Bách niên hảo hợp


Trên đường về.Đới Vân Tâm nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù bà uống không nhiều lắm nhưng vẫn có uống, ít nhiều gì trên người cũng có mùi.

Trong xe mở điều hòa khiến mấy mảnh tinh dầu thơm phức khuếch tán trong không khí, hương lan hồ điệp đậm chất nữ tính, vừa nồng vừa thơm, Triệu Tây Âm cảm thấy ngứa mũi nên đưa tay dụi dụi.“Không vui hả?” Đới Vân Tâm vẫn đang nhắm mắt.“Không ạ.”“Ha, không gạt được cô đâu, đều viết hết lên mặt rồi kìa.”Đới Vân Tâm mở mắt ra, đồng thời ngồi thẳng thớm hơn chút, quay sang nhìn cô, “Cô là muốn tốt cho em, tính tình em trẻ con nên quay về điểm xuất phát là khó nhất.

Song em phải hiểu tiểu Tây à, đã bước vào cái giới này rồi sẽ có rất nhiều chuyện vốn không thể theo ý em được.”Triệu Tây Âm mù mà mù mờ hỏi: “Nếu em chỉ muốn múa, vậy thì cứ cố gắng múa thật tốt thôi, còn những thứ khác, không khát khao, không quan tâm, là được rồi mà?”Lúc cô nói lời này cô có nghi ngờ.

Không phải cố tình xét nét mà ánh mắt rất ngay thẳng, chính là không đồng ý với cái câu “không thể theo ý em được” này.Đới Vân Tâm chau mày, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, “Là cô quá thất bại, hay là em quá cố chấp? Em trở về Bắc Kinh đã hơn nửa năm, tại sao vẫn không có mục tiêu như vậy hả?”Triệu Tây Âm sửng sốt, thế là cô sờ sờ đầu mình theo quán tính, “Em ngốc lắm hả cô?”“Không ngốc.” Đới Vân Tâm vừa bất lực vừa cạn lời, “Chính là thẳng thắn.”Triệu Tây Âm bĩu môi.“Tại sao cô đưa em đến đây? Thứ nhất, em đã là người hơn hai mươi tuổi nhưng lúc nào cũng vô tâm vô tư, không biết khốn khổ của cuộc đời, nên cô mới dẫn em ra ngoài gặp nhiều người hơn.


Còn cái thứ hai cá nhân hơn, cô hi vọng sau khi em quay xong《Cửu Tư》sẽ tiếp tục phát triển trong cái giới này.

Dù sao xuất phát điểm và bàn đạp này không phải ai cũng có cả.

Nếu em lãng phí, em không tự thấy tiếc sao?”Đới Vân Tâm thành khẩn nói: “Tiểu Tây, tai nạn sân khấu vào sáu năm trước, gần như đã phá hủy toàn bộ sự nghiệp múa của em.

Em bằng lòng quay về, có thể quay về, thật sự cô rất vui mừng.

Mặc kệ sau này em chọn cái gì, em mãi mãi là học trò giỏi nhất của Đới Vân Tâm cô.”Nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến người ta xúc động không thôi, loại đồng cảm này làm trái tim Triệu Tây Âm mềm nhũn.


Từ thơ ấu cho đến bây giờ, duyên phận giữa cô và cô giáo đã tròn hai mươi năm, ngoài bố ra Đới Vân Tâm là người gần gũi với cô còn hơn cả người thân.Cho con cá không bằng cho cần câu cá.Đây là thứ đã tạo nên nét đẹp rực rỡ của cô, lúc cô rớt xuống vực sâu, cũng không hề từ bỏ.Đột nhiên Triệu Tây Âm nhẹ nhõm, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, suy cho cùng cô giáo cũng muốn tốt cho cô.Đến tiểu khu, Đới Vân Tâm nói: “Cô không lên trên đâu, chẳng phải nói thầy Triệu bị cảm sao? Ở cốp xe có một hộp nhân sâm, đây là tấm lòng của cô.”Triệu Tây Âm cầm lấy hộp gấm rồi vội vàng về nhà, Triệu Văn Xuân vẫn còn ngồi ở phòng khách đợi cô.“Bố đã hết sốt rồi hay sao mà không chịu nghỉ ngơi ạ?” Triệu Tây Âm không kịp bỏ túi xách xuống, đưa tay thử nhiệt độ trên trán ông.Triệu Văn Xuân không vui nói: “Sao về muộn như vậy con?”“Con có chút chuyện phải đi với cô giáo Đới, à, cái này là cô ấy tặng cho bố.” Triệu Tây Âm chau mày, “Tại sao vẫn còn hơi nóng chứ.

Bố có thấy khó chịu chỗ nào không ạ?”“Chỉ là cảm thôi mà, không sao cả đâu.” Triệu Văn Xuân khom người đứng dậy, khớp xương liền kêu rắc rắc rắc, song ông không hề quên chuyện chính, hết nhìn tới rồi lại nhìn lui cô, “Thật sự là đi với cô giáo Đới?”Triệu Tây Âm bật cười, “Không phải đâu, với Chu Khải Thâm cơ.”“Vậy bố sẽ đánh con.” Thầy Triệu không vui nói.Nụ cười của Triệu Tây Âm dần chuyển sang bất lực, im lặng ngồi xuống ghế sofa, hai tay xếp chồng lên nhau khẽ vuốt ve, giọng cô nhẹ bẫng: “Bố thật sự không thích Chu Khải Thâm ạ?”Triệu Văn Xuân nói: “Không phải không thích, là không chấp nhận.”“Anh ấy phải làm như thế nào người mới chấp nhận ạ.”“Trừ khi cháu ngoại của bố không sao!” Triệu Văn Xuân kích động nói.Triệu Tây Âm im lặng một hồi lâu, nắm lấy bàn tay hơi run của bố, “Bố, người như vậy, con sẽ khó chịu.”Triệu Văn Xuân ngẩn ra, trái tim ông đập dữ dội, khó chịu chau mày, hết thảy ngũ quan đều nhíu lại với nhau, cố chịu đựng nỗi đau này.Ông không nói gì, thậm chí khoảng thời gian im lặng này còn lâu hơn cả ban nãy, sau đó mới nói, “Bố muốn xem biểu hiện của thằng bé, ít ra thì lúc này bố không thể thuyết phục bản thân tiếp tục dùng gương mặt tươi cười đối xử với người đã từng tổn thương con gái của bố.”Nói xong, Triệu Văn Xuân xoa xoa ngực cho nhuận khí, chỉ vào bàn trà, “Nên uống thuốc rồi.”Triệu Tây Âm cầm lấy hộp thuốc.“Tiêu viêm uống một viên, hạ sốt hai gói, với viên con nhộng này nữa.”“Có phải mấy loại này đều là tối hôm qua con mua cho người không ạ?” Triệu Tây Âm lật ra đằng sau nhìn một chút, nghi ngờ nói: “Vậy dựa theo liều lượng thuốc thì tối nay người đã uống rồi mà.”Triệu Văn Xuân không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, “Tối nay bố chưa uống tới.”“Thế trưa bố uống chưa ạ?”“Uống rồi.”Triệu Tây Âm khẳng định, “Thế tối nay người đã uống rồi, người xem này.”Triệu Văn Xuân ngập ngừng một lúc, rất lâu sau, “Có thể là do bố nhớ nhầm rồi.”Triệu Tây Âm nửa cười nửa mếu, ngón tay chọc vào bả vai ông, “Thầy Triệu, càng ngày người càng giống con nít thế.”“Đi đi! Không biết lớn bé!” Triệu Văn Xuân nghiêm nghị, nhìn mớ thuốc kia, đoán chừng vẫn chưa hiểu rõ.Triệu Tây Âm tắm xong đi ra thì thầy Triệu đã đi ngủ rồi.

Cô mở cửa hé hé nhìn vào, thấy ông đã đắp kín chăn mới đặng yên tâm.

Quay lại phòng ngủ, vừa khéo Chu Khải Thâm gọi tới.Triệu Tây Âm bắt máy rất nhanh, nhưng không lên tiếng ngay.Chu Khải Thâm cũng không gấp, hơi thở nhè nhẹ của hai người chồng chéo nhau chừng mười giây, anh không kìm được bèn cười trước, âm thanh trầm thấp giống như bóng đêm bên ngoài cửa sổ vậy, dễ dàng khiến lòng người an tâm.Hỏi cô: “Chú Triệu đã đỡ hơn chưa em?”“Không đỡ tí nào ạ.” Triệu Tây Âm không vui đáp.Đột nhiên Chu Khải Thâm nói: “Em đừng dẩu môi.”“Dạ?”“Tôi muốn hôn.”Mặt Triệu Tây Âm đỏ ửng, “Anh có bệnh hả, anh nhìn thấy em dẩu môi ở đâu hả?”Chu Khải Thâm cười ha hả.Biết ngay mà, lại bị anh lừa rồi.Triệu Tây Âm rầu rĩ trách, “Anh đừng đùa nữa.”Chu Khải Thâm nghe ra giọng của cô sai sai, cũng không hỏi thẳng cô bị làm sao, cho cô chút thời gian giảm xóc rồi mới mở miệng: “Gặp chuyện hãy nói với tôi.”Triệu Tây Âm cười anh, “Anh rất giống tổng giám đốc bá đạo đó.”“Không giống, chính là như vậy.”Ý cười của Triệu Tây Âm càng đượm, “Anh thối lắm.”Chu Khải Thâm ừm một tiếng, lúc này mới hỏi: “Hôm nay đến đoàn à?”Anh bước từng bước một, vừa quanh co vòng vèo lại khéo kéo khuyên bảo, Triệu Tây Âm hiểu người đàn ông này, thỉnh thoảng anh sẽ chăm sóc cô rất cẩn thận, chút dịu dàng bé nhỏ này luôn khiến cho trái tim cô quay đầu.Triệu Tây Âm mở công tắc hãm ngôn ngữ ra rồi trải lòng với anh, kể lại bữa tiệc tối nay, thuật lại những lời khuyên bảo của cô giáo Đới, cuối cùng đã không còn để bụng, “Cô giáo Đới nói em giống một đứa trẻ không biết khốn khổ của cuộc đời.”Chu Khải Thâm nói: “Tại sao em cần phải biết những khốn khổ của cuộc đời chứ, tôi nguyện ý bảo vệ cho em mà, tại sao cô ấy lại có nhiều ý kiến phản đối như vậy chứ?”Triệu Tây Âm ngạc nhiên không thôi, “Chu Khải Thâm, anh học mấy lời tỏ tình này ở đâu vậy ạ?”Phía bên kia điện thoại ngẩn ra, người đàn ông khẽ cười một tiếng.Chu Khải Thâm hỏi: “Trên bàn ăn có những người nào vậy?”“Hai vị chủ nhiệm của Hiệp hội Vũ đạo, với mấy người nữa nhưng em không nhớ tên tới.”“Nếu em không thích thì lần sau đừng đi nữa.”Triệu Tây Âm khẽ “ừm” một tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu, “Cô giáo là người tốt bụng.”“Nhưng tôi muốn em vui vẻ.” Chu Khải Thâm nói.Triệu Tây Âm cầm di động, đôi mắt còn nóng hơn cả thân máy.Im lặng một lúc, “Được rồi, ngoan nhé.” Giọng Chu Khải Thâm trầm thấp, “Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa em?”Hai mắt Triệu Tây Âm càng nóng hơn, những băn khoăn cùng ấm ức đã tìm được chỗ dựa, chút ỷ lại tận đáy lòng kia đã nhìn thấy ánh mặt trời sau nhiều năm đằng đẵng, vẫn như cũ không hề suy giảm.


Anh từng là người yêu, từng là chồng chung chăn chung gối với cô.

Cái danh xưng này, đã trở thành chốn dừng chân trong cuộc đời cô.Vốn dĩ cô có thể tự mình bước qua quá khứ, nhưng bây giờ cô không muốn kiên cường nữa.

Đến cô cũng không phát hiện ra giọng mình có bao nhiêu hồn nhiên, “Chu Khải Thâm, tâm trạng em không tốt chút nào cả.

Anh dỗ em đi.”Chu Khải Thâm cười khẽ, “Muốn tôi dỗ em như thế nào.”“Em mặc kệ.”“Triệu Tây Âm.”“Ơi?”Chu Khải Thâm nói: “Cục cưng nhỏ của tôi.”Âm thanh nóng bỏng, nóng đến xuyên qua màn hình nóng tới hai lỗ tai Triệu Tây Âm, nhiệt độ tụ lại tạo thành một bông pháo để rồi nổ tung trong lòng.“Có thể thấy vẫn chưa dỗ em đủ rồi.” Giọng Chu Khải Thâm thấp xuống một quãng tám(*), vô cùng gợi cảm.

Anh dỗ dành khuyên bảo, “Ngoan ngoãn leo lên giường nhé, sau đó nhắm mắt lại, rồi đi ngủ nào.”(*) Tần số âm thanh bị gấp đôi.Triệu Tây Âm thủ thỉ: “Em ngủ không được ạ.”“Tôi kể cho em nghe một câu chuyện xưa nhé.”Lúc Chu Khải Thâm nói câu này, anh đang trên đường vành đai bốn đi qua đường vành đai ba, thành phố phồn thịnh, đèn neon rực rỡ, dần đến gần trung tâm thành phố.Anh vừa kết thúc một buổi tiệc thương mại, xe đã đổi sang chiếc Maybach hoàn toàn mới.


Đang ngồi trên phó lái là người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng trong công ty, vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, suốt quãng đường nghe ông chủ Chu tán tỉnh khiến sắc mặt không kìm được mà đỏ ửng.

Thư kí Từ ngồi ở ghế sau với anh, càng không dám thở mạnh.Để thuận tiện Chu Khải Thâm bật chế độ rảnh tay.Một tay của anh vòng qua chính giữa tấm đệm lưng, tay còn lại cầm di động lướt web, trầm giọng đọc, “Ánh mắt Cố Hạo Nhiên lóe lên một tia hung ác, trong mắt chỉ còn lại hình bóng xinh đẹp của Trình Bối Bối.”Thư kí Từ: “…”“Cố Hạo Nhiên bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Trình Bối Bối, chết tiệt, em lại ngọt ngào như vậy.”Tài xế: “…”Chữ trên web hơi nhỏ, Chu Khải Thâm dừng lại một lúc, sau khi nhìn rõ anh mới bình tĩnh đọc tiếp: “Trên đời này có nhiều ao cá như vậy, nhưng em cứ khăng khăng chui vào chiếc ao do tôi nhận khoán, em muốn trở thành mỹ nhân ngư, sau đó mê hoặc chết tôi phải không?”Triệu Tây Âm lăn vòng vòng khắp giường, che miệng không dám cười to, sợ đánh thức thầy Triệu.Luận về da mặt, Chu Khải Thâm nào để ý tới thứ này chứ, nghe thấy cô cười liền biết cô đã vui vẻ.

Thế là anh đọc tới càng diễn cảm hơn, “Cố Hạo Nhiên kéo tay Trình Bối Bối, đẩy mạnh cô ấy lên tường và áp cô ấy lên tường hôn.”Hiện tại thư kí Từ muốn nhảy xe!Chu Khải Thâm cởi cúc áo vest, cả người giả vờ đứng đứng đắn đắn, anh bắt chéo chân, sống lưng thẳng tắp, không hề hèn nhát hay chống đối, ngay cả khi đọc tiểu thuyết ngôn tình anh cũng có thể nghiêm túc.

Loại cảm giác tương phản này khiến cô nhân viên đang ngồi trên ghế phó lái cảm thấy, đàn ông như vậy đặc biệt gợi cảm.Mà Triệu Tây Âm đã liên tục kêu anh dừng lại, cười đến sốc hông, “Em không nghe không nghe nữa đâu, Chu Khải Thâm em đồng ý với anh em đi ngủ là được chứ gì.”Lời thoại tiếp theo, Chu Khải Thâm khẽ chau mày, “Cố Hạo Nhiên nói, Trình Bối Bối, chết tiệt, tôi đã yêu em rồi.”Tay tài xế run run, bánh lái lắc lắc.Thư kí Từ nắm chặt tay vịn muốn nhảy khỏi xe bất cứ lúc nào.Mặt mày cô nhân viên ngồi trên ghế phó lái đỏ bừng bừng, trái tim đập loạn xạ.Song Chu Khải Thâm vẫn bình tĩnh, còn tự đánh giá mình một cách khách quan, “Câu này tôi đọc không tốt, đọc lại một lần nữa.”Dán di động vào lỗ tai, nụ cười của Triệu Tây Âm rực rỡ như pháo hoa, tùy tiện mà xinh đẹp.

Còn chưa thật sự hồi thần, cô bỗng nghe thấy giọng Chu Khải Thâm đột nhiên nghiêm túc hẳn, lặp lại một lần nữa:“Triệu Tây Âm, chết tiệt, tôi cũng rất yêu em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận