Một giờ sau có kết quả.Triệu Văn Xuân không để anh đi theo, ông bình tĩnh lại tâm trí, nói: “Không sao, để ba tự đi.”Ông ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, thời gian quá ngắn khiến Chu Khải Thâm kinh ngạc.
Anh nhìn vẻ mặt thầy Triệu vui vẻ như trút được gánh nặng, bụi bặm lắng xuống sau cơn mưa dài.
Ông lão không giấu được niềm vui: “A bác sĩ nói kết quả rất tốt! CT* não không có vấn đề gì!”(*) Chụp cắt lớp vi tính (còn gọi nôm na là Chụp xi-ti theo chữ viết tắt tiếng Anh: CT của Computed Tomography) hay còn gọi là chụp cắt lớp điện toán, chụp cắt lớp, là một phương pháp chụp hình X quang.Triệu Văn Xuân vội vàng đưa kết quả kiểm tra cho anh xem, “Không có dị thường rõ ràng, bác sĩ nói bình thường ba cần chú ý thêm, chơi mạt chược để vận động, phòng ngừa để lâu có hại.”Chu Khải Thâm nhìn kỹ tờ kết quả, khóe miệng cong lên, “Chuyện tốt.”Triệu Văn Xuân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói xong vài câu, mắt lại ướt, “Năm tháng không tha người.
Lần này là vô cùng may mắn, lần sau, lần sau… Haiz, thôi không nghĩ nhiều nữa.”Chu Khải Thâm cười, “Ba nói đúng.”Sinh lão bệnh tử, nào ai có thể chân chính thoải mái vượt qua được.
Những đạo lý hạ bút thành văn rộng rãi kia cũng chỉ là những chuyện không thực sự phát sinh đối với bản thân.
Sinh ly tử biệt là lời từ biệt tàn nhẫn mà vô vọng đối với bản thân, chỉ có ly biệt, đời này không còn cơ hội gặp lại.Chu Khải Thâm đỡ Triệu Văn Xuân một đường ra khỏi bệnhviện, “Con sẽ bảo thư ký đưa vitamin và viên canxi trước đó con mua ở Mỹ cho ba.
Còn chuyện này nữa, ba, chúng ta không đề cập việc này với Tiểu Tây nhé.”Triệu Văn Xuân tán thành, “Ba cũng định nói vậy với con.”Một già một trẻ đối diện nhau, hiểu ngầm nở nụ cười.――Gần tới buổi trưa, cuối cùng Lê Nhiễm cũng coi như hết bận chuyển hàng, tháng Tư trời lạnh mà cô ấy và Tiểu Thuận đều nóng đổ mồ hôi trán.“Mỗi lần đóng gói gửi chuyển phát nhanh mà như ra chiến trường.” Lê Nhiễm cầm tờ giấy cứng quạt gió, liếc nhìn Triệu Tây Âm ngủ say trên ghế sa lông, “Tổ tông nhỏ ơi, chín giờ cậu đã ngủ từ chín giờ rồi đấy, cậu thức suốt đêm qua đấy à?”Triệu Tây Âm ngủ say vừa tỉnh, “Đâu có, tiết xuân dễ ngủ.”Lê Nhiễm ngồi sát bên cô, vỗ mông cô, “Dịch qua chút, hỏi cậu này, cậu định quay xong bộ phim kia là thôi à?”Triệu Tây Âm “Ừ” một tiếng.“Không hối hận chứ? Cơ hội tốt như vậy, bao nhiêu người muốn vào giới giải trí đều phải dùng quy tắc ngầm đấy.” Lê Nhiễm chỉ mài sắt không nên kim, “Cậu đúng là không có chí khí, thỏa mãn với tình trạng hiện giờ, vứt vào phim cung đấu thì cũng chỉ sống được hai tập.”Triệu Tây Âm vui vẻ nhếch miệng cười ngây ngô, “Cậu là sinh viên tài cao tốt nghiệp Harvard đang bán đồ lót tình thú mà còn nói tớ không thấy ngại à.”Lê Nhiễm nhe răng trợn mắt, “Đồ lót tình thú thì sao chứ, lượng hàng tiêu thụ của cửa hàng tớ 11/11* năm ngoái đứng top 10 đấy.”(*) Ngày độc thân 11/11 - Ngày này còn được giới trẻ Trung Quốc gọi với tên là “光棍 – guānggùn – quang côn” với hàm ý sâu xa là “toàn gậy” tức là cô đơn, độc thân.
Cái tên Guanggun Jie được khai sinh từ một video than thở về việc độc thân và xung quanh “toàn gậy” do một nam sinh viên quay từ ký túc xá và đăng tải trên internet.
Video này được lan truyền mạnh trong giới trẻ, và từ đó ngày 11/11 được tính là dịp lễ đặc biệt dành cho dân F.A.
Các trang web và ứng dụng, nhãn hàng đều sale rất lớn vào dịp này (Nguồn ichina)Triệu Tây Âm dùng mũi chân cọ chân cô ấy, cười nịnh nọt, “Cho tớ ôm bắp đùi* cậu đi.”(*) Chắc là mọi người đều hiểu, đại khái giống như cầu bao nuôi.“Cút đi.” Lê Nhiễm phun một câu, “Đi tìm lão đàn ông nhà cậu đi, anh ấy mới là bắp đùi nạm kim cương danh xứng với thực.”Tiểu Thuận ở bên cạnh không nghe nổi nội dung cuộc trò chuyện này, “Em xin, hai chị còn có thể buồn nôn hơn nữa không? Trưa nay em không muốn ăn móng heo kho nữa rồi.”Triệu Tây Âm không vui, “Đừng tưởng chị không biết em chỉ cây dâu mắng cây hòe nhé, không được ám chỉ ông chủ Chu nhà chị.”Cả người Tiểu Thuận nổi da gà, yên lặng rời xa.Triệu Tây Âm lại hỏi Lê Nhiễm, “Tình hình cậu và Cố Hòa Bình bây giờ thế nào rồi?”Lê Nhiễm nhìn qua chỗ khác, “Không có tình hình gì.”“Đừng gạt tớ.” Triệu Tây Âm không hài lòng nói: “Cố Hòa Bình tự thừa nhận rồi.”Sống lưng Lê Nhiễm lập tức thẳng lên, vẻ mặt căng thẳng, “Anh ta thừa nhận cái gì?”“Thừa nhận yêu đương với cậu đó.” Triệu Tây Âm nháy mắt mấy cái.“Cậu nghe anh ta nói hươu nói vượn làm gì, anh ta là tên thần kinh.” Lê Nhiễm khịt mũi coi thường, vẻ mặt ghét bỏ không vừa mắt, “Danh hiệu của anh ta vang dội khắp ba dặm trước sau, tùy tiện hỏi người nào trong giới cũng bội phục hồng nhan tri kỷ của đại công tử họ Cố trải rộng toàn quốc.”Triệu Tây Âm than một tiếng, “Gì mà khoa trương thế, anh Hòa Bình hơi ham chơi nhưng vẫn đúng mực mà.”Lê Nhiễm rên một tiếng, “Anh ta có cái rắm ý.”Triệu Tây Âm là một người thông minh, hiểu rõ hai người này, Lê Nhiễm càng phản ứng kịch liệt có nghĩa là họ càng có gì đó.
Lê Nhiễm không chịu nổi ánh mắt trong veo sáng rực của Triệu Tây Âm, cuối cùng bại trận không phủ nhận nữa, “Ở bên nhau một tháng, bây giờ chia tay rồi.”“Nguyên nhân?"Lê Nhiễm thấp cúi đầu, che khuất thất vọng trong mắt, bình tĩnh đáp: "Không phải người cùng một con đường."Buổi trưa Tiểu Thuận gọi thức ăn ngoài, gọi ba chai đào mật ong ướp lạnh cho mọi người.
Tiểu Thuận ra ngoài nhận đồ, khi vòng ra sau ghế sa lông thì cầm cái bình lạnh hơi cọ qua má phải cô.Triệu Tây Âm bị lạnh run cả người, quay đầu mắng, “Đừng nghịch, chị có em bé mà.”Giọng cô quá tự nhiên khiến Tiểu Thuận tưởng cô nói đùa, “Chị có Na Tra hả!”Hai tay Triệu Tây Âm ôm bụng dưới, cười đùa nói: “Không lừa em đâu, thật sự có mà.”“Chờ chút.” Lê Nhiễm kinh ngạc ngây người, “Cậu, cậu có thai rồi hả?”Triệu Tây Âm cười ngây ngô không nói, hơi nâng cằm, không giấu được đắc ý và hạnh phúc trong mắt.Lê Nhiễm há to miệng nửa ngày quên không ngậm lại.
Tiểu Thuận sợ đến mức trực tiếp buông tay, chai đồ uống ướp lạnh rơi xuống đất.
Triệu Tây Âm rất vui vẻ, “Làm gì thế hả?”Hai người cùng kinh ngạc thốt lên, “Sao lại nhanh vậy!”Từ giờ khắc này, đãi ngộ của Triệu Tây Âm ở đây hoàn toàn thay đổi.
Tiểu Thuận rất chân chó, lái xe ra ngoài mua nửa giỏ trái cây về cho cô ăn.
Triệu Tây Âm cười muốn chết, “Cái này để heo ăn à.”Lê Nhiễm chống cằm, liên tục nhìn chằm chằm vào bụng cô, tấm tắc lấy làm lạ, “Đúng là không dám tin.
Ông chủ Chu nhà cậu chắc chắn là điên rồi.”“Tớ vẫn chưa nói với anh ấy đâu.” Triệu Tây Âm bĩu môi, “Hôm nay anh ấy bận, buổi tối tớ nói sau.”Tháng Tư hương sắc phôi phai*, mặt trời sau giờ Ngọ ấm áp, gần như đã có thể cảm nhận được không khí mùa hè.(*) Trích bài thơ ĐẠI LÂM TỰ ĐÀO HOA (Hoa đào ở chùa Đại Lâm) - Bạch Cư Dị, câu dịch được lấy từ thohanphong.Triệu Tây Âm đợi ở chỗ Lê Nhiễm một buổi trưa, trò chuyện trời nam đất bắc với bạn tốt, vui vẻ tự nhiên.
Bốn giờ rưỡi, tài xế đến đón đúng giờ.
Lê Nhiễm và Tiểu Thuận mỗi người một bên tay trái phải, khoa trương cúi đầu khom lưng đỡ Triệu Tây Âm, “Cung tiễn hoàng hậu nương nương."Địa điểm ăn cơm ở bên Tử Trúc Viện, đáng lẽ có thể đến sớm nhưng trên đường gặp hai tai nạn giao thông liên tục, buộc phải giảm tốc độ xe.
Đã muộn năm phút đồng hồ, cô nhìn thấy Chu Khải Thâm đứng ở cửa từ xa.
Anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu quả hạnh, vóc người càng thêm cao lớn.Xe dừng lại, anh tới mở cửa xe, dắt Triệu Tây Âm ra ngoài.“Em đến muộn rồi.” Ngón trỏ Triệu Tây Âm gẩy lòng bàn tay anh, cong mắt cười.Chu Khải Thâm xoa bóp tay cô, “Không sao, để bọn họ chờ đi.”Một đôi bích nhân, bốn mắt chứa tình, đứng chung một chỗ chẳng khác gì một phong cảnh.Bọn họ vừa vào phòng khách, Cố Hòa Bình và lão Trình lập tức vỗ bàn tru lên như quỷ, “Ôi ôi ôi! Ai thế nhỉ! Nhà nào mà bố dẫn theo con gái thế này? Còn nói chuyện bạn trai của con gái nữa à, anh trai giới thiệu một thanh niên tuấn kiệt cho em nhé.”Chu Khải Thâm nhướng mày kiếm, trên mặt có nét cười.
Phản ứng ngày hôm nay của anh so với dĩ vãng thực sự là từ bi.
Anh chỉ nắm tay Triệu Tây Âm chặt thêm chút nữa, sau đó gọn gàng dứt khoát nói: “Tuy đều đã là người quen nhưng vẫn trịnh trọng giới thiệu một chút, vợ tôi Triệu Tây Âm.”Triệu Tây Âm cười cong mắt, cũng rất thoải mái chào hỏi mọi người: “Chu Khải Thâm chồng em.”“Tôi về đây.” Cố Hòa Bình nhìn lão Trình thở dài, “Bữa cơm này không cần ăn nữa, ăn thức ăn chó đủ no rồi.”Lão Trình cảm thán, “Đáng ra tôi nên đưa Chiêu Chiêu đến, miễn để hai bọn họ lớn lối như thế.”Thư ký Từ ngồi bên tay phải lão Trình cũng cúi đầu cười.Người phục vụ mang món ăn lên, đều là Từ Cẩm gọi.
Địa vị của anh ta ở cạnh Chu Khải Thâm sừng sững không đổ nhiều năm như vậy tất nhiên có nguyên nhân, nhớ rõ ràng khẩu vị và sở thích của Chu Khải Thâm và bạn thân anh.
Không nhiều món ăn xa xỉ, nhưng chọn rất đúng món.
Anh ta nhớ Triệu Tây Âm thích ăn đồ ngọt, rất quan tâm gọi một phần súp đậu phộng sago.Cố Hòa Bình cười nói: “Thường ngày anh Chu hung ác với anh nhất, sau này Tiểu Tây cho anh chỗ dựa nhé, để anh chỉnh đốn cái tính nết nóng nảy này.”Lão Trình cũng phụ họa theo, “Quán trà của anh sắp bị anh ấy uống sập rồi, nợ nhì nhằng mãi không trả.
Tiểu Tây, em đến phân xử đi, anh Trình buôn bán nhỏ có dễ dàng gì đâu.”Triệu Tây Âm không nói lời nào, chỉ nhích lại gần bên Chu Khải Thâm, nghiêng đầu cười xinh đẹp.Dáng vẻ này là đứng về phía chồng mình rồi.Một bữa cơm ăn trong vui vẻ.Cố Hòa Bình đúng là có tài tán dóc, xào bầu không khí náo nhiệt lên, nhưng thật ra anh ta nhận ra hôm nay Chu Khải Thâm có gì đó khang khác.Nếu như bình thường, chỉ cần người đàn ông này nổi hứng là còn ồn ào điên cuồng hơn bọn họ.
Nhưng bữa cơm này Chu Khải Thâm ăn rất im lặng, không phải ít nói mà là loại trạng thái lạnh nhạt, kín kẽ, có chuyện trong lòng.Cố Hòa Bình cố ý kích tướng, giật giây muốn uống rượu với Triệu Tây Âm, anh ta biết rõ Tiểu Tây có tửu lượng tốt.
Quả nhiên Chu Khải Thâm đưa tay ra cướp lấy chén rượu, ngửa đầu uống hết một hơi không phí lời, sau đó mới hờ hững nói: “Đừng chọc cô ấy.”Tất nhiên Triệu Tây Âm cũng phát giác hôm nay anh không bình thường, nắm lấy tay anh theo bản năng, mười ngón tay của hai người siết chặt dưới mặt bàn.
Chu Khải Thâm nghiêng đầu, ánh mắt yêu thương cưng chiều, nở một nụ cười yếu ớt.Bữa tiệc gần kết thúc, Chu Khải Thâm đã đặt bát đũa xuống từ lâu, bỗng nhiên mở miệng, “Hòa Bình, cậu nhận được giấy tờ ủy quyền pháp lý chưa?”Cố Hòa Bình không bất ngờ khi anh hỏi, dùng khăn lông nóng lau tay, “Nhận được rồi.”Tầm mắt Chu Khải Thâm quét sang Từ Cẩm, “Dự án đường sắt cao tốc sau này cậu hãy hỏi cậu ta.”Việc này đã đề cập trước đó, Từ Cẩm cũng không ngoài ý muốn, gật đầu đồng ý.“Lão Trình, mai tôi sẽ để tài xế mang đến những thứ cậu yêu cầu lần trước, đủ để cậu dùng một thời gian.” Chu Khải Thâm giọng điệu trầm ổn, không nhanh không chậm, như là đã sớm lên kế hoạch toàn bộ.Triệu Tây Âm bất an, nghiêng đầu nhìn anh.Hình dung cái cảm giác này như thế nào?Gần trong gang tấc nhưng lại xa tận phương trời.Cô vô thức hoảng hốt, thậm chí bắt lấy tay Chu Khải Thâm theo bản năng.Tay người đàn ông nóng bỏng, không tránh né để mặc cô cầm.Qua vài giây im lặng, Chu Khải Thâm quay đầu, nhìn Triệu Tây Âm đầu tiên, “Khoảng thời gian này có lẽ anh sẽ không đến công ty.”Thư ký Từ là người đầu tiên cau mày, cho rằng mình không nghe rõ, “Tổng giám đốc Chu? Lịch trình gần đây của anh không phải đi công tác.”“Không phải.” Chu Khải Thâm dừng nửa giây, nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi dài hạn.
Cũng không hẳn, nhiều thì hai tháng, thuận lợi thì bảy, tám ngày là được.”Triệu Tây Âm vội vã truy hỏi: “Anh làm gì vậy?”Chu Khải Thâm mím môi, nhìn vào mắt cô nói thật, “Tây Nhi, anh không muốn nói dối em, ngày mai anh phải đến bệnh viện làm phẫu thuật.”Vừa dứt lời, Cố Hòa Bình và lão Trình đều kinh ngạc, đến khi phản ứng lại, Cố Hòa Bình đập chén rượu ‘cạch’ một cái, “Con mẹ nó anh nói gì đó! Phẫu thuật cái gì, ai làm phẫu thuật, anh đừng đùa kiểu này được không!”Lão Trình tỉnh táo hơn một chút, khuyên giải: “Anh Chu, đừng kể chuyện cười nữa.
Tiểu Tây ở đây mà, đừng dọa cô ấy.”Chu Khải Thâm vẫn luôn bình tĩnh, tầm mắt dời khỏi mặt Triệu Tây Âm, nhìn về phía ba bọn họ, “Một thời gian trước tôi đau đầu khủng khiếp nên đã đi kiểm tra.
Bác sĩ nói tôi có thể có gì đó dài trong đầu, rất nhỏ, cụ thể không rõ, chụp CT không có vấn đề gì.
Nhưng để đảm bảo, bác sĩ đề nghị tôi làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu để loại bỏ, thuận tiện làm sinh thiết*.”(*) Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh.
Sau khi được lấy ra khỏi cơ thể, các mô được kiểm tra dưới kính hiển vi và có thể được phân tích về mặt hóa học.
(Wikipedia)Nói xong, anh lại nhìn Triệu Tây Âm, nắm tay cô thật chặt.Cô không có biểu cảm gì, hoặc phải nói là ngẩn người đơ ra, ánh mắt cũng trống rỗng.Chu Khải Thâm đã sớm dự liệu không thể tránh tình huống như vậy.
Thay vì liên tục giải thích, chẳng bằng thành thực.
Anh cong môi, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi một giọt nước ấm bên khóe miệng cô.“Ban đầu anh không muốn nói cho em vì sợ em lo lắng, sợ em khó chịu, cũng sợ làm lỡ chuyện múa.
Nhưng lời em nói với anh ngày đó, nói chúng ta là vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, đừng luôn dùng câu ‘anh có thể’ để làm cái cớ đẩy em ra.” Anh cúi đầu, hạ giọng, “Vợ ơi, anh đã thay đổi rồi, sau này anh sẽ nghe lời em.”Triệu Tây Âm sững sờ nhìn anh, ánh mắt như không có tiêu cự, mọi thứ đều trống rỗng, tịch mịch không tiếng động.Cố Hòa Bình không kiềm chế nổi, chửi một tiếng, đá văng cái ghế, đi tới trước mặt Chu Khải Thâm chỉ hận không thể đánh anh, “Anh nói rõ ràng cho tôi! Thứ gì dài, dài con mẹ nó đùa tôi à! Phẫu thuật em gái anh! Đấy là đầu, không phải ruột thừa! Chu tổ tông, anh đừng dọa tôi nữa!”Mắt phượng Chu Khải Thâm giương lên, cười chỉ thiếu điều giơ tay xin hàng, “Thực sự là tiểu phẫu thôi, không lừa cậu, tôi mà lừa cậu thì sau này tôi không sinh con được.”Lời thề độc này quá chân thực, lửa giận của Cố Hòa Bình bị dội nguội một nửa như đang kết băng, dần dần đông lại.Xâu chuỗi lại các dấu hiệu từ trước ―― anh cố chấp kiên trì phải trao quyền cho anh ta, luôn dặn dò thư ký Từ có vấn đề thì xin ý kiến của anh ta, còn có lời nói gửi gắm của Chu Khải Thâm ngày đó…Anh ta biết, lời này của Chu Khải Thâm bây giờ là thật.Bữa tiệc này không thể kết thúc tử tế.Im lặng, ngột ngạt, ai cũng ngồi không lên tiếng.Một lúc lâu, ánh mắt bản năng đều nhìn Triệu Tây Âm.Triệu Tây Âm vẫn duy trì tư thế và vẻ mặt cô, thật yên lặng, không có chút tâm trạng nhấp nhô nào.Chu Khải Thâm thấp thỏm bất an, tầng tầng lo lắng, giây phút này anh bỗng thấy hối hận.Hối hận… Có phải là đã ra quyết định sai lầm, có phải đáng lẽ nên tiếp tục gạt cô hay không.Anh vừa định gọi tên cô, thân thể Triệu Tây Âm run rẩy như bị người đánh trúng điểm yếu, toàn bộ suy nghĩ đều chết hết, đao kiếm cắt một vết thương dài thật sâu nhưng không thấy máu.Trong dạ dày cô như có lửa đốt, cháy sém khắp toàn thân.Cô hít thở dồn dập, không nhịn được sự dâng trào ở cổ họng, cuối cùng đẩy ghế ra lảo đảo đứng lên.Chu Khải Thâm phản ứng nhanh cũng đứng lên theo, cấp tốc ôm lấy cô.Triệu Tây Âm quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, che miệng nhưng không ngừng được nôn khan kịch liệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...