tại sao đột nhiên sống lại?
Tống đại nhân nhìn chằm chằm mặt nàng, tinh tế tỉ mỉ đánh giá, sắc mặt nữ tử trước mắt có chút tái nhợt, mày đẹp nhíu lại, ấn đường hàm chứa một mạt sầu bi, đó là biểu tình quen thuộc của nữ nhi hắn. Nhưng mà, đôi mắt kia, bề ngoài nhìn qua giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt cho hắn cảm giác cùng trước kia không giống nhau. Nữ nhi của hắn tính tình yếu đuối, rất sợ hắn, bình thường ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn, nhưng nữ tử này dùng ánh mắt sắc bén đối mặt hắn, nhìn như đang né tránh, kỳ thật bình thản ung dung, đáy mắt cũng không có một chút cảm xúc sợ hãi.
"Ngươi không phải Hoàn nhi! Ngươi là ai? Vì sao phải giả dạng bộ dáng nữ nhi của bổn quan tới lừa bổn quan? Hay là Hoàn nhi chết có quan hệ đến ngươi? Còn không mau mau nói thật, nếu không, đừng trách bổn quan vô tình!" Tống đại nhân nâng mặt, biểu tình nghiêm túc, ngữ khí như thẩm tra phạm nhân rất là sắc bén.
Mạn Yêu kinh hãi, không dự đoán được nhanh như vậy đã bị nhìn ra manh mối, Tống đại nhân này, quả nhiên không bình thường. Nếu đổi thành một người bình thường, khả năng sẽ bị hoảng loạn, nhưng nàng há là người bình thường, chỉ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu, âm thanh nhu nhược nói: "Cha người đang nói cái gì? Nữ nhi nghe không hiểu?"
Tống đại nhân thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, không có nửa điểm hoảng loạn, không giống như là giả bộ. Mà giọng nói của nàng không sai, lại nhìn thân hình nàng cùng với nữ nhi không khác biệt gì, mày càng thêm nhăn chặt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hắn đa nghi? Đã đi qua quỷ môn quan một lần, cho nên nàng mới có thay đổi này? Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại trên vành tai của nữ nhi hắn có một nốt ruồi, hắn hơi hơi liếc mắt, theo ánh đèn mà nhìn nhìn, một nốt ruồi trên vành tai của nữ tử thình lình hiện ra trước mắt. Hắn chấn động, quả thật là Hoàn nhi! Nó thật sự còn sống! Mặc dù chuyện này không thể tưởng tượng được, nhưng hắn lại không thể không tin. Nhớ tới lời nói vừa rồi của nàng, vội vàng hỏi: "Con nói, con thấy mẫu thân của con?"
Mạn Yêu gật đầu, Tống đại nhân lại hỏi: "Mẫu thân của con có nói cái gì không?"
Mạn Yêu nói: "Mẫu thân nói, sự tiếc nuối cả đời của mẫu thân, là không thể ở trước khi rời đi nhân thế có thể trở lại kinh thành lần nữa, để gặp mặt bà ngoại. Mẫu thân hy vọng con có thể thay người đi gặp mặt một lần."
Tống đại nhân cúi đầu, nhớ tới phu nhân đã mất, tâm sinh áy náy, chỉ liên tục gật đầu: "Được, cha an bài người đưa con đi kinh thành hoàn thành tâm nguyện mẫu thân con."
Mạn Yêu trong lòng đại hỉ, nói cảm tạ, liền cùng Tống đại nhân nói càng nhanh càng tốt, lúc sau liền trở về phòng thu thập đồ vật, ngày hôm sau liền xuất phát.
Sau khi ngồi xe ngựa đi được mười ngày, dọc theo đường đi đều thực thuận lợi, đến thẳng sông Hoàng Hà.
Thời tiết ngày hôm nay âm u, buổi chiều trời đã đen. Không trung mây đen cuồn cuộn, bọn họ ngồi thuyền được nửa đường, đột nhiên, trên không trung sấm sét ầm ầm, cuồng phong gào thét, giữa sông sóng gió thay nhau nổi lên, con thuyền không vững, lắc lư mất đi năng lực khống chế phương hướng.
Trên thuyền mọi người đều hoảng sợ, Mạn Yêu càng là kinh hãi, nếu đổi lại là trước kia, nàng vận dụng khinh công phi thân đến bờ đối diện cũng không phải là việc khó, nhưng thân thể này không có nội lực, nếu rơi xuống nước, trời lạnh như thế, nàng không dám bảo đảm chính mình có thể bình yên vô sự lên bờ hay không. Mắt thấy thời tiết càng ngày càng ác liệt, thuyền lại không cách nào đi về phía trước, thậm chí ở trong lắc lư lay động nước sông tràn vào. Tống đại nhân an bài những người đó tuy có chút võ công, nhưng lại không đủ năng lực ở tại loại tình hình này bảo vệ nàng bình yên vô sự, đối mặt với tình cảnh này, người trên thuyền hoảng loạn không biết phải làm sao, càng không rảnh bận tâm tới nàng.
Mạn Yêu nhìn sóng gió quay cuồng giữa sông, trong lòng bỗng nhiên sinh ra tuyệt vọng. Nàng nhìn bầu trời đen tối nơi xa, bi ai nói: "Ông trời mắt bị mù thật sao? Ta nhiều lần trải qua gian khổ, mới có thể trọng sinh, vì sao ngài muốn tàn nhẫn như vậy, không chịu tha cho ta?"
Trong lồng ngực của nàng thống hận oán giận đan xen, đột nhiên ngửa đầu, đối với trời cao lớn tiếng chất vấn: "Vì sao? Vì sao? Vì sao... Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Vì sao ta muốn hạnh phúc......lại khó khăn đến như thế?"
Người trên thuyền bỗng nhiên an tĩnh, đều quay đầu nhìn nàng, nhìn cái đại tiểu thư luôn luôn yếu đuối, đối với hạ nhân nói một câu cũng rất nhỏ giọng, giờ phút này như là thay đổi thành một người, nàng chỉ trời giận mắng, có một loại khí thế nghiêm nghị không thể tả, là bọn họ chưa từng gặp qua.
Sau khi Mạn Yêu phát tiết, ngã ngồi ở trên boong thuyền, cả người đều tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương phẫn nộ, trong khoang thuyền nước càng ngày càng nhiều, ở ngay khắc nàng cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bờ bên kia đột nhiên có một bóng hình bay qua, đạp nước qua sông, trong nháy mắt liền tới trước mặt nàng.
(Có bạn nào đọc tới đây, đoán được người đó là ai không?)
Mạn Yêu ngẩn người, còn không có kịp thấy rõ gương mặt người trước mắt, liền bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ, bị ôm lấy đạp nước đi tới bờ bên kia.
Người nọ buông nàng ra, Mạn Yêu xoay người, chỉ thấy tay trái người nọ ôm một vật, dùng mảnh vải đen che lại, không biết là cái gì, trên người mặc một bộ áo tăng bào màu xám, tóc dài theo gió bay phất phới, giống như sớm đã đặt mình ở ngoài phàm trần, loại khí chất này là không có trong những người nàng quen biết, nhưng khuôn mặt anh tuấn của hắn lại là cố nhân mà nàng vạn phần quen thuộc, Mạn Yêu dưới khiếp sợ, bật thốt lên kêu một tiếng: "A Trù?!"
Đây chẳng phải là Phó Trù, bảy năm trước ở hoàng cung Khải Vân quốc độc thân phóng ngựa rời đi, từ đó mai danh ẩn tích haysao? Hắn sao lại mặc tăng bào? Chẳng lẽ ngày đó chịu đả kích quá mức, bởi vậy mà nhìn thấu hồng trần? Cũng tốt, như vậy cũng tốt! Có thể buông bỏ thì tốt rồi, chỉ cần sống bình yên thì tốt rồi!
Người này đúng là Tông Chính Vô Trù, nghe được một tiếng kinh gọi này của nàng, thân hình chấn động, thần sắc lập tức thay đổi, trong thiên hạ này, sẽ gọi hắn là "A Trù" chỉ có một người! Mà người kia, ở 5 năm trước cũng đã chết rồi.
"Ngươi là ai?" Hắn nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục trước mắt, âm thanh có chút hơi khống chế không được mà run rẩy.
Mạn Yêu phát giác mình nói lỡ lời, vội vàng rũ mắt nói: "Ta kêu Tống Hoàn, thật ngại, vừa rồi nhận lầm người. Ngươi trông hơi giống một bằng hữu của ta. Cảm ơn ngươi đã cứu ta!"
Ấn đường Tông Chính Vô Trù nhíu lại, bộ mặt hiền hoà nhìn không ra cảm xúc, chỉ là chăm chú nhìn vào mắt nàng, lại không nói gì nữa, một lát sau, hắn xoay người muốn lên ngựa rời đi. Mạn Yêu quay đầu lại mắt thấy con thuyền đã chìm nghỉm, gọi hắn lại: "Xin đợi một chút."
Tông Chính Vô Trù dừng lại bước chân, ngoái đầu lại nhàn nhạt nhìn nàng, Mạn Yêu chạy chậm hai bước, đến trước mặt hắn hỏi: "Ngươi đây là chuẩn bị đi nơi nào?"
"Kinh thành." Hắn đơn giản trả lời, âm thanh ôn hòa.
Mạn Yêu ánh mắt sáng ngời, vội nói: "Ta cũng đi kinh thành, ngươi...... có thể mang ta cùng nhau lên đường hay không?Hành lý của ta đều ở trên thuyền, đã bị chìm rồi, trên người ta cái gì cũng không có......" Nàng còn đang suy nghĩ như thế nào thuyết phục hắn mang nàng lên đường, ai ngờ Tông Chính Vô Trù không đợi nàng nói xong cũng đã đáp ứng: "Được. Đi lên đi." Hắn vươn tay về phía nàng, ngón tay thon dài như xưa, lòng bàn tay có một ít vết chai.
Mạn Yêu cúi đầu, sợ hắn nhìn ra cảm xúc trong mắt nàng. Nàng nghĩ, nếu hắn đã buông xuống toàn bộ, nàng cũng không muốn tạo thêm gợn sóng nữa. Đỡ lấy tay hắn, xoay người lên ngựa.
Hai người cưỡi cùng một con ngựa, không mấy ngày liền tới kinh thành. Nhiều ngày qua, bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, nhưng ánh mắt hắn luôn là chú ý nhất cử nhất động của nàng, trong mắt ngẫu nhiên xẹt qua một tia ánh mắt khác thường.
Vừa vào kinh thành, Mạn Yêu liền cùng hắn từ biệt cảm tạ, "Sau này, ngươi chuẩn bị đặt chân ở nơi nào?"
Tông Chính Vô Trù cười nhạt nói: "Trời cao đất rộng, bốn biển là nhà." Dứt lời giống như vô tình, lại nói: "Nghe nói sáng sớm ngày mai, hoàng đế sẽ đi đến Long Nguyệt vườn trà ở Tây thành, nếu muốn chiêm ngưỡng phong thái của Đế vương, thì đừng bỏ qua cơ hội này."
Đáy lòng Mạn Yêu hơi chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn bình tĩnh, ôn hòa không gợn sóng, chỉ cười nhàn nhạt, trong nụ cười kia, có âm thầm chúc phúc. Mạn Yêu cười nhạt, một bộ bề ngoài, rốt cuộc cũng giấu không được hắn!
"Cảm ơn! Bảo trọng." Nàng cười nói tạm biệt.
"Bảo trọng." Tông Chính Vô Trù nhìn theo nàng rời đi, thẳng đến bóng dáng nữ tử biến mất không thấy, hắn vẫn cứ ở tại chỗ bất động. Sau hồi lâu, hắn cúi đầu, vạch ra một góc của mảnh vải đen đậy vật phẩm trên tay trái, nhìn thực vật bên trong, nụ cười thoải mái nơi khóe miệng nhợt nhạt tỏa ra.
Lúc này đây, hắn cuối cùng có thể chân chính buông xuống hết thảy!
****
Mạn Yêu đi vào phố xá phồn hoa, gỡ xuống tất cả trang sức mà nàng có đem đi cầm, lại tìm một khách điếm ở trọ, chờ đợi ngày mai. Đêm nay, nàng kích động ngủ không yên, lúc thì nằm, lúc thì ngồi dậy, lăn qua lộn lại đến hừng đông. Trời vừa sáng, lập tức múc nước rửa mặt, sửa sang lại quần áo, soi gương đồng, dung nhan thanh lệ thoát tục trong gương, tuy không bằng gương mặt trước kia của nàng, nhưng cũng đủ xinh đẹp. Tuy nói bọn họ đều không thèm để ý bề ngoài, nhưng ai mà không hy vọng ở trước mặt nam tử mình yêu thương, tốt nhất không cần quá khó coi, ít nhất phải sạch sẽ chỉnh tề, thoạt nhìn tâm tình vui vẻ. Huống chi, trượng phu của nàng không phải người bình thường, mà là chủ thiên hạ, cũng là nam tử cực kỳ hoàn mỹ.
Thu thập thỏa đáng, nàng rời khỏi khách điếm, sớm chờ ở bên hồ, ngóng trông nam tử nàng yêu thương xuất hiện.
Mặt trời dâng lên, chiếu vào trong hồ sóng nước lóng lánh, gió xuân vừa thổi, mặt nước liền dao động, giống như một bầu tâm sự của nàng.
Đợi một canh giờ, một canh giờ này tựa hồ so với thời gian5 năm còn muốn lâu hơn. Nàng trông mòn con mắt, Vô Ưu còn không có xuất hiện, A Trù lại tới, nàng cuối cùng cũng biết được cái vật mà mấy ngày nay được A Trù coi như trân bảo là cái gì, thì ra lại là Huyết Ô! Một gốc cây Huyết Ô có thể làm cho mái tóc bạc của Vô Ưu biến đen! Nàng đứng ở dưới cây liễu, nhìn A Trù đem đồ vật giao cho người trong vườn trà, nhìn A Trù ngồi thuyền nhỏ rời đi, ở giữa hồ quay đầu lại mà cười.
Cùng lúc đó, Vô Ưu của nàng cuối cùng đã tới rồi. Từ biệt 5 năm, khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ tuyệt luân như cũ, nhưng giữa mày hiện lên tang thương. Hắn tới, không có mặc long bào, chỉ một thân áo trắng, là ăn mặc như lúc trước còn là Ly Vương.
Hắn đang hoài niệm cái gì? Hay đang cúng tế cái gì?
Nhìn hắn thật cẩn thận ôm thân thể lúc trước của nàng, trong lòng nàng chua xót không thôi.
Trên đường tới kinh thành, nàng vẫn luôn suy nghĩ, thời điểm gặp lại hắn, nàng nhất định sẽ khống chế không được chính mình, kích động nhào vào trong lòng ngực hắn, nói cho hắn biết: Nàng đã trở lại! A Mạn của hắn đã trở lại, sau này, hắn không còn đau thương nữa, sau này sau này, hắn không cần suốt đêm suốt đêm ôm một khối thân thể lạnh băng nữa...
Nhưng giờ phút này, bước chân của nàng không có cách nào động đậy được, chỉ ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, nhìn hắn, hai mắt nàng lặng lẽ ướt át, cổ họng nghẹn đau.
Vô Ưu vào vườn trà, thân ảnh biến mất, nàng mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, lại bị thị vệ canh giữ ở ngoài cửa vườn trà ngăn lại. "Dân nữ lớn gan, Hoàng Thượng ở bên trong, người không liên quan không được phép đi vào. Còn không mau tránh ra."
Mạn Yêu bị thị vệ tùy tay đẩy ra, nàng không đứng vững liền té ngã trên đất, kinh động Tiêu Sát đứng bên cạnh ngự liễn, Tiêu Sát đi tới hỏi: "Chuyện gì?"
Thị vệ bẩm báo nói: "Đại nhân, nữ tử này muốn vào trong vườn trà, thuộc hạ đang đuổi nàng ta đi."
Tiêu Sát cúi đầu đi nhìn nữ tử trên mặt đất, nhíu mày, đang định khiển trách, Mạn Yêu lại đứng lên, nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Tiêu Sát, ở trên thế gian này, chỉ có ngươi cùng Linh nhi, là người mà ta trước nay đều không có phòng bị qua. Ngươi nói, trên đời này...... Còn có cái gì là đáng giá để ta tín nhiệm?"
Tiêu Sát chấn động cả người, những lời này hắn nhớ rõ, lúc trước ở hồ Thanh Lương, hắn thất thủ khiến cho nàng trúng kiếm rớt xuống vách núi, sau khi nàng tỉnh lại đã nói với hắn. Nữ tử này sao biết được? Hơn nữa ánh mắt của nữ tử này... Bi thương thê lương, quen thuộc như thế.
"Ngươi......" Ánh mắt hắn ở trên mặt nàng lưu chuyển, giống như muốn xé mở cái bề ngoài ra, tìm kiếm chân tướng.
Mạn Yêu lại nói: "Ngươi còn có nhớ hay không, ở trước lúc ta bất đắc dĩ phải gả cho A Trù, ngươi đã từng nói muốn mang ta rời đi......"
"Chủ tử!" Tiêu Sát không dám tin tưởng, rồi lại không thể không thừa nhận, trừ bỏ nàng ra, sẽ không có ai biết chuyện này. Hắn kích động bắt lấy đôi vai nàng, ánh mắt ở trên mặt nàng lưu luyến, "Thật sự là ngài sao? Nhưng mà ngài......"
"Tiêu Sát, là ta!" Nàng thực khẳng định gật đầu, lại nói: "Ngươi mau kêu bọn họ tránh ra, ta muốn gặp hắn."
Tiêu Sát lập tức mệnh lệnh cho tên thị vệ kia, nói: "Tránh ra, để nàng ta đi vào."
Tên thị vệ kia do dự nói: "Cái này...... Hoàng Thượng có chỉ......"
Tiêu Sát lạnh giọng ngắt lời nói: "Nếu Hoàng Thượng trách tội, hết thảy hậu quả, do bổn thống lĩnh một mình gánh chịu!"
Những cái thị vệ đó lúc này mới tránh ra, Mạn Yêu cười cảm kích, bước vào vườn trà.
Vườn trà cũng giống như trước, xa hoa lộng lẫy. Mạn Yêu chậm rãi đi qua thông đạo nhỏ hẹp, đi ngang qua con đường đá vụn, bước lên ba bước bậc thang, dọc theo lạch nước xanh bích rảo bước đi về phía trước, tốc độ thật chậm, bước chân thật nhẹ nhàng, mỗi một bước đều tựa như bước qua năm tháng dài đằng đẳng cô đơn tịch mịch của 5 năm.
5 năm âm dương cách trở, thống khổ gặp nhau lại không thể bên nhau, cuối cùng muốn kết thúc rồi.
Nàng vui vẻ cười rộ lên, nước mắt lại ngăn không được chảy đầy khuôn mặt, lặng lẽ trược vào cổ áo, làm như sợ quấy nhiễu đến nam tử đang ngồi dưới cây hoa anh đào đắm chìm ở trong hồi ức.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng dừng lại ở dưới cây liễu cách đó không xa, muốn bình phục lại cảm xúc kích động quá mức, mà nhìn nam tử phía trước lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, một mình lặp lại từng bước cờ của ván cờ thuộc về hai người bọn họ trước kia.
Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ ở mái nhà đổ xuống, đem hắn bao lại, nhưng mặc dù là ở trong ánh nắng, bóng dáng của hắn vẫn như cũ là thê lãnh mà cô độc như vậy.
Hắn một bên đánh cờ, một bên nói liên miên......
"A Mạn, nàng còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta chơi cờ hay không?"
"Chúng ta cùng dò xét lẫn nhau, ai cũng không chịu nói thật trước. Nàng a, chính là quá cẩn thận!"
"A Mạn, tình cảm của chúng ta bắt đầu ở nơi này, nàng nói nơi này ký thác ước mơ kiếp trước của nàng, nàng không muốn...... mở to mắt nhìn một cái nữa sao? Về sau, có thể là nhìn không thấy nữa rồi."
"A Mạn, ta đã đợi 5 năm, nàng nói sẽ có kỳ tích, nhưng ta vì sao lại không nhìn thấy?"
"A Mạn, ta thật sự mệt mỏi, ta không muốn chờ đợi nữa!"
"Ta cho rằng...... Chỉ cần ôm nàng, là ta liền có dũng khí để tiếp tục đi tiếp... nhưng mà, ta không biết, nếu vẫn luôn không nghe được tiếng nàng đáp lại...... Ta cũng sẽ mệt, sẽ có lúc không muốn tiếp tục đi tiếp nữa...... A Mạn, nàng...... có biết không?"
"Thiếp biết!" 5 năm nay, bọn họ từng người nói chuyện với đối phương nhưng không có cách nào đáp lại, lúc này đây, nàng cuối cùng cũng có thể đáp lại hắn. Nước mắt, không ngừng chảy xuôi, lòng tràn đầy chua xót tuôn trào ra. Nàng nhìn thấy thân hình hắn chấn động, đánh đỗ ly trà, lại chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, cặp mắt phượng có trông mong, có sợ hãi. Nàng biết hắn đang sợ hãi cái gì, hắn sợ hãi đây chỉ là ảo giác của hắn; hắn sợ hãi sau khi kinh ngạc vui mừng sẽ là tuyệt vọng càng sâu; hắn sợ hãi vừa quay đầu lại nhìn thấy người lại không phải là nàng......
Thế là, nàng nghẹn ngào mở miệng, tiếng nói vô cùng ôn nhu mà thâm tình: "Vô Ưu, thiếp đến thực hiện ước định! Đời này...... chỉ yêu một mình chàng."
Nàng nhìn thấy thân hình hắn rung mạnh, ánh mắt run rẩy, những đau thương đè nén 5 năm ở đáy lòng đột nhiên ập vào trong lòng, đoạt đi hô hấp của hắn. Nước mắt nhịn suốt 5 năm, cuối cùng ngăn chặn không được mà lăn xuống. Nước mắt của nam tử vô cùng kiêu ngạo, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy.
Thời gian tựa hồ dừng lại ở một khắc này, thiên địa đi xa, năm tháng không tiếng động. Chung quanh bọn họ không có cây hoa anh đào, không có cành liễu rủ, không có đèn lưu li cung đình, không có Tây Hồ Long Tĩnh...... Chỉ có hai đôi mắt đẫm lệ cách trở thời gian ngàn năm, si ngốc ngóng nhìn nhau......
Một cái nhìn này, trông thấy hết thời gian bảy năm, trông thấy hết tất cả biến hóa theo năm tháng.
Tông Chính Vô Ưu chậm rãi đến gần, mỗi một bước đều hết sức cẩn thận dè dặt, tựa như sợ hãi một khi không cẩn thận sẽ dọa nàng chạy mất. Mạn Yêu cắn môi, hướng hắn nhào tới, "Vô Ưu, Vô Ưu, thiếp đã trở về."
Tông Chính Vô Ưu nâng lên đôi tay cứng đờ, đối mặt với nữ tử bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hắn nhẹ như vậy nhẹ như vậy đem tay dán lên lưng nàng, tựa hồ đối mặt chính là một ảo mộng dễ dàng vỡ vụn, nhưng xúc cảm trên tay chân thật như vậy, không giống mờ ảo như đôi mắt nhìn thấy. Hắn khàn giọng nhẹ giọng hỏi: "Là nàng sao? A Mạn...... Thật sự...... Là nàng sao?"
Nàng ôm eo hắn, ở trong lòng ngực hắn gật đầu thật mạnh, một cái lại một cái, e sợ hắn không tin. Hướng hắn xác nhận nói: "Đúng vậy, là thiếp! Thiếp thật sự đã trở lại!...... Thiếp nói rồi, thiếp sẽ trở về...... thiếp nói rồi, thiếp sẽ không bỏ chàng, còn có con của chúng ta...... Thiếp còn nói qua, chàng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh thiếp, thiếp sẽ vẫn luôn ở bên cạnh chàng, không bao giờ rời đi...... Vô Ưu, một đời này, Thiếp chỉ yêu một mình chàng! Cảm ơn chàng có thể vì thiếp tiếp tục sống, cảm ơn chàng chờ thiếp trở lại."
"A Mạn......" Cổ họng hắn nghẹn ngào, lại nói không ra một chữ. Hai tay bỗng nhiên buộc chặt, làm như muốn đem nàng nhập vào linh hồn của hắn.
Phân biệt bảy năm, chờ đợi 5 năm âm dương cách biệt, ở lúc hắn chuẩn bị cùng nàng cùng nhau ngủ một giấc dài, nàng thế nhưng thật sự đã trở lại. Hắn vô cùng vui mừng cảm thấy may mắn vì sự kiên trì của chính mình, mặc dù là mấy năm nay như cái xác không hồn, sống không bằng chết, nhưng ở một khắc này, hết thảy đều trở nên đáng giá.
"A Mạn." Hắn nâng mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng, khát cầu được đến câu trả lời của nàng, khiến cho linh hồn đã chết của hắn cũng có thể trọng sinh. Cho nên, hắn không ngừng gọi nàng, mà nàng cười đáp lại, nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống.
"A Mạn?"
"Ân, là thiếp.
"A Mạn?"
"Là thiếp."
"A Mạn, A Mạn, A Mạn......"
"Vô Ưu, thiếp ở đây, thiếp vẫn luôn ở đây, về sau vĩnh viễn đều ở đây......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...