Bạch Phát Hoàng Phi

Phụ thân nàng là Tần Vĩnh, vốn là tướng quân tam phẩm, nhân vì ngẫu nhiên có được chứng cứ phạm tội lộng quyền của phụ thân Phó Uyên, bởi vì phụ thân quan tâm đến Phó Uyên mà không đành lòng hướng Hoàng đế tố giác, nhưng lại không muốn cùng thông đồng làm bậy liền từ quan quy ẩn, dùng bí quyết ủ rượu mà thời trẻ có được, đã ủ ra tuyệt thế mỹ tửu "Thập Lý Hương". Sau đó bị Phó gia tìm được, lo lắng một ngày nào đó phụ thân sẽ giao ra chứng cứ phạm tội của Phó gia, liền muốn diệt trừ cho dứt khoát.

Mẫu thân nàng là Tương Y là dưỡng nữ của Phó phủ, nhân vì chịu không nổi cái loại ngày đêm lo lắng đề phòng liền tự mình trà trộn vào trong cung, hướng Hoàng đế giao ra chứng cứ phạm tội của Phó gia.

Lâm Thiên hoàng lúc đó mới đăng cơ không lâu, thế lực suy yếu, ở quốc sự đâu đâu cũng chịu sự hạn chế của Phó gia, ngôi vị Đế vương trước sau ngồi không vững. Lâm Thiên hoàng vốn là có tâm diệt trừ thế lực của Phó gia, sau khi có được chứng cứ phạm tội vui mừng khôn xiết, nhưng thế lực của Phó gia trải rộng khắp triều đình, vì muốn một lần lật đảo Phó gia, liền lợi dụng chứng cứ phạm tội kia làm lớn ra, từ lộng quyền biến thành phản loạn, thiết lập bố cục dẫn Phó gia vào con đường phản loạn, cuối cùng giơ tay một cái bắt hết cả đám, tiêu diệt cửu tộc.

Mà Phó Uyên ở năm thứ bảy sau khi diệt tộc, thiết lập kế độc, lợi dụng Thập Lý Hương, nhất tiễn song điêu, hại chết Vân Quý phi, diệt cả nhà Tần gia.

Nhớ tới phụ mẫu vô tội chết thảm, thể xác không còn nguyên vẹn ở trong sơn cốc bị dã lang cắn xé, bi thương oán giận lại nổi lên ở trong lòng Mạn Yêu. Ở kiếp trước, nàng không có hưởng thụ qua sự ấm cúng của phụ mẫu thân nhân, đi vào thế giới này, Tần Vĩnh cùng Tương Y đối với nàng yêu thương có thừa, nàng cùng muội muội Ngân nhi cũng là tỷ muội tình thâm, nàng đặc biệt quý trọng cái thân tình này, nhưng mà, bất quá chỉ bảy năm ngắn ngủn. Tình thân trong bảy năm kia có bao nhiêu sâu đậm, phụ mẫu chết thảm là sự đả kích rất lớn đối với nàng.

Ngân Hương sau khi sửng sốt thật lâu rốt cuộc đã hoàn hồn, nàng ngơ ngác nhìn Mạn Yêu, làm như không thể chấp nhận sự thật này, người đó lại là tỷ tỷ của nàng! Cái người vẫn luôn bị nàng coi là kẻ địch, ba lần bốn lượt muốn làm hại, lại là thân nhân mà nàng nhiều năm vẫn luôn tưởng nhớ. Mà cái người mà nàng vẫn luôn cống hiến tánh mạng của mình, lại là kẻ thù không đội trời chung của nàng!

Ngân Hương lắc đầu, không dám tin mà lẩm bẩm tự nói: "Không có khả năng! Ngươi sao có thể là tỷ tỷ? Ta không tin, ta không tin!" Tay nàng ôm đứa bé run rẩy, trợn to đôi mắt, nháy mắt đầy lệ quang.

"Ngân nhi," Giọng nói của Mạn Yêu gọi Ngân Hương thực ôn nhu, bộ dáng tựa như khi còn nhỏ kêu Ngân Hương như vậy. Mà ánh mắt của Mạn Yêu, là đắm chìm ở trong hồi ức đau thương sâu thẳm, Mạn Yêu nhìn vào mắt Ngân Hương, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Muội còn nhớ những lời nói của phụ mẫu trước khi tiễn chúng ta rời khỏi nhà, đã nói với chúng ta hay không? Phụ thân nói: "Mạn Mạn, con so với Ngân nhi lớn hơn, về sau phải chăm sóc cho Ngân nhi, đừng để cho muội muội của con bị người xấu khi dễ......""

Đáy lòng Ngân Hương run lên, chuyện cũ của rất nhiều năm trước hiện lên trong lòng, Ngân Hương khóc lóc nói tiếp: "Tỷ tỷ thoạt nhìn giống như ông cụ non, kỳ thật chỉ so với con lớn hơn có một chút thôi, ai chăm sóc cho ai còn không biết được đâu! Phụ thân mẫu thân nếu không tin, chờ chúng con trở về, hai người hỏi tỷ tỷ là được......"

Lời nói khi xưa thoải mái nghịch ngợm như vậy, ở dưới tình cảnh như hiện giờ được tỷ muội hai nàng nói ra, tất cả đều là chua xót. Nước mắt một chuỗi một chuỗi lăn xuống gò má của Ngân Hương. Khi đó, các nàng cũng không biết, lần đó rời đi, lại là cùng phụ mẫu âm dương cách biệt, tỷ muội trời Nam đất Bắc.

"Xin lỗi!" Ngân Hương khóc lóc nói. Các nàng đã từng là tỷ muội tốt nhất trên đời này, thời thơ ấu tốt đẹp kia vẫn luôn là sự ấm cúng ở trong lòng nàng. Từ biệt mười ba năm, lại gặp nhau, một người thì mất đi ký ức, một người thì nhận không ra đối phương. Nàng từng hận Mạn Yêu đã chiếm cứ trái tim của người nàng yêu, cũng tiếp nhận mệnh lệnh năm lần bảy lượt làm hại Mạn Yêu, lại không biết, đó là tỷ tỷ người thân duy nhất trong cuộc đời này của nàng.

(Mười ba năm là nói đến thời điểm Mạn Yêu mới đến Khải Vân quốc, Ngân Hương giả dạng công chúa tuyển phu.)

"Không trách muội được. Chúng ta bất quá đều là quân cờ trong tay người khác." Ánh mắt Mạn Yêu mang theo hận ý, nhìn chằm chằm nữ nhân bên trong màn lụa đang lạnh lùng thờ ơ xem kịch. Chính là người đó, tùy ý đùa nghịch vận mệnh của bọn họ, một tay chế tạo ra bi kịch một cái lại một cái.

"Ngân nhi, đem đứa bé đưa cho tỷ." Mạn Yêu sợ Ngân Hương lơ đãng buông lỏng tay, con của nàng liền phải táng thân trong biển lửa.

Ngân Hương cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng ngực, nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, khi con của nàng một tháng tuổi cũng là như thế này. Nàng liền muốn đi về phía Mạn Yêu, Thái hậu Khải Vân lại đột nhiên cảnh cáo nói: "Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ!"

Sắc mặt Ngân Hương tái nhợt, đột nhiên dừng lại. Đầu bên kia của hố lửa, đứa bé gái ở trong tay cung nữ đã bị đưa ra ngoài, chỉ thiếu buông tay. Ngân Hương trong lòng kinh hãi, trực giác mà lui trở về.

Mạn Yêu sửng sốt, thấy vẻ mặt giãy giụa giữa đưa và không đưa của Ngân Hương, hỏi: "Ngân nhi, làm sao vậy?"

Thái hậu Khải Vân cười nói: "Bởi vì con gái của nàng ta cũng ở trên tay ai gia, nếu nàng ta đem đứa bé đưa cho ngươi, con của nàng ta sẽ phải chết. Ngươi nói xem, nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào?"


Mạn Yêu trong lòng kinh hãi, theo ánh mắt của Ngân Hương nhìn qua, đứa bé gái lần trước ở trong cung Từ Tất nhìn thấy thế nhưng là con của Ngân nhi? Trái tim Mạn Yêu trầm xuống, tay chân tức khắc lạnh băng.

Tông Chính Vô Ưu nắm bàn tay tinh tế mà lạnh lẽo của Mạn Yêu, đối với Ngân Hương nói: "Con của trẫm nếu chết rồi, ngươi cho rằng bà ta sẽ bỏ qua cho con của ngươi?"

Ngân Hương chấn động, đúng vậy, bọn họ sao có thể bỏ qua cho con nàng? Bọn họ lấy con của nàng để áp chế nàng tiếp tục làm việc cho bọn họ, một khi sự tình kết thúc, nàng đã không còn giá trị lợi dụng, nàng cùng con nàng cũng chỉ có một con đường chết. Trước sau đều là cái chết! Ngân Hương nhìn con nàng ở đầu bên kia hố lửa, tâm đang nhỏ máu, có lẽ nàng đem nó đưa tới trên đời này căn bản là một cái sai lầm.

Cuối cùng Ngân Hương lại nhìn thoáng qua nam tử mà nàng từng dùng sinh mạng để yêu, nàng suy nghĩ, cả đời này nàng hình như vẫn luôn phạm phải sai lầm. Lưu tại Thiên Thù môn là sai, yêu người nam nhân này là sai, nghe lời Môn chủ giả dạng tỷ tỷ cùng hắn triền miên một đêm cũng là sai, mà sinh ra đứa nhỏ này càng là, sai càng thêm sai...... Nàng sầu thảm cười, thôi, vậy thì để cho nàng làm đúng một lần đi.

Ngân Hương ngẩng đầu hít sâu một hơi, dứt khoát đem tâm để ngang, nàng không hề nhìn lại con mình, liền hướng Mạn Yêu đi đến. Nhưng mà, bước đầu tiên còn chưa bước xong, tử vong đã lặng lẽ tiếp cận.

Một hắc y nhân bịt mặt từ bên đại điện đột nhiên bay ra, thân ảnh cực kỳ nhanh vô cùng, thanh kiếm sắc bén trong tay từ phía sau Ngân Hương nhắm ngay vị trí tim nàng mà đâm thẳng qua.

"Ngân nhi cẩn thận!" Mạn Yêu kinh hoàng kêu to, nhưng đã quá muộn.

Thanh kiếm trong tay hắc y nhân xỏ xuyên qua người Ngân Hương, mũi kiếm từ trước ngực lộ ra, nhắm thẳng đến đứa bé ở trong lòng nàng, hiển nhiên là muốn nhất tiễn song điêu.

Nhưng liền ở lúc thanh kiếm kia đâm vào cơ thể, Ngân Hương làm như sớm có dự đoán được, phản ứng cực nhanh đem đứa bé trong tay vứt qua cho Mạn Yêu. Cùng lúc đó, nàng cười thê lương mà nhìn về phía cung nữ ôm đứa bé gái ở đầu bên kia hố lửa, cánh tay của cung nữ đã buông ra.

Mạn Yêu hoảng hốt, nàng không có đi tiếp con của mình, mà là bay nhanh lướt xuống đài. Nàng biết, con của nàng có Vô Ưu ở đây nhất định sẽ không có việc gì, mà con của Ngân nhi, Phó Trù lại không nhất định sẽ cứu.

Mạn Yêu phi thân lên, mảnh lụa trắng trên cánh tay giống như được ban cho sức mạnh thần bí, hướng tới phương hướng đứa bé gái rơi xuống mà bắn mạnh ra, ở ngay khi đứa bé sắp phải bị ngọn lửa cắn nuốt đúng lúc quấn lấy đứa bé, mắt thấy có thể may mắn thoát nạn. Lúc này, hắc y nhân cầm kiếm thả người nhảy xuống, xa xa nhắm ngay mảnh lụa trắng mềm mại hung hăng chém xuống một nhát kiếm, kiếm khí mạnh mẽ xông tận trời đụng phải mảnh lụa được truyền vào nội lực, đột nhiên chấn động mạnh một cái, lụa mềm dù chưa bị chém đứt, nhưng đầu lụa quấn lấy đứa bé lại bị chấn động bay đi ra ngoài.

Mạn Yêu kinh hãi, muốn cứu nhưng không còn kịp nữa. Nàng duỗi tay qua, vô lực mà nhìn đứa bé sắp văng vào cột đá trong quảng trường dưới đài.

Ngân Hương tuyệt vọng nhìn con của mình, đáy mắt đau thương khó nhịn, tay che lại ngực bị kiếm đâm xuyên, ngã xuống đất. Tuy đã làm ra quyết định, nhưng chính mắt nhìn thấy đứa bé bởi vì nàng mà chết, sao có thể an tâm nhắm mắt?

"Niệm nhi...... Niệm nhi của ta......" Trong miệng Ngân Hương phun ra một mồm máu, liền như vậy nuốt xuống một hơi cuối cùng, té rớt xuống đài cao, rơi vào bên trong hố lửa. Tia lửa tanh tách văng lên khắp nơi, Ngân Hương nằm ngửa, mặt hướng lên trời cao, trợn hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời mênh mông, giống như hàm chứa oán hận vô tận cùng không cam lòng, không có cách nào nhắm mắt.

"Ngân nhi, Ngân nhi!" Mạn Yêu ngăn chặn không được bi thương đau đớn, tiến về phía hố lửa, Tông Chính Vô Ưu tiếp được con của mình, tay mắt lanh lẹ vội vàng tiến lên kéo cánh tay của Mạn Yêu lại.

"Nàng ta đã chết."

"Không! Ngân Hương!" Lúc này, có người la lên một tiếng, từ nóc nhà phi thân xuống, trong tay cầm kiếm, chỉ thẳng vào hắc y nhân giết Ngân Hương.


"Môn chủ, ngươi đã nói sẽ không thương tổn nàng! Ngươi thế nhưng giết chết nàng!" Ánh mắt Thường Kiên đau đớn vô cùng, nhìn nữ tử trong hố lửa bị lửa cắn nuốt thêu cháy, hắn cầm kiếm hướng tới hắc y nhân mà đâm vào giống như một kẻ điên. Một kiếm kia hắn sử dụng toàn bộ sức lực, nếu là đối phó với cao thủ bình thường, hắn tuyệt đối có thể một kích tất trúng, nhưng đáng tiếc, đối thủ của hắn, là Môn chủ Thiên Thù môn võ công thần bí khó lường.

Thường Kiên tiếp không đến mười chiêu của đối phương, liền bị trúng kiếm té rớt xuống hố lửa, bị bao phủ ở bên trong lửa lớn. Ở ngay bên xác của Ngân Hương, đồng dạng đều bị đinh sắt nung đỏ trong lửa đâm xuyên qua thân thể.

Hết thảy, đều chỉ phát sinh ở trong nháy mắt.

Mạn Yêu ngồi dưới đất, nước mắt chưa khô. Nàng ngơ ngẩn nhìn thân thể hai người bị vô số cây đinh sắt xuyên qua, ở trong lửa lớn dần dần hóa thành tro tàn. Nàng chỉ cảm thấy vô lực, nàng cứu không được Ngân nhi, cả xác chết của Ngân nhi cũng không giữ được. Còn có đứa con của Ngân nhi......

Hôm nay, sự tình phát sinh quá nhiều, nhiều đến nàng đã không còn sức lực để chịu đựng. Tim như bị đao cắt, nàng chậm rãi giương mắt, nhìn về phía cột đá mà đứa bé văng vào, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến một màn thảm thiết, nhưng nơi đó cái gì cũng không có. Nàng hơi sửng sốt, bỗng nhiên có người ở phía sau nàng nói một câu: "Đứa bé ở đây."

Mạn Yêu lập tức quay đầu, không biết từ khi nào, Tông Chính Vô Trù đã đứng ở phía sau nàng, trong lòng ngực hắn đang ôm đứa bé vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nàng tức khắc vui mừng, đỡ tay Tông Chính Vô Ưu đứng lên.

Đứa bé không có việc gì! Nàng vội vàng ôm lấy, mắt nhìn thấy thần sắc phức tạp mất tự nhiên của Tông Chính Vô Trù, nhẹ nhàng nói câu: "Cảm ơn!" Nàng biết, đối với hắn mà nói, muốn cứu đứa nhỏ này, kỳ thật cũng không dễ dàng, mặc dù đây là con của hắn.

Tông Chính Vô Ưu vẫy tay gọi Cửu hoàng tử tới, để Cửu hoàng tử đem hai đứa nhỏ đều ôm đi, rời khỏi quảng trường Hiên Viên điện. Cửu hoàng tử hơi có chút do dự, không yên tâm cho Tông Chính Vô Ưu, nhưng vì không muốn tạo thêm lo lắng cho Tông Chính Vô Ưu, liền nghe lời, cùng Tiêu Khả một người ôm một đứa, hội hợp với Vô Tướng Tử cùng đại quân.

Mà làm cho bọn họ cảm thấy kỳ lạ chính là, Thái hậu Khải Vân cũng không có ý tứ ngăn cản, bà ta giống như đã không thèm để ý đến hai đứa nhỏ này rốt cuộc là sống hay chết. Giờ phút này, bà ta an tĩnh ngồi ở bên trong phượng liễn, nhìn những người bên ngoài, thần sắc bà ta lạnh nhạt, ngẫu nhiên khóe miệng cong một cái, tươi cười cũng không vào được đáy mắt.

Tuồng kịch này, sắp kết thúc rồi!

Tông Chính Vô Trù buông xuống hai hàng lông mi, lại nâng lên lần nữa, ánh mắt sắc bén nhìn phượng liễn rũ màn lụa màu vàng kim, đôi môi mím chặt, đỉnh mày như kiếm. Khải Vân đế đã chết, Dung Nhạc xuất hiện, đứa bé an toàn, Ngân Hương đã chết, Thường Kiên cũng đã chết, Môn chủ Thiên Thù môn lộ mặt...... Còn lại là ai?

Tông Chính Vô Ưu mơ hồ có thể nhìn ra phía sau màn lụa tầng tầng lớp lớp trừ bỏ nữ nhân kia ra, còn có một người, còn về người kia là ai, bọn họ trong lòng đều đã hiểu rõ.

Tông Chính Vô Ưu híp mắt, liếc xéo Tông Chính Vô Trù, "Ngươi không muốn biết nữ nhân ở trong đó đến tột cùng là thần thánh phương nào sao?"

Ấn đường của Tông Chính Vô Trù hàm chứa giãy giụa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phương hướng kia, bình tĩnh đến khiến người sợ hãi. Đột nhiên, hắn giơ tay, thanh kiếm mang theo sức mạnh ngàn cân bổ ngang trời, bọn cung nữ, thái giám và thị vệ hai bên phượng liễn còn không biết chuyện gì xảy ra, đã bị kiếm khí bén nhọn giống như phát tiết của hắn chém ngang hông, tiếng kêu thảm thiết lần lượt nổi lên, máu tươi điên cuồng tuôn ra.

Gió lạnh đột nhiên mãnh liệt dữ dội, hô hô gào thét, nhấc bay một mảng lớn cát bụi. Nóc phượng liễn tôn quý hoa lệ "Phanh" một tiếng, vỡ tung ra, gỗ bay tứ tung bắn ra bốn phía, màn lụa màu vàng kim mỹ lệ quý giá bị xé rách, một số mảnh lụa bay múa ở trong cuồng phong, một số thì mất chống đỡ uể oải rớt trên mặt đất, bị máu tươi uốn lượn chảy xuôi trên mặt đất nhuộm thành màu vàng đỏ yêu dã.

Hai người ngồi ở bên trong phượng liễn, tức khắc hiện ra ở dưới ánh mắt của mọi người.


Tông Chính Vẫn Hách dựa nằm trên lưng ghế, vẻ mặt hiện lên bệnh trạng nghiêm trọng, gương mặt gầy gò, hai mắt lõm vào, tóc tai cùng xiêm y lại là chỉnh chỉnh tề tề. Chỉ là ở bên cổ, lúc nóc phượng liễn bị hủy là lúc, bị Môn chủ Thiên Thù môn gác lên một thanh kiếm sắc bén lập loè ánh sáng lạnh băng.

Tông Chính Vẫn Hách làm như cũng không để ý đến thanh kiếm tùy lúc đều có thể muốn tánh mạng hắn, chỉ nhìn Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù, ánh mắt thiếu đi vài phần sắc bén của ngày xưa, nhiều thêm vài phần hiền hoà cùng yên vui của một phụ thân. Ở bên cạnh hắn, Thái hậu Khải Vân đầu cài trâm vàng phượng hoàng, người mặc phượng bào, đoan trang uy nghi. Mà khuôn mặt mỹ lệ của bà ta không giảm đi theo năm tháng, cũng không có vết sẹo bị bỏng.

Tông Chính Vô Trù chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Thái Hậu Khải Vân quốc, không phải Phó Uyên mẫu thân hắn thì còn là ai?!

Quả thật là bà ta? Quả thật là bà ta!

Giọng nói không giống nhau nhưng lại là cùng một người. Có một số việc, hắn đã sớm đoán được! Từ sau khi biết bà ta là người của Thiên Thù môn, hắn liền bắt đầu âm thầm điều tra, tra được thế lực ngầm trợ giúp Thiên Thù môn có quan hệ với Khải Vân quốc. Sau đó, Tông Chính Vô Ưu đánh tới Kinh thành, bà ta tự mình lên thành lâu, biểu tình ngoài ý muốn khi nghe nói Tông Chính Vô Ưu rút binh, lại đối với chuyện Khải Vân đế mang binh tấn công Nam triều, có thái độ cử chỉ không thỏa đáng trong nháy mắt. Sau đó là chuyện mất tích ly kỳ. Về sau có tin tức truyền ra là bị Khải Vân đế bắt đi, những chuyện này dường như có chỗ quá trùng hợp đi! Quan trọng nhất chính là, Khải Vân đế căn bản không có lý do, trừ phi Khải Vân đế mong muốn sớm mất nước! Nhớ rõ khi còn nhỏ, hắn từng hỏi bà ta, phụ hoàng vì sao muốn giết hắn? Bà ta nói là bởi vì phụ hoàng muốn cho con trai của nữ nhân kia làm Thái Tử, cho nên bôi nhọ sự trong sạch của bà ta, không thừa nhận hắn là huyết thống của hoàng thất. Mà có một lần, hắn trong lúc vô tình nghe được bà ta cùng Môn chủ Thiên Thù môn nói cả đời bà ta oán hận nhất, trừ bỏ Tông Chính Vẫn Hách ra, chính là tiên đế Khải Vân quốc Dung Nghị.

Những cái này đối với hắn mà nói cũng không coi là cái gì, bà ta có thể lẫn vào Khải Vân quốc cũng không nói cho hắn biết bà ta còn sống, lại có thể cố tình vun tưới hạt giống cừu hận chôn ở trong lòng hắn, bà ta còn có thể bởi vì hận Tông Chính Vẫn Hách mà cố ý xâu xé lãnh thổ Lâm Thiên quốc, làm cho Lâm Thiên quốc bởi vì hắn cùng Tông Chính Vô Ưu chiến tranh từng bước hướng đến suy sụp, bà ta thậm chí thiết lập bố cục, dẫn hắn cùng Tông Chính Vô Ưu tới tiêu diệt Khải Vân quốc...... Nhưng, hết thảy hết thảy những thứ này, cần thiết phải dựa trên sự cừu hận thật sâu đậm.

Hắn từ trước vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hôm nay, bà ta thế nhưng khiến hắn cùng Tông Chính Vô Ưu quyết đấu, lấy sinh tử định thắng thua, một khắc đó, hắn hoài nghi là chính mình quá đa tâm, hắn cảm thấy người này không phải là mẫu thân hắn.

Cho nên, giờ phút này, hắn như bị sét đánh, cả người cứng đờ, hình như có một chậu nước đá dội từ trên đầu xuống, ở trong gió lạnh nhanh chóng đem hắn đông lại, hầu như cả máu cũng ngừng chảy. Cái mẫu thân mà hắn kêu hơn hai mươi năm, là ấm áp duy nhất khi hắn còn nhỏ, có lẽ cũng chưa từng có để ý đến sự sống chết của hắn! Nếu không, đau đớn xuyên cốt mười ba năm, bà ta vì cái gì lại thờ ơ không lộ mặt?

Hắn ngơ ngẩn nhìn bà ta, trong mắt vô số cảm xúc hiện ra từng cái một, cực kỳ phức tạp.

Sự tình đã đi đến nước này, kỳ thật không còn có gì có thể dấu diếm, Phó Uyên cũng không muốn giấu diếm nữa. Thái Hậu Khải Vân quốc, cũng chính là Phó Uyên, bà ta khôi phục giọng nói bình thường của mình, khóe miệng hàm chứa nụ cười ung dung đoan trang, khẩu khí vẫn như là khi ở hoàng cung Bắc triều, dường như không có việc gì mà gọi một tiếng: "Trù nhi."

Ánh mắt Tông Chính Vô Trù khẽ run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt Phó Uyên, chỉ vào Dung Tề, giọng nói giống như là từ nơi sâu nhất trong yết hầu bị dồn ép ra, hỏi: "Hắn là con trai của ngươi, vậy ta đây là ai?"

Ánh mắt Phó Uyên hơi giật giật, cười nhạt quay đầu nhìn Tông Chính Vẫn Hách, ngữ khí thập phần ôn nhu nói: "Vẫn Hách, Trù nhi hỏi thiếp, nó là ai? Chàng nói, thiếp có nên nói cho nó biết hay không?"

Tông Chính Vẫn Hách vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của bà ta, biểu tình của hắn như là thấy ma quỷ, con ngươi biến sắc, sắc mặt xanh mét. Lại nhìn biểu tình muốn biết đáp án lại sợ hãi biết được đáp án của Tông Chính Vô Trù, trong lòng Tông Chính Vẫn Hách thập phần áy náy. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn tìm kiếm y, lại không nghĩ đến, y kỳ thật đã sớm ở tại bên cạnh hắn. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phó Trù liền hoài nghi thân phận của y, phái người điều tra, lại không thu hoạch được gì. Hắn liền mệnh lệnh người hầu hạ Phó Trù tắm, lưu ý trên người Phó Trù có cái bớt theo như lời của Vân nhi nói hay không, nhưng kết quả cái gì cũng không có.

Thất vọng rất nhiều, hắn không tự giác liền đối với Phó Trù nhiều thêm vài phần thân cận cùng tín nhiệm, mà Phó Trù thật xuất sắc ở tất cả các phương diện, càng làm cho hắn rất là vui vẻ, đem binh quyền giao cho Phó Trù, lại không ngờ, Phó Uyên thế nhưng không chết, mà những chuyện này đều là mưu kế của ả ta. Đương lúc hắn phát hiện có khác lạ, bắt đầu hoài nghi thì hết thảy đều không còn kịp nữa.

Nữ nhân này thật là đáng sợ, vì trả thù hắn, dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Phó Uyên thấy Tông Chính Vẫn Hách oán hận trừng mắt bà ta, bà ta tâm tình thật tốt nhướng mày cười nói: "Trù nhi, phụ thân con không chịu nói, con có thể hỏi nàng ta." Phó Uyên chỉ chỉ Mạn Yêu ở phía sau Phó Trù.

Đáp án tàn nhẫn như vậy, bà ta muốn cho nữ tử mà hắn yêu thương nhất tới nói cho hắn biết.

Mạn Yêu chấn động, thấy Tông Chính Vô Trù nhìn nàng, ánh mắt của hắn mang theo hi vọng, sợ hãi, bi ai... đủ loại cảm xúc phức tạp giao nhau. Mạn Yêu thở dài, kỳ thật, trong lòng hắn chỉ sợ sớm đã rõ rồi! Chỉ là hắn không dám tin, cũng không muốn chấp nhận mà thôi. Hắn nhất định là hy vọng, nếu hắn không phải là con trai của Phó Uyên, vậy hắn tình nguyện làm một cái người vô danh, cũng không thể là con trai của Vân Quý phi. Hắn đang sợ hãi? Sợ hãi sự kiên trì, tín niệm của hắn hơn hai mươi năm qua không chỉ là một trò cười, mà còn là trở thành quân cờ bị kẻ thù lợi dụng để thương tổn đến người thân của hắn. Nhưng mà, kết quả chính là tàn khốc như vậy, Mạn Yêu không biết hắn có thể chịu đựng được hay không?

Mạn Yêu hơi hé miệng, ánh mắt rũ xuống, cái gì cũng nói không nên lời. Nàng đã thể nghiệm qua sự tàn nhẫn khi chân tướng bị vạch trần, cái loại tuyệt vọng đau tận tâm cốt, đủ khiến cho người sụp đổ. Mà nàng, ít nhất còn có Vô Ưu, còn có con nàng. Nhưng Phó Trù có cái gì? Nếu nhất định phải nói hắn còn có được cái gì, vậy đại khái cũng chỉ dư lại nửa cái giang san lạnh băng kia.

Cừu hận gút mắt của người đời trước, lại muốn cho người đời sau tới chịu đựng kết quả. Nàng cùng Ngân nhi như thế, Vô Ưu, Phó Trù như thế, Dung Tề cũng như thế, bọn họ vốn là người vô tội, nhưng vận mệnh, lại ở trong âm thầm sớm đã sắp đặt, khiến bọn họ không được sống yên ổn.


Nàng ở trong lòng thở dài, mà Tông Chính Vô Ưu nhăn lại mày rậm, mắt phượng tà tứ, âm thanh lạnh băng: "Ngươi là ai, ta tới nói cho ngươi biết."

Mạn Yêu sửng sốt, nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Tông Chính Vô Ưu, xem ra Vô Ưu đã biết, nhưng mà Vô Ưu giống như cũng không có bởi vậy mà buông bỏ cừu hận đối với Phó Trù. Phó Uyên thật là tàn nhẫn, ở giữa huynh đệ bọn họ tạo ra nhiều ân oán không có cách nào giải trừ, thù hủy thi thể mẫu thân, cái hận đoạt thê, Phó Uyên là muốn cho huynh đệ hai người bọn họ cho dù có một ngày biết được chân tướng, cũng không thể nhận lại nhau.

Tông Chính Vô Trù thân hình khẽ run, không có chuyển mắt nhìn Tông Chính Vô Ưu, chỉ gắt gao nhấp môi, khuôn mặt anh tuấn dần dần bắt đầu trắng bệch.

Tông Chính Vô Ưu nói: "Ngươi, chính là con trai của cái người bị bà ta nghiền xương thành tro kia! Là quân cờ mà bà ta tỉ mỉ bồi dưỡng ra dùng để trả thù hoàng gia chúng ta."

"Không có khả năng!"

Trầm giọng phủ quyết, đây là phản ứng đầu tiên của Tông Chính Vô Trù. "Ta không có khả năng là con trai của bà ta (Vân quý phi)! Người mà ngươi muốn tìm, trên người có cái bớt hình rồng, mà trên người ta, cũng không có bất luận cái bớt nào." Hắn nói được khẳng định như thế.

"Trên người của ngươi đương nhiên là không có." Phó Uyên tiếp lời, nụ cười bên môi càng thêm sáng lạn, "Bởi vì lúc trước sau khi ôm ngươi đi, vì không muốn bị nhận ra, ta kêu người loại bỏ cái bớt ở trên người của ngươi, nếu không vì sao bên eo của ngươi từ nhỏ liền có một cái sẹo dài không bằng phẳng?"

Tông Chính Vô Trù thân hình rung mạnh, trên mặt không còn chút máu, "Trẫm, không tin!"

Hắn vội vàng phủ nhận, nửa đời đánh trận trên lưng ngựa, hành tẩu ở trên mũi đao, chưa bao giờ từng có sợ hãi như vậy.

"Ngươi có thể không tin. Ai gia không ép ngươi." Phó Uyên cười đến bình tĩnh, một bộ dáng không sao cả.

Lòng bàn tay Tông Chính Vô Trù lạnh băng, thân mình cứng đờ, ánh mắt chuyển hướng tới những người khác, khuôn mặt Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng ánh mắt phức tạp, ánh mắt Tông Chính Vẫn Hách mang áy náy cùng lo lắng, mà nữ tử hắn yêu thương rũ mắt, vẻ mặt mơ hồ có thể nhìn ra thương hại cùng không nhẫn tâm......

Trong đầu hắn nổ vang một tiếng lớn, rốt cuộc không thể động đậy.

Năm năm đào vong, giãy giụa ở trong máu tươi cùng thi thể, ở trong đêm tối trên nền tuyết lạnh băng gian nan mà bò đi giống như một con chó, ở trong hồ nước lạnh băng đấu tranh cùng tử vong, một lòng nhớ đến mẫu thân hắn còn đang chịu khổ, hắn phải sống sót, sống sót mới có thể nghĩ cách cứu viện mẫu thân...... Khi đó, hắn chỉ mới năm tuổi!

Bao nhiêu năm chém giết nơi sa trường, anh dũng đấu tranh, vết thương chồng chất, hao tổn tâm cơ liều mạng bò lên trên......

Mười ba năm, vì muốn nhớ kỹ mẫu thân từng chịu qua thống khổ, hắn mặc cho người đem móc câu gai ngược sắc nhọn, hung hăng mà xuyên qua cột sống của hắn, lại hung hăng rút ra, lộ ra xương trắng, máu thịt vẩy ra......

Hết thảy mọi thứ hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng, vì mẫu thân hắn!

Nhưng, thì ra sự tín ngưỡng cả đời, tín niệm kiên trì, vứt bỏ thứ mình yêu thương nhất...... Đến cuối cùng, chỉ là công dã tràng, mình thì không có lợi ích gì còn giúp người khác làm chuyện tốt.

Thân phận là giả, cừu hận là giả, thân tình là giả...... Hắn vì cừu hận giả dối này, không tiếc trả giá bằng mọi giá để trả thù, tất cả đều là người thân của hắn. Soán quyền đoạt vị, độc hại phụ thân, lợi dụng thê tử, làm nhục huynh đệ...... Còn có, còn có hắn ngầm đồng ý thúc đẩy cái kết cục mẫu thân thân sinh của hắn bị nghiền xương thành tro!

Thanh kiếm trong tay Tông Chính Vô Trù "Leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất, âm thanh bén nhọn giống như đâm xuyên qua linh hồn của hắn, đem hắn phân hủy thành từng mảnh nhỏ.

Hắn đứng ở trong gió lạnh, thật lâu thật lâu cũng không có phản ứng, như là một pho tượng đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui