Lê Nhiễm quay đầu lại thấy Triệu Tây Âm thì chợt cảm thấy như nhặt được đại xá. Đã bao nhiêu năm nay, cô ấy tự cho là miệng lưỡi mình lợi hại, thế nhưng chưa bao giờ dám so bì với Chu Khải Thâm về khoản này.
Triệu Tây Âm đi tới, nhìn một bàn đầy vụn bánh ngọt, hộp đựng cũng bị ngược đãi, bị vò cho nhăn nhúm, đây là hiện trường của một vụ xả hận hẹp hòi. Chu Khải Thâm còn để ý phủi một mảnh vụn trên tay, ngồi lưng dựng thẳng tắp như cũ.
Thái độ này đã chọc giận Triệu Tây Âm, thế này thì chẳng khác nào cô mới là người có lỗi.
“Anh ăn hết sạch chúng làm gì?”
Chu Khải Thâm dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, “Em đem về không phải để ăn à?”
Triệu Tây Âm nói: “Vậy nên anh ăn sạch? Đây là thái độ của anh khi tới nhà người khác làm khách sao?”
Chu Khải Thâm bị kích thích, ánh mắt lập tức tối lại, khóe miệng anh nở một nụ cười khiến người khác phải rùng mình, “Bảo bối à?”
Triệu Tây Âm cảm thấy không thể nói lí với người này nữa rồi.
Chu Khải Thâm thường không để lộ cảm xúc vui giận, chìm nổi trong thương trường hơn mười năm, thứ anh am hiểu nhất là giữ bình tĩnh và khách khí. Không phải anh không trả đũa, mà là anh sẽ lén bày mưu lập kế sau lưng người ta. Hôm nay nhất định là anh điên rồi, hầu như không khống chế được mình.
Chu Khải Thâm ném nửa miếng mousse cuối cùng vào thùng rác, đứng dậy, vứt ví tiền sang Triệu Tây Âm. Chiếc ví tiền kia đập lên ngực cô, không đau, nhưng nhịp tim cô lại vì thế mà nảy một cái mãnh liệt.
Lúc Chu Khải Thâm đi còn không quên chào hỏi với Triệu Văn Xuân, giọng anh trầm xuống như sắp ma sát tóe lửa, “Chú Triệu, con đi đây.”
Đi rồi, đi thật rồi.
Lê Nhiễm còn ngơ ngác, nhìn chiếc ví rơi xuống bàn nên mở ra một nửa, nói: “Thật sự không cần à?”
Ví tiền của Chu Khải Thâm là loại dáng ngắn màu nâu, màu sắc này vừa đặc biệt vừa thể hiện đủ đẳng cấp. Bên trong có một xấp nhỏ tiền mặt, thẻ căn cước và hai tấm thẻ đen, không có những thứ khác. Anh đi rồi mà uy thế vẫn còn ở lại, không khí như bị rút đi một nửa, khiến người ta cảm thấy bị đè nén khó chịu.
Có lẽ Lê Nhiễm cảm thấy mình là nguồn tai vạ, cho nên vô cùng áy náy, chỉ chỉ hai tấm thẻ đen kia, cố làm ra vẻ thản nhiên, nói: “Tiểu Tây, quẹt thẻ anh ta đi, quẹt cho anh ta một xe bánh ngọt, trét đầy mặt tên họ Chu kia luôn.”
Triệu Tây Âm xoay người trở về phòng ngủ.
Lê Nhiễm vào theo thì thấy cô đứng bên bàn đọc sách xuất thần.
Lê Nhiễm huơ huơ tay trước mặt cô, “Này.”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu tránh, mặt mày không vui vẻ chút nào.
“Tiểu Tây, cậu có phát hiện ra không, dáng vẻ này của các cậu rất giống vợ chồng cãi nhau đó.” Từ trước đến nay, Lê Nhiễm vẫn luôn là người dám ăn nói thẳng thừng trước mặt cô.
Triệu Tây Âm bỗng phản ứng kịch liệt, “Cậu ăn nói bậy bạ gì đấy, gì mà vợ chồng cãi nhau, cậu không nhìn thấy sao, anh ta không hề nói lí lẽ.”
Lê Nhiễm cười cười, “Còn nói không giống à?”
Triệu Tây Âm mấp máy môi như định phản bác, không hiểu sao cuối cùng lại chẳng nói gì nữa.
Lê Nhiễm là người ngoài cuộc sáng suốt, có thể thấy rõ ràng từng đường đi nước bước, cô ấy nói: “Anh Chu vẫn còn yêu cậu.”
Chữ “yêu” này như một trái bom nặng nề dội lên người Triệu Tây Âm. Phần cảm xúc mãnh liệt kia tiêu tan như cát lún, thậm chí không để lại chút rung động dư thừa nào. Triệu Tây Âm cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, đôi mi cong dài khép lại thành một đường mỏng manh.
Cô nói: “Nếu anh ấy yêu tớ, ban đầu sẽ không không tin tớ.”
Lê Nhiễm mới đứng đắn được ba giây, vừa nghe thấy lời này, cô ấy lập tức rút hiệp khí trượng nghĩa làm chỗ dựa cho bạn bè ra, “Đúng, Chucẩu!”
Sau khi Lê Nhiễm đi, Triệu Tây Âm vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra.
Nửa giờ trôi qua, Triệu Văn Xuân mới đi vào, một tay cầm đĩa, một tay bưng sữa bò, nói: “Thật ra vẫn còn một hộp bánh ngọt đây, ba gạt phần kem rồi, ăn đi, không béo đâu. Sữa con cũng nênuốngnhân lúc còn nóng.”
Triệu Tây Âm thò đầu ra khỏi chăn, gò má vốn trắng nõn giờ lại bị kìm nén, vì vậy đỏ như thoa phấn. Mặt đỏ, mắt cũng đỏ giống vậy.
Triệu Văn Xuân cười với con gái rượu, “Không sao, chuyện lớn mấy đâu chứ. Sau này ba cũng không tùy tiện xen vào, không đưa đồ ăn sáng cho nó, không cho nó nhiều cơ hội đến nhà trả bình giữ nhiệt nữa, mà có tới ba cũng không mở cửa đâu.”
Triệu Tây Âm rất cảm động, thầy Triệu ân cần quá.
“Ba tôn trọng lựa chọn của con, thật ra thì Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh cũng tốt lắm.”
Triệu Tây Âm vừa nghe đã hiểu được, ba đang hiểu nhầm rồi.
Càng tẩy càng đen, thôi thì không giải thích nữa, có điều sau tối hôm nay, giữa cô và Chu Khải Thâm như thật sự cắt đứt liên hệ, hoặc như đang chiến tranh lạnh với nhau.
——
Sáng thứ Hai, tòa nhà trụ sở của công ty.
Thư kí đưa tài liệu cần kí lên cho Chu Khải Thâm, từng bản một được mở toang trên mặt bàn. Sau khi Chu Khải Thâm kí xong, thư kí báo cáo, “Hai giờ chiều nay có hội nghị kiểm tra kết toán và sơ thẩm phương án dự trù lương cho năm sau, bảy giờ tối dùng cơm với giám đốc Đường của Á Hối, mười rưỡi có một hội nghị video nước ngoài ạ.”
Chu Khải Thâm ngắt lời: “Có phải hôm nay cũng có hội nghị với Phàm Thiên Entertainment không?”
Thư kí gật đầu: “Báo cáo tình hình tiến triển hạng mục đầu tư thôi ạ, đây là buổi họp theo thông lệ, hai lần trước đều do giám đốc Hình của bộ phận đầu tư tham dự.”
Chu Khải Thâm xoay nắp bút, sắc mặt bình tĩnh: “Hội nghị kiểm tra hoãn lại, tôi đi hội nghị này.”
Thư kí gặp biến không gấp, có điều trong lòng vẫn còn nghi hoặc, tuy hạng mục điện ảnh và truyền hình《Cửu Tư 》đã chạy, nhưng còn chưa tới giai đoạn chính thức bấm máy, thời gian của Chu Khải Thâm quý báu, theolýthì sẽ không để phí vào chuyện này. Buổi chiều đến Phàm Thiên Entertainment, các nhà đầu tư đã ngồi đủ trong phòng họp, bên đối phương vốn chỉ có một phó giám đốc chủ trì, nhưng mấy phút sau, Mạnh Duy Tất đột nhiên xuất hiện, hội nghị sẽ do anh ta chủ trì.
Mọi người đều bất ngờ, ngọn gió gì thế này, có thể thổi ông chủ nhỏ đích thân tới đây luôn.
Hội nghị diễn ra theo từng bước, nội dung thì sơ sài, vừa không có biến cố đáng kể, vừa không có lỗ hổng kĩ thuật số, hạng mục tiến triển ổn định không rối loạn. So ra mà nói, Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất đồng thời xuất hiện ở hội nghị càng khiến người ta thấy hào hứng hơn.
Thư kí của Chu Khải Thâm ngồi đằng sau, nhất thời không nắm được tâm tư ông chủ. Thế nhưng anh ta luôn cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, dù trong cả quá trình, hai người Chu – Mạnh không hề trao đổi, anh ta vẫn có thể cảm nhận được mỗi một giây phút trôi qua, dòng nước ngầm đều xung đột mãnh liệt.
Cho đến khi hội nghị kết thúc, hòa khí bên ngoài vẫn được duy trì.
Hiếm khi hai người cùng ở đây, người ngoài không muốn bỏ qua cơ hội, có người đưa danh thiếp, có người nhiệt tình trò chuyện, Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất không phân thân ra được. Mạnh Duy Tất vô cùng có phong độ làm chủ, giao trợ lí đưa trà và chút thức ăn lên cho từng đối tác.
Khi đến Chu Khải Thâm, anh ta lại dặn dò mấy câu thật tỉ mỉ.
Không lâu sau, trợ lí đưa đồ vào, trái cây chiếm đa số, chỉ có một hộp bánh mousse đặt trước mặt Chu Khải Thâm. Trường hợp nào Chu Khải Thâm cũng có thể ứng đối tự nhiên, anh cũng chẳng cần nịnh nọt ai, chân vắt lên, cứ vậy mà ăn thong thả.
Mạnh Duy Tất nhìn anh, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Dáng vẻ ăn uống của Chu Khải Thâm hết sức ưu nhã, giống như đang tuyên bố, tôi cứ xem chỗ này của cậu là phòng ăn thì thế nào? Ăn xong, anh lau miệng, còn khách khí nói với Mạnh Duy Tất: “Bánh ngọt của giám đốc Mạnh có mùi vị không tệ.”
Lời nói chứa ẩn ý mà chỉ Mạnh Duy Tất hiểu được. Anh ta cũng khách sáo mỉm cười: “Nếu giám đốc Chu thích, tôi bảo người bỏ túi một phần cho anh mang về.”
Chu Khải Thâm hơi nhướn mày, ấn đường lộ vẻ vui mừng, “Không cần, mấy ngày trước đã được hưởng ké phúc của giám đốc Mạnh, ngấy lắm rồi.”
Nói xong, Chu Khải Thâm còn vỗ vai Mạnh Duy Tất, cười một tiếng rồi bỏ đi.
Mạnh Duy Tất đứng tại chỗ, sắc mặt tối sầm xuống, chỗ vai kia như bị súng bắn, cả vùng đều không thoải mái.
Mười giờ tối, Chu Khải Thâm kết thúc bữa tối với giám đốc Đường của Á Hối, đi xe đến quán trà của lão Trình. Anh vừa vào, Cố Hòa Bình vào lão Trình đều không có phản ứng, Chu Khải Thâm tháo cà vạt, ngã nhào xuống ghế sofa, vùi đầu đi ngủ.
Lão Trình châm điếu thuốc, hé mắt hỏi: “Thân thể ông chủ Chu gần đây không khỏe nhỉ.”
Cố Hòa Bình tiếp lời: “Suốt ngày đấu này đấu nọ, có thể khỏe được sao?”
Chu Khải Thâm túm gối ôm ném lên mặt anh ta: “Cậu im miệng đi có được không?”
Cố Hòa Bình nghiêng đầu tránh, cười nói: “Nói anh hai câu là dỗi, đúng là càng ngày càng thụt lùi. Chuyện của anh và Mạnh Duy Tất chiều nay cũng có thể truyền tới lỗ tai tôi, người dòm ngó hai người cũng không ít nhỉ.”
Lão Trình cẩn thận: “Có người biết hai bọn họ bất hòa?”
“Nào có tường nào không lọt gió, chuyện hai người đánh nhau lần trước ấy, không chắc là giấu nổi đâu.” Cố Hòa Bình thấy khó hiểu, “Hôm nay hai người lại có chuyện gì nữa?”
Chu Khải Thâm kể dăm ba câu, sau khi nghe xong, lão Trình cũng kinh ngạc, điếu thuốc trong tay tàn hết một đoạn, anh ta bình tĩnh nói: “Con mẹ nó vãi thật.”
Cố Hòa Bình cũng cười đến nỗi phát điên: “Hai người đúng là ấu trĩ!”
Cười nhạo đủ rồi, rốt cuộc lão Trình cũng nói một câu thật lòng: “Cậu và Tiểu Tây đã lyhôn rồi, Tiểu Tây cũng không nợ gì cậu, cậu làm như vậy, rốt cuộc là vì còn giận cô ấy hay là vì thể diện đàn ông trước mặt Mạnh Duy Tất?”
Chu Khải Thâm ngồi trên ghế sofa, khinh thường giễu cợt: “Cậu ta xứng cái rắm!”
Lão Trình không nghe nổi, dùng lời anh đáp lại, “Theo lẽ đó, Tiểu Tây bây giờ là một cô gái độc thân vui vẻ, cậu mà lên cơn —— cũng như cái rắm.”
Cố Hòa Bình lập tức giơ ngón cái lên, “Trình Cát, chờ nhận cái chết thôi.”
Vậy mà Chu Khải Thâm lại không hề nổi giận, giữ nguyên tư thế, sắc mặt trầm xuống như biển sâu, ánh mắt lộ ra mấy phần bất lực.
——
Còn bên phía Triệu Tây Âm, sau khi ra oai phủ đầu với Nghê Nhụy vào hôm đó, con bé này an phận hơn không ít. Cô ta vẫn cười cười nói nói với đám chị em giả tạo kia, có điều khi nhìn thấy Triệu Tây Âm, ghét thì vẫn ghét, nhưng cô ta đã biết sợ, không còn kiêu căng lớn lối như trước, phải tránh đường vòng.
Tuần này đã tiến vào giai đoạn học động tác múa《Cửu Tư 》, giáo viên lại thay đổi, nhân sĩ nổi bật đủ thể loại đến từ khắp nơi. Nào là nhà sản xuất, nào là tổng trợ lí, nào là giám đốc môi giới, tên tuổi của người sau lớn hơn người trước, Triệu Tây Âm là người không nhớ mặt lâu, qua một ngày thì không nhớ nổi ai nữa.
Vòng vinh quang chói mắt này không thể thiếu tiền tài danh lợi, cũng không thiếu tuấn nam mĩ nữ ấm đầu chui vào. Sáng nay, có một người đàn ông họ Tần tới, tiền hô hậu ủng, thân phận thì giữ thần thần bí bí, cố làm ra vẻ chỉ bảo một hồi, dùng từ thì gượng gạo thiếu hiểu biết, nghe rất mơ hồ, rõ ràng là không liên quan tí gì đến vũ đạo.
Triệu Tây Âm đứng xếp hàng ở cuối, vừa nghe ba câu đã biết người này thuộc loại gì.
Chỉ bảo xong rồi, vậy mà vẫn có cô như vừa được đặc ân, nhiệt tình sáp lại gần, ngoan ngoãn gọi một câu “thầy Tần” ngọt xớt. Anh Tần cười lên trông vô cùng đáng ghét, nói các em thể hiện tốt một chút, biểu hiện tốt, sau này mới có nhiều cơ hội. Anh ta lại hỏi nhân viên về những người tốt nhất trong đoàn.
Triệu Tây Âm vội kéo Sầm Nguyệt đi nhanh ra ngoài, khiến cho bọn họ tìm mãi không thấy.
Buổi chiều, Sầm Nguyệt lén nói cho cô biết, “Em thấy nhiều người add Wechat của anh Tần lắm.”
Triệu Tây Âm ghé mắt, “Em cũng add à?”
“Add rồi.” Sầm Nguyệt nói: “Là anh ta add em.”
Triệu Tây Âm “à” một tiếng, “Không sao, add thì add vậy.”
Muộn hơn chút nữa, quản lí phụ trách hậu cần điểm một vài cái tên, nói những người này ở lại luyện tập thêm.
Tổng cộng chỉ có ba người, Sầm Nguyệt không được chỉ định, Triệu Tây Âm thì có. Quản lí cười nói: “Các cô nên vui mừng đi, anh Tần bảo giáo viên đề cử mấy cái tên có biểu hiện không tệ để tiến cử, lúc quay phần vũ đạo sẽ có thể được lộ mặt nhiều hơn.”
Triệu Tây Âm không lên tiếng, nhưng hai người còn lại trông vô cùng phấn khởi.
Quản lí nói: “Thu dọn một chút đi, không cần quá chú tâm đến quần áo, mười phút sau có xe tới đón, đến nơi cũng đừng mất bình tĩnh quá, hỏi gì đáp nấy là được.”
——
Chạng vạng tối, ở ga số ba, tài xế đón Chu Khải Thâm, phóng xe đuổi đến địa điểm đã hẹn.
Trong một chốc này, Chu Khải Thâm nhận được ba cuộc điện thoại. Một là thư kí hỏi anh thời gian, một là giám đốc quỹ lương báo cáo tiến triển công việc cho anh, một là của quê nhà Tây An. Mười mấy phút sau, điện thoại im bặt, huyệt Thái dương của anh đột nhiên nảy lên, mệt rồi.
Hôm nay Chu Khải Thâm chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, vốn không phải chuyện sắp xếp từ trước, mà là chuyện đột ngột xảy ra, anh không thể không đích thân đi một chuyến. Anh và Đường Kì Sâm của Á Hối ở Thượng Hải có quan hệ khá sâu, hai công tylui tới làm ăn nhiều năm, đều có giao tình. Hôm qua Đường Kì Sâm bỗng gọi điện, lại nói với Chu Khải Thâm về một… chuyện nhà.
Mà trong tai của Chu Khải Thâm, đó là một chuyện xấu.
Em trai chiến hữu của anh là một phú nhị đại* không biết trời cao đất dày, đao to búa lớn theo đuổi một người phụ nữ. Chuyện này có vẻ bình thường, nhưng vấn đề chính ở chỗ, người phụ nữ này lại không ai khác ngoài phu nhân của Đường Kì Sâm, Ôn Dĩ Ninh.
(*) phú nhị đại: hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn. ...
Vị chiến hữu này của Chu Khải Thâm đã hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ vào mười năm trước, khi còn sống thì không yên tâm về người em ruột này nhất. Chu Khải Thâm trọng tình trọng nghĩa, yêu ai yêu cả đường đi, ngần ấy năm, tuy không có ở Thượng Hải, nhưng anh cũng nhờ người để ý không ít, người em kia mặc dù quần là áo lụa, song vẫn tương đối tôn trọng Chu Khải Thâm.
Tuy Đường Kì Sâm nói chuyện điện thoại bằng giọng khách khí, nhưng thực ra đã nổi cơn tam bành. Chu Khải Thâm không dám trễ nải, bay đến Thượng Hải ngay trong ngày, thiết yến khoản đãi vợ chồnghọĐường, sau đó gọi người em trai gây chuyện kia tới. Người em kia đầy vẻ ngơ ngác, Chu Khải Thâm đứng dậy, đá hai cước ép cậu ta quỳ xuống đất, sau đó thản nhiên nói với Đường Kì Sâm: “Giám đốc Đường, xin lỗi, là do tôi không dạy dỗ tốt.”
Hai cước này đã tỏ rõ thái độ, Chu Khải Thâm đại nghĩa diệt thân, cho anh ta một lời giải thích.
Bảy giờ tối còn một bữa tiệc nữa, cân nhắc thiệt hơn, có vài trường hợp vẫn phải tham dự. Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ căng thẳng.
Sau đó, thư kí lại gọi điện thoại tới, Chu Khải Thâm đã mệt nhọc cả ngày, tính khí cục cằn, “Xong chưa, cậu muốn tôi phóng tên lửa à?”
Thư kí nói cho anh, “Không phải, giám đốc Chu, tôi muốn báo cáo với anh… Tôi vừa thấy Tiểu Triệu.”
Triệu Tây Âm thật sự bất đắc dĩ. Lúc ở phòng tập, nghe quản lí nói mấy lời kia, cô cho rằng chỉ đi gặp nhân viên liên quan. Sau khi tới nơi mới biết, đó là cách nói ra vẻ đạo mạo thôi, chứ nói trắng ra là tìm mấy cô gái xinh đẹp để giữ mã bên ngoài đây mà.
Tình cảnhnày, không phải trước đây Triệu Tây Âm chưa từng gặp. Hồi thi chuyên ngành lớp mười hai, phải đi học lớp tập luyện, sau khi tan học đã gặp phải rất nhiều kẻ biến thái lái xe bắt chuyện với con gái, bọn chúng nhe hàm răng vàng khè, miệng thì thối: “Em gái nhỏ, đi ăn chung nhé, anh mua một cái túi xách cho em có được không?”
Triệu Tây Âm tránh né, sau khi Triệu Văn Xuân biết chuyện thì ngày nào cũng đón cô tan học. Cặp mắt kính gác trên sống mũi Triệu Văn Xuân trông có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng tay lại cầm một cây gậy trúc hung hãn, bảo vệ con gái thật nghiêm ngặt.
Triệu Tây Âm ngồi trên ghế, nghiêm túc quy củ. Hai cô gái còn lại thì nói chuyện với khách khứa rất vui vẻ. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi nói khá nhiều, vậy mà toàn nói về những video đã lỗi thời trên mạng, gì mà ông nội Tiểu Minh sống một trăm tuổi, khó chịu muốn khóc, ông ta tự cho mình là người thời thượng, những người bên cạnh toàn a dua.
Triệu Tây Âm cũng cười, nhưng là cười gượng.
Thực ra cô có thể hiểu loại giao thiệp này, các phe dựng quan hệ này nọ, giúp đỡ lẫn nhau, dĩ nhiên các cô không phải là nhân vật chính, nhưng ở trong đó, đôi khi cũng phải miễn cưỡng làm chuyện mà mình không có năng lực. Giống như khi mới vào làm việc, lãnh đạo bảo bạn tan làm đi xã giao, không uống rượu thì uống nước trái cây, bạn nhất định phải tươi cười làm theo.
Triệu Tây Âm cúi đầu bấm điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho Sầm Nguyệt, “Chị phát hiện người quản lí hậu cần này nham hiểm lắm, ăn nói mơ hồ không rõ, quay đi quay lại liền gọi xe tới lôi người đi dùng cơm.”
Sầm Nguyệt gửi một hình meme, “Anh ta là một đống phân thối.”
Triệu Tây Âm bật cười, chưa đầy hai giây sau đã nghe thấy giọng anh Tần: “Cười cái gì thế?”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, phát hiện anh ta đang nhìn mình. Cô không hề hoảng hốt, nụ cười càng trở nên tươi tắn, “Em gái tôi đi thi được giải Nhất.”
Sau đó, anh Tần cực thích nói chuyện với Triệu Tây Âm, lúc thì hỏi cô là người ở đâu, lúc thì muốn cô bình thường hãy tập luyện thật tốt, lúc thì nói cô có tướng làm ngôi sao. Triệu Tây Âm không thèm tiếp, tìm cớ chạy vào toilet.
Bức bình phong chắn mất một cái bàn khác, Mạnh Duy Tất và Trương Nhất Kiệt mới đi ra mấy bước, Mạnh Duy Tất nhíu mày, cực kì không vui, “Ai đưa cô ấy tới đây?”
Trương Nhất Kiệt cười, cụng ly với anh ta, “Chuyện bình thường mà, không đến nỗi đó.”
Mạnh Duy Tất nhịn một chút, rốt cuộc cũng không có chuyện gì xảy ra.
Trương Nhất Kiệt lại nói: “Tới ăn một bữa cơm, quen biết thêm nhiều người, không có hại với cô ấy đâu.”
Giọng Mạnh Duy Tất bình thường: “Cô ấy coi thường chuyện tốt này.”
Anh ta vẫn nhớ hôm đó đi với Triệu Tây Âm ở khu phố Sanlitun, cô nói với anh ta: “Em vui vẻ múa, không ai ngăn cản được, còn nếu em thấy mình không hợp, em sẽ tự đi, cũng không cần ai tiễn.”
Biểu cảm trên mặt Triệu Tây Âm lạnh lùng nhưvậy, tự tin như vậy, Mạnh Duy Tất biết, cô thật sự không thèm để ý.
Trương Nhất Kiệt không dám chơi với mìn, quay đầu nhìn lại rồi bỗng sửng sốt, sau đó hạ giọng nhắc nhở Mạnh Duy Tất: “Chu Khải Thâm.”
Chu Khải Thâm tới muộn, trò chuyện vui vẻ với mấy người quen biết. Dáng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã bị quét sạch. Trường hợp nào nên bày trạng thái gì, chuyện đó trước nay chưa từng làm khó được anh.
Trương Nhất Kiệt lí trí khuyên nhủ: “Giám đốc Mạnh, chào hỏi.”
Dĩ nhiên Mạnh Duy Tất biết phân nặng nhẹ, vừa chuẩn bị đi thì nghe người ở bàn trước ba hoa khoác lác, không hiểu sao chủ đề chính lại liên quan đến mấy cô gái kia.
“Tính dẻo dai chắc chắn không tệ, vừa nhìn dáng vẻ đó là tôi thích rồi.”
“Cái cô ra ngoài trước là đẹp nhất, có mông có ngực, eo lại nhỏ…” Dứt lời, người kia còn làm động tác tay bóp bóp cực kì thô bỉ, khiến vẻ mặt mọi người trở nên đồi bại.
“Để hỏi anh Tần xem, tiệc tàn có hẹn đi uống cà phê được không.”
“Uống cà phê gì chứ, cậu muốn uống bên trên thì có!”
Sắc mặt Mạnh Duy Tất lập tức trầm xuống, tay cầm chiếc ly cao cổ lộ khớp trắng. Anh ta định đi tới trước, nhưng chân mới chỉ nhấc được một bước thì bị Trương Nhất Kiệt ngăn lại kịp thời. Trương Nhất Kiệt nghiêm túc nói: “Đó là em vợ chủ tịch Tôn công tyTrường Thành, quan hệ của chủ tịch Tôn và ông chủ không mỏng, hôm qua còn đánh golf chung ở Lục thành.”
Ý khuyên can hết sức rõ ràng, muốn Mạnh Duy Tất chú ý toàn cục.
Lửa giận bùng cháy của Mạnh Duy Tất bị thùng nước đá này dập cho tắt ngúm, một giây phân tâm, một bước định bước ra kia bỗng dừng lại giữa chừng.
Vào chốc lát đó, một bóng người vụt qua trước mặt.
Người kia không phát hiện, vẫn không nói tiếng người: “Đôi chân kia nhất định mềm mại như bông vải, chơi một đêm chắc vui lắm đây.”
Tay Chu Khải Thâm cầm ly rượu, sắc mặt ung dung bình tĩnh, hai ngón tay điểm lên vai đối phương một cái, đối phương quay đầu lại, Chu Khải Thâm lập tức dùng sức kéo tóc anh ta ra sau, gân xanh nổi đầy tay anh, đó là biểu hiện của việc dùng lực hung bạo, rõ ràng là sắp xé da đầu người kia ra luôn rồi.
Người đàn ông kia đau đến nỗi nước mắt giàn giụa, còn chưa kịp kêu lên thì gáy đã bị nhấn mạnh xuống nồi nước lẩu đang sôi sùng sục ở trên bàn.
Ánh mắt của Chu Khải Thâm lạnh lùng tàn nhẫn, anh lại kéo đầu người kia ra sau, giơ tay lên cho anh ta một cái bạt tai.
“Còn vui không?” Giọng Chu Khải Thâm như lưỡi dao.
Xương mày đối phương nổi lên từng viên bọng nước, nước lẩu bám dầu nhỏ giọt xuống mặt, nhận một bạt tai, mắt anh ta nổ đom đóm, một bên mặt sưng thành đầu heo. Lúc này, những người xung quanh mới kịp phản ứng, cuống lên khuyên can. Chu Khải Thâm buông tay, cởi âu phục màu tối của mình ra, lau chùi lòng bàn tay dơ bẩn thật sạch sẽ, sau đó vứt xuống một bên, ung dung trở lại chỗ cũ.
Chỉ khi đi ngang qua Mạnh Duy Tất, anh như cười như không liếc anh ta một cái. Nụ cười này không để ở đáy mắt, ý nghĩa sâu xa, đao quang kiếm ảnh, nó đã chém vào lòng Mạnh Duy Tất.
Môi mỏng của Chu Khải Thâm chạm vào nhau, dùng khẩu hình nói với anh ta: "—— thứ đàn ông gì vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...