Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

"Không nên đi như vậy, nếu như đã đến, sao có thể cứ như vậy mà đi?" Hứa Thành nói. Không chiếm được tiện nghi thì lập tức người bỏ đi, xem ra đây thật là nguyên tắc làm việc của những người này sao?

"Hứa tướng quân, tướng quân đừng nói cho ta là tướng quân muốn đối phó với bộ tộc Vũ Văn chúng ta " giọng nói của Mộ Dung Yến có đôi chút khó chịu. Tuy rằng mặt ngoài Mộ Dung Yến bình tĩnh, động lòng người, tất cả mọi người ở nơi này cũng đều nghe ra, nữ nhân này đã nổi giận. Không thể đi, kết cục chính là liều chết. Đối với chuyện này, đám người Hà Thông giống như hoàn toàn không có cảm giác, chỉ là một con mèo nhỏ mà thôi, phát uy thì có ích lợi gì?

"Xem ra tiểu tử Bàng Bái này quán triệt vô cùng thẳng thắn đối với chỉ thị của ta" Hứa Thành cười nói: "Người không phục tùng, giết không tha. Ta thật cao hứng khi các người có thể nhớ rõ ràng những gì ta đã nói "

"Hứa tướng quân, nếu thật sự đúng như vậy thì tất cả những bố trí của ngài ở phương bắc sẽ hoàn toàn đổ vỡ. Ngài tuyệt đối sẽ không bất kể nặng nhẹ như vậy. Hơn nữa, nếu như thật sự động thủ, chỉ sợ Hứa tướng quân còn phải tiêu diệt mấy bộ tộc có quan hệ thông gia cùng chúng ta. Một khi tướng quân ngài tiêu diệt những bộ tộc này, ngài lại phải tiếp tục động thủ tiêu diệt những bộ tộc có quan hệ thông gia với bọn họ. Chuyện này quả thật cũng không quá dễ dàng" Mộ Dung Yến lại nở nụ cười.

"Người tới, hãy dẫn Mộ Dung phu nhân đến dịch quán nghỉ ngơi" Hứa Thành cũng không trả lời, hắn trực tiếp đuổi nữ nhân này đi, khiến cho một quyền này của nàng lại một lần đánh hụt.

"Chúa công, không cần lo lắng tới lời nói của nữ nhân này. Những bộ tộc du mục này chỉ biết thu lợi ích cho mình, làm việc một bên. Khi ở trước mặt thực lực cường đại, bọn chúng sẽ hiểu được nặng nhẹ, sẽ không giống như những gì nữ nhân này nói" Hà Thông ở một bên khuyên giải.

"Sao nữ nhân này có thể lên làm tộc trưởng?" Hứa Thành hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

"Vũ Văn Các, chính là trượng phu của nàng, trong một lần chiến đấu cùng bộ tộc khác đã bị giết, nàng thừa cơ nắm giữ quyền hành, hình như trong chuyện này có gì đó bí ẩn. Thuộc hạ ở phương bắc thời gian cũng không dài, vẫn không thể biết rõ ràng" Hà Thông nói.

"Ta cần phải hiểu rõ ràng. Rõ ràng nữ nhân này có thể hiểu rõ ý tứ khi bố trí chế độ Bát kỳ của ta, hơn nữa dưới tình huống thực lực không hề yếu, lại tình nguyện buông tha tự do ở phương bắc mà tiến vào bên trong bát kỳ. Tuy rằng nàng muốn đạt được ngôi vị kỳ chủ, tóm lại ta vẫn có cảm giác, cảm thấy nàng có ý tứ gì khác. hơn nữa, biểu hiện của nàng không giống như một người có thể ở trong hoàn cảnh mạnh được yếu, hơi quá non, ngươi hiểu chưa?" Hứa Thành nhìn về phía Hà Thông.

"Đã biết" Hà Thông âm thầm trách mình, quá sơ suất. Biểu hiện nữ nhân gọi là Mộ Dung phu nhân này, trước kia dựa vào ánh mắt của mình thì mình hoàn toàn có thể nhận ra được có điều gì không đúng, lần này vẫn phải cần chúa công nhắc nhở, thực mất mặt.

"Mặt khác, hãy điều tra cẩn thận cho ta một lần nữa " Hứa Thành nuốt nuốt nước bọt. Nhìn thấy Hà Thông giật mình, hắn cười "Ha ha" hai tiếng, nói: "Ngươi hiểu rõ rồi" sau đó, quay người đi ra ngoài.

"Xem ra, chủ công vừa ý bà tử rồi. Điều này cũng không hay lắm" Hà Thông âm thầm lắc đầu. Hắn không phải như những hủ nho kia, không phải nghĩ cái gì là môn đăng hộ đối, nhưng chúa công nhà mình muốn kết hôn với một nữ tử ngoại tộc, điều này vẫn khiến hắn rất khó chịu.

Nghĩ xong, Hà Thông đang muốn đi tìm Thường Hâm, ông bạn già kia, thương lượng một chút về vấn đề chúa công đại phát xuân tâm, nhưng lại phát hiện Thường Hâm với Trần Cung từ bên ngoài bước nhanh vào.

"Có chuyện gì gấp? Có thể khiến cho hai người các ngươi như vậy?" Hà Thông nghênh đón, hỏi.

"Tào Tháo đánh bại Lưu Bị, đã chiếm được hai quận Thái Sơn với Lang gia, còn thu được đại quân của Tang Bá, thực lực tăng mạnh. Chúng ta muốn tìm chúa công thương nghị đối sách" Trần Cung vội la lên, hắn cực kỳ không thích Tào Tháo.

"Chúa công vừa đi, chúng ta đi tìm" Hà Thông vừa muốn mang theo hai người rời đi, lại phát hiện Liêu Giang từ bên ngoài thản nhiên đi vào trong.


"Chư vị đại nhân" Liêu Giang nhìn thấy mấy người, tiếng vấn an trước.

"Trọng Cử’ Tên chữ của Liêu Giang. Vốn hắn lấy tên chữ là Bằng Cử, bị Hứa Thành đánh cho một trận trí tử, thích thú cải thành Số 2 Bằng Cử, chính là Trọng Cử rồi. Tới khi hắn kịp phản ứng thì đã muộn { Trọng Cử —— trúng cử }. “Khi ngươi đến có gặp chúa công ở bên ngoài không?" Hà Thông hỏi.

"Không gặp, có chuyện gì?" Liêu Giang cũng nhận ra mấy người có việc, hỏi.

"Tào Tháo. . ." Trần Cung nói lại sự việc một lần. Liêu Giang hiệp trợ hoàn thành chế độ Bát kỳ, khiến cho mọi người đã có chút tin tưởng đối với trí lực của hắn.

"Ta còn nghĩ là có chuyện gì chứ? Chuyện này nào có đáng gì? Sao còn phải muốn chúa công tự thân xuất mã?" Liêu Giang vui mừng. Lần này hắn có cơ hội ra mặt: "Có thể cho Trương Liêu tướng quân xuất binh từ Huỳnh Dương, đánh nghi binh Hứa Xương, bức Tào Tháo lui binh; khiến cho Lưu Bị lui về Từ Châu, Đào Khiêm bệnh hoạn quấn thân, không lâu nữa sẽ chết. Với thế mạnh của Lưu thị huynh đệ, nhất định có đại quyền Từ Châu. Đến lúc đó, để cho bọn họ với Tào Tháo cắn nhau một trận, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi"

"Binh" Hà Thông vỗ một cái tát lên trên trán của hắn: "Nói hưu nói vượn, ngươi cũng biết Tào Tháo sẽ để cho Lưu Bị an tâm đứng ở Từ Châu, đến khi lưu Bị giành được Từ Châu xong quay về tìm hắn tính sổ thì sao?"

"Cũng không phải có đại quân của chúng ta ở phía sau lưng Tào Tháo sao? Hắn dám không triệt binh?" Liêu Giang không phục nói.

"Tiểu đồ đần, hắn không biết tìm người khác động thủ sao? Người thèm chảy nước miếng đối với Từ Châu cũng không chỉ một Tào Tháo" Hà Thông lại thêm cho hắn một cái tát. Hà Thông đúng là khắc tinh của Giang.

"Không chỉ một mình Tào Tháo?" Liêu Giang nhíu mày suy nghĩ: "Ah, đúng rồi Viên Thuật Viên Công Lộ" hắn nhớ tới trong " Tam Quốc Diễn Nghĩa ", Lưu Bị từng chiếm lĩnh Từ Châu, về sau khai chiến cùng Viên Thuật, "Chỉ là, tuy rằng Viên Thuật nhiều lính, cho dù hắn có thể đánh bại huynh đệ Lưu Bị, nhưng cũng không thể đoạt được Từ Châu" Hắn còn nói thêm. Hắn rõ ràng nhớ rằng, Đại tướng Kỷ Linh của Viên Thuật đánh lén ban đêm Lưu Bị, Lưu Bị cùng Quan Vũ đại bại mà chạy.

"Nói thì nói như thế, nhưng ngươi đã quên, Tào Tháo một mực ở bên cạnh, nếu như Viên Thuật cử binh xâm phạm, Từ Châu còn có ai có thể phòng được hắn? Không tốn bao nhiêu binh mã, hắn có thể đánh chiếm Từ Châu" Thường Hâm ở một bên giáo huấn Liêu Giang.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Liêu Giang cũng đành chịu. So với những lão hồ ly này, hắn còn quá non.

"Trước tiên cần tìm được chúa công, xem chúa công có ý điểm thêm chút ít cho Tào Tháo hay không? Nếu không thì chỉ có thể khiến cho Tào Tháo ở một bên càn quấy" Hà Thông đưa ra chủ ý của mình. Hắn thật sự không muốn tạm tha Tào Tháo như thế này.

Rất nhanh mấy người đã tìm được Hứa Thành. Sau khi Hứa Thành nghe xong báo cáo của bọn hắn, hắn hỏi: "Tào Tháo đánh bại Lưu Bị như thế nào?"

"Lưu Bị mệnh lệnh cho Trương Phi thủ thành. Trương Phi là một mãng phu, Tào Tháo lặng lẽ xuất binh, khi tới gần Thái An, sai người giả trang thành dư đảng Quản Hợi, dụ Trương Phi ra khỏi thành trì. Kết quả, đánh một trận, Trương Phi thất thủ quận Thái Sơn, sau đó, Tào Tháo lại mệnh lệnh cho Hạ Hầu Uyên chỉ huy kỵ binh nhanh chóng xuất kích, khi đến Lang Gia, thừa dịp lúc ban đêm tập kích Lưu Bị. Tang Bá vốn chỉ thủ vững không ra, nhìn thấy Lưu Bị bị tập kích, lập tức từ trong thành xông ra chém giết. Dưới sự trong ứng ngoài hợp, binh lính Lưu Bị vốn chỉ là một đám ô hợp, hơn phân nửa chạy tán loạn, ba người Lưu Bị thất bại, chỉ còn mỗi cách chạy đến chỗ Từ Châu Đào Khiêm"

"Không khác gì so với suy đoán của ta. Tào Tháo biểu hiện không tệ. Cứ thực hiện theo kế sách cũ, không quan tâm tới hắn. Trước tiên chúng ta cần xử lý xong công việc phương Bắc " Hứa Thành nói với thái độ có cũng được mà không có cũng không sao.

"Thế nhưng chúa công, nếu Tào Tháo đã chiếm được Từ Châu, mặt Đông Nam chúng ta sẽ thêm đại địch. Người này mạnh hơn quá nhiều nếu so sánh về mọi mặt với Viên Thiệu" Trần Cung khuyên nhủ.


"Chính bởi vì Tào Tháo vốn là người không tầm thường, cho nên mới không thể ra binh" Hứa Thành nhìn thật sâu vào hai mắt Trần Cung: "Một kích trí mạng là đủ, không cần nhiều, nói cách khác, không ra tay thì thôi, vừa ra tay, lập tức không thể khiến cho hắn có đánh trả. Tào Tháo là một đại địch, cho nên, ta mới chịu xếp hạng hắn vào mục tiêu tiêu diệt cuối cùng. Hiện tại hắn đã có ba châu, xem ra Từ Châu không lâu nữa cũng là của hắn. Nếu chúng ta khai chiến với hắn, nhất định sẽ kéo dài. Đến lúc Viên Thiệu sẽ có cơ hội trì hoãn, tăng cường thực lực, lại ở một bên giúp đỡ Tào Tháo gây phiền toái cho chúng ta, chúng ta thật sự không thể đối phó được hai mặt. Mà Viên Thiệu giao chiến cùng Công Tôn Toản, lúc này tuy rằng đã chiếm ưu thế, nhưng Ký Châu của hắn ở ngay dưới mí mắt chúng ta, chúng ta có thể bất kỳ lúc nào từ hai mặt nam bắc công kích hắn, hắn trốn cũng không có chỗ trốn. Chờ khi chúng ta có thể nắm giữ đại bộ phận thực lực phương bắc, Tào Tháo bằng mấy châu quận không có nhiều nhân khẩu, sao có thể đánh lại ta?"

"Ty chức đã hiểu rõ" Trần Cung biết rõ Hứa Thành làm như vậy nhất định sẽ không đơn giản như nói, nhưng hắn là chúa công, lại đang nói lý, mình cũng đành phải tiếp nhận.

"Cho hắn thêm chút mắm muối cũng được, chỉ là đừng làm quá" Hứa Thành chứng kiến Trần Cung không buông ra được, rộng rãi nói: "Lệnh cho Trương Liêu vui đùa cùng bọn chúng một chút. Liêu Giang, ngươi trở về truyền lệnh cho Văn Viễn, nói cho hắn biết đừng làm cho mọi người thất vọng. Ai, nhưng bên cạnh Văn Viễn chỉ có một mình ngươi. Văn Hòa còn phải cùng Hồng Phong thủ Đồng Quan. Nếu không cho hắn giúp đỡ Văn Viễn, nhất định sẽ có kết quả tốt"

Nói xong, Hứa Thành không quan tâm tới Liêu Giang ở bên cạnh bị khinh thường, đang có biểu hiện cực kỳ bất mãn, trực tiếp đi ra bên ngoài.

*************************************

Hứa Thành nói một câu, Tào Tháo lại cực kỳ tức giận.

"Đáng giận chiếm Huỳnh Dương của ta, ta còn không tìm ngươi. Lúc này ngươi lại còn xâm phạm Hứa Xương của ta. Hứa Thành, ta nhất định phải bầm thây người thành vạn mảnh" Tào Tháo đang ở Lang Gia, sau khi nghe tin tức Trương Liêu xuất binh, lúc ấy hắn đang hung hăng quăng nón trụ xuống đất, mà Tang Bá xuất thân từ thổ bá vương Thanh Châu, đã bị hắn phái đi tiếp thu địa bàn khác ở Thanh Châu, hắn cũng không muốn lãng phí nhân tài.

"Chúa công, xem ra Hứa Thành này chỉ là vì không muốn để cho chúng ta đạt được Từ Châu, cho nên chỉ phái một mình Trương Liêu, nhưng Trương Liêu này có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi phá được Huỳnh Dương, tất có chỗ bất phàm của hắn, để tránh Hứa Xương gặp bất lợi, vẫn nên rút quân về" mưu sĩ đi theo Tào Tháo lúc này không phải Hí Chí Tài. Hí Chí Tài đang bị bệnh, đang nằm dưỡng bệnh ở Hứa Xương, bằng không Tào Tháo cũng sẽ không nôn nóng như vậy. Vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, nhưng làm sao bây giờ?

"Điều quân trở về?" Tào Tháo không cam lòng, mắt thấy thịt mỡ sắp rơi vào tay. Nghe nói Viên Thuật đã xuất binh rồi, nếu thời điểm này hắn lui binh, rõ ràng tự nhiên tiện nghi cho người khác.

"Chúa công, mạt tướng nguyện chỉ huy một đội quân quay về viện binh Hứa Xương. Nhất định có thể mang thủ cấp tiểu tặc Trương Liêu đến cho ngài" Hạ Hầu Uyên ở một bên thỉnh lệnh. Hạ Hầu Uyên hắn rất có tâm đắc đối với việc vận dụng kỵ binh, còn muốn đánh tiếp một đột kích chiến. Lần trước đánh Lưu Bị cũng rất thoải mái. Mà khi Hạ Hầu Uyên hắn dẫn đầu, đám người Tào Nhân, Tào Hồng cũng nhao nhao chờ lệnh

Đánh nghi binh (2)

"Chư vị tướng quân không thể" một giọng nói trong trẻo vang lên, một người tuổi còn trẻ đứng lên.

"Phụng Hiếu có suy nghĩ gì, mau nói đi" ánh mắt Tào Tháo sáng lên. Sau khi Quách Gia nhận được thư của Hí Chí Tài, đã đến đầu quân cho Tào Tháo, hai người đã từng nói chuyện rất lâu, cả hai có thể nói là đã hận gặp nhau muộn, cho nên lúc này Tào Tháo thấy Quách Gia nói ra suy nghĩ của mình, hắn rất kỳ vọng Quách Gia có thể cho hắn một ý kiến hay.

"Diệu Tài tướng quân, tuy rằng dùng kỵ binh rất hay, cũng không biết có thể vượt trội hơn quân kỵ binh của Bàng Bái mà lúc này nổi danh ‘ Thương lang ’ hay không?" Quách Gia không trực tiếp trả lời, mà hắn nhìn Hạ Hầu Uyên hỏi.

"Cái này. . . Không từng so qua, ai biết?" Hạ Hầu Uyên cũng biết kỵ binh quân mình chỉ có vừa mới xây dựng, cho đến trước mắt cũng chỉ đánh cho một trận chiến mà thôi. Hình như Bàng Bái người ta đã uy chấn Bắc Cương rồi. Đương nhiên là không thể nào so sánh được rồi. Chỉ có điều ngoài miệng hắn không thể nhận thua mà thôi.


"Ha ha, cái này cũng không tệ" Quách Gia cười nói: "Theo nghiên cứu của ty chức đối với Hứa Thành, người này luôn luôn tính trước làm sau, mỗi một bước hành động cũng có thể nói là không chê vào đâu được. Theo như ty chức nghĩ, hắn rất có thể bố trí nhiều biến pháp ứng phó, mới có hiệu quả như thế "

"Quách Gia tiên sinh, có thể không cần vòng vo như vậy hay không? Hãy mau nói biện pháp của ngươi" Hạ Hầu Uyên không kiên nhẫn được nữa. Đám văn nhân này thật đáng ghét.

"Tướng quân đừng vội, hãy thử nghĩ một chút, dưới trướng Hứa Thành có kỵ binh hùng mạnh, Đại tướng của hắn sao có thể không đề phòng kỵ binh? Đối với kỵ binh, bọn chúng nhất định có chiến thuật ứng biến" Quách Gia nói.

"Nếu hắn không biết kỵ binh của chúng ta, chúng ta chẳng phải là có cơ hội sao?" Hạ Hầu Uyên không phục nói.

"Với sự nghiêm ngặt của Hứa Thành, Đại tướng có thể để cho hắn tín nhiệm, hơn nữa còn phó thác trách nhiệm, có thể là người thô lỗ sao? Nghe nói Hồng Phong, người lỗ mãng nhất dưới tay hắn cũng từng tính toán khiến cho ba vạn người Bạch Ba quân, toàn quân bị diệt"

"Vậy chúng ta cứ ở đây giương mắt nhìn bọn chúng công kích Hứa Xương sao?"

"Đúng vậy" Quách Gia nói.

"Cái gì?" Tất cả mọi người đều nhảy dựng lên, ngược lại Tào Tháo nheo lại mắt, hìn như hắn đã nghĩ tới điều gì.

"Mọi người còn nhớ trận chiến đầu tiên của Trương Liêu này là trận nào không?" Quách Gia dần dần dẫn dắt mọi người.

"Phá Huỳnh Dương"

"Cho nên, chúng ta mới chịu mặc kệ Hứa Xương. Nhưng mọi người hãy nhớ rõ, Lưu Duyên tướng quân vẫn còn ở Hứa Xương" Quách Gia nói.

"Lưu Duyên mặc dù là bại tướng dưới tay Trương Liêu, nhưng dù sao hắn cũng đã quen thuộc phương thức tác chiến của Trương Liêu. Tuy rằng thời gian giao chiến. Một người có tài năng như Lưu Duyên tướng quân, sao có thể trở thành người bị đánh mà không tìm cách đánh trả?" Quách Gia không để cho mọi người có cơ hội phản ứng: "Chư vị, bàn về thủ thành, trong quân ta, ngoại trừ hai vị tướng quân Vu Cấm với Tào Nhân, còn không có ai có thể hơn được Lưu Duyên tướng quân"

"Nói như vậy, chúng ta có thể an tâm ở chỗ này tiếp tục giao chiến rồi" Hạ Hầu Uyên nhìn về phía Quách Gia, ánh mắt hắn đôi chút thay đổi. Tiểu tử này cũng rất hay.

"Không phải" Quách Gia lại một lần nữa hủy bỏ đề nghị của Hạ Hầu Uyên.

"Vậy rốt cuộc muốn như thế nào?" Tào Hồng ở một bên nghe nói vậy cũng trở nên gấp gáp.

"Huỳnh Dương" trong mắt Tào Tháo toát ra ánh sáng lạnh.

"Chúa công tài cao" Quách Gia chắp tay nói với Tào Tháo.

"Chúa công, chúa công với Phụng Hiếu tiên sinh đến cùng là có ý định gì? Có gì bí hiểm?" Tào Hồng hỏi. Hạ Hầu Uyên cũng không muốn ra mặt, hắn có cảm giác như là bị người đùa nghịch.


"Ha ha, Phụng Hiếu, ngươi hãy nói một chút" Tào Tháo cười to, nói.

"Chúa công nói xem có giống như của ty chức hay không?" Quách Gia khiêm tốn nói. Hắn thông minh N lần so với Dương Tu sau này. Chắc chắn hắn sẽ không đoạt danh tiếng của Tào Tháo. Nhưng mà vào lúc này Dương Tu cũng không có cơ hội tự cho là thông minh, hắn đang cùng cha mình, Dương Bưu ở Lạc Dương.

"Ý tứ của Phụng Hiếu là để cho chúng ta đi tới tập kích Huỳnh Dương, cho Hứa Thành một đáp lễ" Tào Tháo nói.

“Trương Liêu nhất định sẽ phái người phòng thủ, vừa rồi ta nghe ý của Phụng Hiếu tiên sinh hình như nói chúng ta còn phải bày kế cướp lại Từ Châu cùng một lúc, bởi như vậy chúng ta có thể phái ra ít binh lính hơn, điều đó có thể sao?" Tào Nhân hỏi.

"Trương Liêu muốn tấn công Hứa Xương, trong mắt của ta, phần lớn chỉ là đánh nghi binh. Vốn chẳng qua ta lo lắng hắn thấy Hứa Xương binh ít, sẽ thay đổi từ đánh nghi binh thành đánh thực. Sau khi ta nghe Phụng Hiếu phân tích, ta mới nhớ tới, hắn muốn đánh nghi binh, tự nhiên muốn mang theo nhiều dẫn nhân mã tới thì mới có thể hù dọa người khác, như vậy binh mã hắn có thể để lại Huỳnh Dương cũng không nhiều lắm. Chúng ta có thể không cần quá nhiều binh lực, cũng biến từ đánh nghi binh thành thực đánh. Ta không tin không thể bức hắn quay về" Tào Tháo giải thích.

"Hơn nữa, chúng ta còn có thể ở nửa đường phái người đánh lén. Nói không chừng chúng ta cũng sẽ có chút ít thu hoạch thì sao?" Quách Gia bổ sung.

"Hay. Ha ha ha, xem ra hai chữ ‘ Diệu Tài ’ của ta có lẽ phải dành cho Quách Phụng Hiếu ngươi" Hạ Hầu Uyên nghe xong chủ ý của Tào Tháo với Quách Gia, tâm tình hắn rất thư thái. Nửa đường đánh lén, không phải là sở trường của mình sao?

"Đây chính là ăn miếng trả miếng. Ngày đó, Hứa Thành đánh lén ban đêm đám người Thứ sử Dự Châu Khổng Do. Lúc này chúng ta cũng làm cho hắn nếm thử hương vị này" Tào Tháo hưng phấn nói: "Nhờ có Phụng Hiếu ở đây, khám phá ra mưu đồ của Hứa Thành, bằng không ta đã có thể rối loạn trận tuyến rồi"

"Chúa công khen trật rồi, ai" Quách Gia lại thở dài một hơi: "Kỳ thật ty chức cũng có một vài điều không đoán được, trong lòng cũng rất phiền muộn"

"Hả?" Tào Tháo nhìn thấy sắc mặt Quách Gia, hắn biết rõ Quách Gia không phải khiêm tốn giả tạo, trong lòng ngạc nhiên, lại hỏi: "Phụng Hiếu có cái gì mà nhìn không thấu?"

"Chúa công" Quách Gia nhìn về phía Tào Tháo, vừa nhìn về phía mọi người ở đây, giọng nói hắn đột nhiên đề cao: "Chư vị, các người có biết Dương Nhị ở nơi nào không?"

Những người ngồi đây đều rất sợ hãi. Đúng vậy Dương Nhị đi đâu?

Lúc này, lại bàn về chúng tướng dưới trướng Hứa Thành, tuy rằng bởi vì công tích ở Bắc Cương, thanh danh ba người Bàng Bái, Bàng Đức, Công Tôn Chỉ rất vang dội, mà Bàng Bái bởi vì có thêm một biệt hiệu là "Thương lang" nên càng thêm nổi tiếng. Thế nhưng luận đến lực uy hiếp, hai người Dương Nhị với Lệ Phương có thể chính diện đánh bại Tôn Kiên, mới là những người khiến cho người có ý chí kiêng kị. Hãy thử nghĩ xem trước kia Tôn Kiên uy danh, chỉ dựa vào một đội binh mã mệt mỏi mà đánh bại một Đổng Trác hùng mạnh, một nhân vật bậc nào, nhưng mãnh hổ Giang Đông này lại liên tiếp thua ở trong tay Lệ Phương với Dương Nhị. Nhất là Dương Nhị, ở thời điểm Tôn Kiên chỉ huy tinh binh liên quân, đã dùng lực phá lực, chính diện đánh bại hắn. Đó là một người mãnh liệt tới mức nào? Cho nên, trong suy nghĩ của những người có lý trí, Dương Nhị mới là đệ nhất Đại tướng dưới trướng Hứa Thành.

"Hứa Thành phái Hồng Phong với mưu sĩ Giả Hủ thủ vệ Đồng Quan, để ngăn ngừa Lã Bố với đám người Lý Thôi, Quách Tỷ; phái Từ Hoảng thủ vệ Hoằng Nông; phái Trương Yến thủ vệ Hà Nội; phái Từ Vinh tọa trấn Tấn Dương; phái Bàng Bái, Công Tôn Chỉ phòng thủ Nhạn Môn; phái Bàng Đức phòng thủ Hà Tây; phái Trương Liêu phòng thủ Huỳnh Dương; Vương Việt đi theo bên cạnh hắn; nhưng Dương Nhị ở nơi nào?" Quách Gia như đang hỏi người khác, cũng như đang hỏi mình.

Dương Nhị ở nơi nào? Viên tướng có thể nặng lực hàng phục mãnh hổ này chỉ trong khoảng thời gian một ngày đã nuốt sống gần như toàn bộ người của Trương Dương, mình còn là người đưa đối phương vào trong miệng người ta. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều có cảm giác giá lạnh trong lòng.

"Phụng Hiếu có thể nói suy nghĩ của ngươi không?" Tào Tháo vốn có bản tính đa nghi. Hắn không tin Hứa Thành sẽ đặt một quân bài lớn như vậy ở bên cạnh nhìn mình, nhưng hắn có cảm giác, cảm thấy lạnh cổ, cho nên hắn muốn cho Quách Gia khiến cho mình an tâm một chút.

"Chúa công, ty chức đã nghĩ thật lâu. Lúc này, sự vụ Ung Châu tuy rằng chiến cuộc rất loạn, triều đình có Lã Bố tương trợ, nhưng đám người Lý Thôi với Phàn Trù có thực lực cũng không yếu, chiến lực quân Tây Lương cũng rất mạnh, mà chắc hẳn Lã Bố vẫn muốn đánh một trận cùng Vương Việt. Đám người Lý Quách đã từng ăn đủ bởi tay Hứa Thành. Nếu như Hứa Thành tiến quân Trường An, có đến tám phần hắn có thể sẽ rơi vào tình cảnh bị hai người bọn họ giáp công. Hơn nữa còn có Lương Châu Mã Đằng có mối thù giết con cùng Hứa Thành. Mã Đằng hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn Hứa Thành tấn công Ung Châu, cho nên ty chức chỉ cho ra một đáp án: Dương Nhị đang đứng ở bên cạnh Viên Thiệu, nhất định là một đại quân có chiến lực mạnh mẽ " Quách Gia nói. Thế nhưng sau khi hắn nói xong, rõ ràng nghe thấy mọi người bên cạnh đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Phụng Hiếu suy tính thế nào?" đầu óc Tào Tháo đôi chút hỗn loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui