Kì thực Bạch Chỉ không muốn gặp Bùi Cửu. Nàng không biết lấy mặt mũi nào đối mặt Bùi Cửu, luôn cảm thấy thực xin lỗi hắn. Mộ Đồ Tô thấy ánh mắt Bạch Chỉ phai nhạt rất nhiều, ăn đầu sư tử nàng thích nhất cũng không ngon nghẻ như lúc trước, hắn tự biết nàng suy nghĩ cái gì, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Dưới lầu Doãn Hương dường như không ở lại ăn uống, mà dùng hộp gỗ đóng gói mang đi, thần sắc nàng vội vàng , cảm giác như có chút gì đó không thích hợp.
Bạch Chỉ bên này, cũng nhai kĩ nuốt chậm ăn xong đầu sư tử kho tàu, bây giờ đang dùng chiếc đũa cao sơn tra. Mộ Đồ Tô hỏi: “Còn muốn ăn gì không?”
Bạch Chỉ lắc đầu, bộ dáng như không nuốt trôi, “Có chút no rồi.”
Đây hoàn toàn không phải sức ăn bình thường của Bạch Chỉ. Nói quá thì ngay cả một nửa cũng không đến. Là điều gì làm cho nàng không có khẩu vị? Thông minh như Mộ Đồ Tô, hắn đều biết, nhưng hắn không muốn nói, chỉ miễn cưỡng mỉm cười với Bạch Chỉ, “Ăn xong rồi, muốn đi dạo hay không? Hôm nay buổi chiều ta rảnh.”
Bạch Chỉ mỉm cười, “Thân thể có chút không khoẻ, muốn hồi phủ ngủ một giấc.”
Mộ Đồ Tô cứng ngắc nghiêm mặt, gật đầu, tâm lại trầm xuống. Chuyện tới bây giờ, vì sao hắn vẫn lo sợ bất an?
Sau khi Bạch Chỉ hồi phủ, cả người mềm nhũn , rửa mặt, liền lên giường đi ngủ. Mấy ngày này mang thai hay ngủ, ngẫu nhiên nôn một chút, nhưng khẩu vị vẫn cực tốt như trước. Bạch Chỉ cũng không biết bản thân ngủ bao lâu, tỉnh lại là lúc trời đã hơi tối, tiến vào đêm. Bạch Chỉ giãy dụa đứng lên, trong phòng không một bóng người, ánh nến lay động, thời tiết khắc nghiệt mùa đông lạnh đến mức tận cùng. Đã là cuối năm, không nhiều ngày nữa chính là tết âm lịch .
Bạch Chỉ phủ thêm áo khoác, xốc chăn, hơi lạnh tiến vào trong thân thể, nàng không khỏi rùng mình một cái. Mộ Đồ Tô giờ phút này đang ở phòng, thời tiết lạnh như vậy nếu không kịp thời giữ ấm, chỉ sợ sẽ cảm lạnh. Bạch Chỉ thấy trên ghế quý phi có áo khoác của Mộ Đồ Tô, liền cầm lên, định đưa đi qua.
Nàng đi tới phòng Mộ Đồ Tô, vốn định gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có tiếng tranh cãi. Là cuộc nói chuyện giữa Cung Thân Vương và Mộ Đồ Tô.
“Phụ vương, Bùi gia đã không hề có tính uy hiếp, vì sao người muốn đuổi tận giết tuyệt?” Ngữ khí Mộ Đồ Tô hơi kích động.
Cung Thân Vương nói: ” Nhân từ đối với kẻ địch là tàn nhẫn đối với chính mình. Bùi gia dù sao cũng là nguyên lão, ngươi có cam đoan toàn bộ ngự lâm quân sẽ phục tùng? Ngày nào Bùi lão tướng quân chưa chết, khó bảo toàn việc Đông Sơn tái khởi.”
“Hắn lấy gì để Đông Sơn tái khởi? Hổ phù ta cầm, hoàng thượng sớm hạ lệnh cho hắn cáo lão hồi hương.”
“Đồ Tô, ta biết rõ ngươi cùng hắn có tình cảm thầy trò, nhưng ngươi phải hiểu rõ, hắn là người của thái tử. Đương kim thái tử là dạng người gì, ngươi cùng ta đều hết sức minh bạch, thối nát không chịu nổi, mê muội mất cả ý chí, nếu như chúng ta rơi vào trong tay hắn, có thể nào sinh tồn?”
Mộ Đồ Tô trầm mặc .
“Phụ vương từ nhỏ đã dạy ngươi, cho ngươi lập lời thề, ngươi đều quên sao?”
“Không dám quên.” Mộ Đồ Tô trầm mặc một lát, “Một lòng phụ tá tam hoàng tử thuận lợi đăng cơ. Cho dù phải trả giá bất cứu đại giới nào…”
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, lăng lăng nhìn cửa gỗ tử đàn trước mắt. Cho dù bất cứ đại giới nào sao? Lời thề này, cũng quá nặng? Bạch Chỉ không muốn tiếp tục nghe nữa, miễn cho bị bọn họ túm được. Trên đường trở về, đã thấy Hồng Kiều đứng trước cửa nhìn nàng.
“Chuyện gì?”
Hồng Kiều cầm lấy tay Bạch Chỉ, sờ sờ, “Phu nhân, trời rất lạnh, người muốn làm gì gọi em là được, cảm lạnh làm sao bây giờ? Người là phụ nữ có thai a!” Hồng Kiều căng thẳng hốc mắt cũng đỏ lên , Bạch Chỉ nhìn thấy bộ dáng này, xì cười hai tiếng, cầm áo khoác trong tay đưa cho Hồng Kiều rồi bước vào nhà. Trong phòng bay ra mùi thơm bữa ăn khuya của Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ quay đầu nói với Hồng Kiều: “Ai ra lệnh cho ngươi làm ?”
“Vương phi.”
“Ừm.” Bạch Chỉ cởi áo khoác, lại nằm vào trong chăn, nghĩ rằng, sự để bụng của nàng đối Mộ Đồ Tô có lẽ còn chưa đủ, chuyện này, phải là nàng xử lý, không cần vương phi quan tâm.
Nửa đêm, Bạch Chỉ đang ngủ mơ hồ, phát giác có người sờ nàng. Nàng trợn mắt nhìn, đã thấy Mộ Đồ Tô đem nàng chen vào mép giường, tay đang sờ bụng nàng. Bạch Chỉ ngẩn ra, buồn ngủ hoàn toàn bị xua tan, “Tô Tô, chàng làm chi?”
“Tại sao đến bây giờ bụng còn chưa nổi?”
“Có lẽ thời gian chưa đủ dài.”
Mộ Đồ Tô đem môi nhích lại gần, “Nàng nói có phải đại phu chẩn đoán sai lầm rồi hay không? Nếu không chúng ta lại nỗ lực?” Bạch Chỉ còn chưa kịp mở miệng, môi liền bị Mộ Đồ Tô che lại, sự tình phía sau, Bạch Chỉ đã không cách nào phản kháng. Nàng chỉ biết là, Mộ Đồ Tô quả thật còn đang nỗ lực, không hề kiêng kị thiên quân vạn mã.
Bạch Chỉ luôn luôn không biết, hậu quả phụ nữ có thai thu nạp “thiên quân vạn mã” thật nghiêm trọng. Mộ Đồ Tô đối việc này, cũng hoàn toàn không biết, chỉ như một thanh niên lỗ mãng, tùy tính mà phát.
Việc này xảy ra vào ba ngày sau, Mộ Đồ Tô vào triều sớm, Bạch Chỉ thức dậy muộn, tới gần buổi trưa, mới từ trên giường ngồi dậy. Đang muốn đứng lên, lại thấy bụng một trận quặn đau, ở trên giường lăn vài vòng. Hồng Kiều thấy vậy, vội vàng chạy đi gọi đại phu, lúc đại phu tới, dưới thân Bạch Chỉ đã chảy rất nhiều máu.
Đại phu chẩn đoán, miệt mài quá độ, đứa nhỏ sinh non .
Kết quả này, Bạch Chỉ không có cách nào thừa nhận, vương phi đứng ở một bên càng thêm châm chọc khiêu khích, ” Sinh hoạt vợ chồng, Đồ Tô không hiểu, ngươi cũng không hiểu? Không biết bản thân có thai, việc này nên hết sức tránh sao?”
Bạch Chỉ không nói. Nàng quả thật không hiểu, hơn nữa, nàng chưa từng được giáo dục về phương diện này. Nàng chỉ biết, Mộ Đồ Tô muốn, nàng liền cho. Mộ Đồ Tô cũng không làm đau nàng, luôn hết sức dịu dàng, mà nàng cũng thích hưởng thụ dưới thân hắn, mỗi lần đều là cá nước thân mật, cũng không cảm thấy không ổn.
“Ngươi là hồ ly tinh, nhất định là không ngừng quyến rũ Đồ Tô!” Vương phi ban đầu vốn nể mặt đứa nhỏ, hòa thuận với nàng, bây giờ đã trở nên nói năng lỗ mãng . Bạch Chỉ mất đứa nhỏ tâm tình không tốt, bị vương phi nói như thế , nước mắt không khỏi rơi xuống.
Lúc Mộ Đồ Tô gấp gáp trở về, Bạch Chỉ đang ngồi bên cạnh bàn trà, ăn canh hạt sen Hồng Kiều vừa bưng tới. Bạch Chỉ không muốn quan tâm đến Mộ Đồ Tô, xem hắn như không khí. Mộ Đồ Tô mím môi, gọi Bạch Chỉ, Bạch Chỉ không trả lời.
Mộ Đồ Tô liền ngồi xuống, đầu dựa vào nàng, “Chỉ Nhi!”
Bạch Chỉ như trước ăn canh hạt sen trong chén, một miếng lại tiếp một miếng . Mộ Đồ Tô nháy mắt với Hồng Kiều, làm cho nàng rời đi. Hồng Kiều thức thời rời đi, còn thuận đường đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô nhân tiện nói: “Thân thể còn không khoẻ sao?”
Bạch Chỉ lắc đầu, nước mắt cũng không chịu khống chế chảy xuống. Mộ Đồ Tô cảm thấy rất tội lỗi, vội ôm Bạch Chỉ dỗ nàng, “Đều là ta sai, ta nên chú ý một chút, không biết việc này cũng có thể sinh non. Về sau ta không làm , được không?”
Bạch Chỉ khóc càng to.
Mộ Đồ Tô nâng mặt Bạch Chỉ, xoa xoa nước mắt cho nàng, “Đợi nàng dưỡng thân mình cho tốt, chúng ta lại nỗ lực, không khóc.”
Bạch Chỉ cảm thấy vừa tủi thân vừa khổ sở. Muốn nói chút lời hay lại không biết nói từ đâu, trong lòng tích tụ, không chỗ phát tiết, đành phải ôm Mộ Đồ Tô, hung hăng cắn bả vai rắn chắc của hắn. Mộ Đồ Tô cố nén đau, làm cho nàng cho hả giận. Việc này đều do hắn dựng lên, hậu quả cũng nên do hắn phụ trách. Chỉ đổ tại hắn, đối với việc này hoàn toàn không biết gì. Chuyện nam nữ, hắn vốn không để bụng, cẩu thả, chỉ biết Bạch Chỉ đã là nữ nhân của hắn, hắn danh chính ngôn thuận ôm ấp nàng, không hề cố kỵ.
Ai biết, “bà mối’’ giữa bọn họ, bởi vì hắn âu yếm quá độ mà hương tiêu ngọc vẫn, vấn đề này, đáng giá suy nghĩ sâu xa một phen.
Tâm tình Bạch Chỉ còn chưa bình phục, ngày thứ hai liền nghênh đón hai người chế giễu. Nhị nương nàng cùng muội muội Bạch Thược.
Bạch Chỉ tức giận mệnh Hồng Kiều đi pha trà, cùng hai người các nàng ngồi đối diện. Nhị nương dùng ánh mắt thương xót cầm tay Bạch Chỉ, vỗ vỗ mu bàn tay, “Chỉ Nhi, việc này về sau chú ý là được, các ngươi mới tân hôn, muốn thân mật là chuyện thường tình. Đừng thương tâm quá mức.”
Bạch Thược dù sao không lão luyện bằng nhị nương, khóe miệng luôn bất chợt tràn ra ý cười, cố nén , giả bộ đứng đắn nói: “Người có thai, ba tháng đầu cùng ba tháng cuối tốt nhất không nên làm chuyện phòng the, tỷ phu mạnh như vậy, càng nên chú ý mới phải.”
Bạch Chỉ mím môi, hơi xấu hổ. Nhị nương cùng Bạch Thược còn nói chút gì đó, Bạch Chỉ đã nghe không vào, chỉ lễ phép gật đầu đáp ứng.
Sau khi các nàng rời đi, lại có một gã gia đinh gõ cửa. Bạch Chỉ tâm tình không tốt, không hề bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Gia đinh từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho Bạch Chỉ, “Phu nhân, có vị cô nương nói là cho người.”
Bạch Chỉ nhìn chằm chằm lá thư, nghi hoặc tiếp nhận, không mở ra trước mặt gia đinh, mà hướng hắn xua tay, “Ngươi đi xuống đi.”
Gia đinh lui ra, Bạch Chỉ mới mở thư, phía trên chỉ có một câu nói.
—— thỉnh đến thanh lâu đứng đầu kinh thành. Bùi Cửu.
Bạch Chỉ giật mình, phong thư này thật là Bùi Cửu viết sao? Vì sao lại ở thanh lâu? Trong lòng Bạch Chỉ có chút do dự, cũng không biết rốt cuộc là thật là giả. Nàng gọi Hồng Kiều tới, để nàng đi chuẩn bị một bộ nam trang, đưa nàng tới thanh lâu đứng đầu kinh thành. Nàng không cho Hồng Kiều cùng vào, mà làm cho Hồng Kiều tự trở về.
“Ta sẽ về vào giờ Dậu, nếu không thấy ta trở về, ngươi hãy nói cho tướng quân.” Bạch Chỉ dặn Hồng Kiều như thế.
Hồng Kiều cái hiểu cái không gật đầu. Lúc Bạch Chỉ đang định xuống xe ngựa, Hồng Kiều ở phía sau hỏi: “Phu nhân, người đây là cam chịu sao?”
Bạch Chỉ không hiểu.
Hồng Kiều chịu đựng khổ sở nói: “Đứa nhỏ còn có thể có một lần nữa, không cần buông tha, phu nhân!”
Bạch Chỉ lạnh mặt, liếc nàng một cái, “Trở về.”
Hồng Kiều tâm sự nặng nề làm mã phu lái xe đi. Bạch Chỉ vào thanh lâu, nghênh đón nàng là tú bà: “Tiểu công tử, coi trọng vị cô nương nào sao? Các cô nương nơi này đều là đẹp nhất kinh thành, cam đoan làm vừa lòng công tử.”
Bạch Chỉ nhìn quanh mọi nơi, vẫn chưa nhìn thấy Bùi Cửu.
“Bạch công tử.” Trên lầu có người bỗng nhiên nũng nịu gọi nàng. Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn , là một nữ tử hoàn toàn không biết, cười rộ lên thập phần ngọt ngào. Con nhóc kia nói với tú bà, “Mẹ, đây là người của Doãn Hương tỷ.”
Tú bà ngẩn ra, cười nói: “Như vậy a, vậy công tử cứ tự nhiên.” Tú bà không tiếp tục tiếp đón Bạch Chỉ nữa mà đi tiếp đón những người khác. Con nhóc kia vẫy vẫy chiếc khăn trong tay, tiếp đón Bạch Chỉ, “Bạch công tử, đi lên đi.”
Bạch Chỉ cảm thấy trầm xuống, hít sâu một hơi, nhấc chân đi lên cầu thang, đi theo con nhóc đến một sương phòng.
Đẩy cửa đi vào, đầu tiên ánh vào mi mắt là một bức họa chim sẻ ngậm dây kết. Bạch Chỉ đi vào, ngửi được một mùi thuốc bắc nồng đậm, nàng không nhận ra vị thuốc, dường như không phải dược thảoTrung Nguyên?
“Hóa ra là ngươi?” Chưa thấy người đã thấy tiếng, Doãn Hương đi ra từ sau bức rèm, váy tơ lụa cao cổ màu vàng sáng, búi tóc đơn giản, trên tóc có một cây trâm ngọc bích. Không giống thanh lâu nữ tử, vàng bạc quấn thân, trang điểm xinh đẹp, nàng có vẻ mộc mạc lại không mất khí chất.
Bạch Chỉ hỏi: “Là ngươi tìm ta?”
Doãn Hương nói: “Lúc trước cảm thấy bộ dạng vị công tử này quá thanh tú, ta thưởng thức qua vô số nam nhân, lại chưa từng hoài nghi ngươi là nữ nhân! Ta nên gọi ngươi là tướng quân phu nhân sao?”
Bạch Chỉ không đáp, tất nhiên nghe ra ý tứ nàng trào phúng. Doãn Hương bật cười, ánh mắt cũng phai nhạt rất nhiều, “Ngươi là người trong lòng A Cửu, ta không nên nói năng lỗ mãng với ngươi, có điều ta cảm thấy, sao ngươi có thể phản bội A Cửu? Chỉ vì Bùi gia lâm họa , A Cửu sinh tử không rõ sao?”
Bạch Chỉ đáp: “Ngươi bảo ta đến, để hỏi những điều này sao?”
Doãn Hương nói: “Đi theo ta.” Nàng xoay người, vén mành đi vào một gian khác bên trong. Bạch Chỉ đi vào, đã thấy Bùi Cửu nằm ở trên giường không nhúc nhích, sắc mặt cực kì tái nhợt, nếu không phải còn có một hơi thở, Bạch Chỉ cho rằng hắn đã chết .
Bạch Chỉ còn chưa hỏi sao lại thế này, Doãn Hương đã nói: “Hắn bị đưa tới đã là bộ dáng này. Người đưa hắn đến mặc quần áo nước ta, nhưng nghe khẩu âm giống như người ngoại quốc. Hắn cho ta một bao dược thảo, dặn ta mỗi ngày cho hắn uống thuốc một lần, bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ phục hồi như cũ. Bây giờ kỳ hạn sắp đến, thỉnh thoảng A Cửu nói mê, trừ bỏ gọi Bùi Thất cùng Bùi lão tướng quân, gọi nhiều nhất chính là ngươi, Bạch Chỉ!”
Bạch Chỉ trầm mặc. Nhìn bộ dạng Bùi Cửu, trong lòng rất không dễ chịu, nếu như hắn tỉnh lại, nhất định phải đối mặt rất nhiều sự tình trước kia chưa bao giờ trải qua. Đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào?
Bạch Chỉ nói: “Ngươi không nên một mình giữ lại hắn, đem Bùi Cửu đưa đến Bùi phủ đi.”
“Phu nhân, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Bùi lão tướng quân vài ngày trước đây đã tự sát! Bây giờ Bùi gia đang làm lễ tang, nếu ta đem A Cửu qua đó, chẳng phải thêm phiền? Không bằng chờ A Cửu tỉnh lại rồi nói.”
“Tự sát?” Bạch Chỉ kinh hãi, tại sao một chút tiếng gió nàng cũng không nghe được?
“Cũng khó trách, phu nhân trốn tránh nơi thâm sâu, chuyện Bùi gia, sao làm phiền đến ngươi?” Doãn Hương cười lạnh, vì Bùi Cửu lau đi mồ hôi chảy ra nơi thái dương. Bùi Cửu lúc này lại nói mê, “Thất ca, chạy, chạy mau! … Bạch Chỉ, ngươi ở nơi nào?”
Doãn Hương đau xót, ánh mắt rưng rưng nhìn Bạch Chỉ, “Ta tìm ngươi đến, là muốn làm cho ánh mắt đầu tiên khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy ngươi! Hôm nay hắn sẽ tỉnh.”
Bạch Chỉ trố mắt nhìn Doãn Hương, bỗng chốc không thể nói rõ ràng. Nàng chỉ có thể ông nói gà bà nói vịt: “Ngươi yêu hắn, đúng không?”
Doãn Hương ngẩn ra.
Bạch Chỉ nói: “Yêu một người như vậy, tốt sao? Rõ ràng biết trong lòng hắn có người khác, rõ ràng biết hắn không có cách nào đáp lại tình yêu của ngươi.” Bạch Chỉ không biết đang nói cùng Doãn Hương, hay là đang nói cùng Bùi Cửu nằm trên giường chảy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Bỗng nhiên, Bạch Chỉ hiểu được, nếu như Mộ Đồ Tô không quá tuyệt tình, kiếp trước, có lẽ nàng sẽ mang đến cho Mộ Đồ Tô nhiều quấy nhiễu, tựa như hiện tại nàng cùng Bùi Cửu. Bởi vì nàng không đủ tuyệt tình. Nàng vạn vạn không thể ngờ được, Bùi Cửu sẽ yêu nàng. Nhưng nàng không yêu Bùi Cửu, cũng không muốn thương hại hắn.
Tác giả có chuyện muốn nói: viết chương này, tôi biết có thể rất nhiều người muốn đánh tôi. . . . . = = tôi vốn định sửa chữa, mở ra văn bản, lại gõ không ra một chữ, quên đi, vẫn để vậy thôi. Về chuyện sanh non, Tô Tô cùng tiểu Bạch Bạch đều không cẩn thận , phương diện này không có kiến thức… Về sau vẫn có thể . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...