Vài ngày sau, tất cả cũng giống như Hứa Thành an bài, Từ Vinh tới, chỉ huy năm vạn đại quân trấn thủ Tấn Dương, thống lĩnh Tịnh Châu. Bàng Đức lãnh binh hai vạn đi quận Hà Tây, mà Bàng Bái với Công Tôn Chỉ lập tức mang theo hai vạn kỵ binh, với Từ Vinh trợ giúp một vạn bộ binh đi phòng thủ Nhạn Môn. Về phần Trương Yến, hắn dẫn binh tiến về Hà Nội đi thay quân với Dương nhị, mà sau khi Tịnh Châu bị quân Hứa Thành không cần tốn nhiều sức đoạt được, thiên hạ lại trở về yên bình. Tất cả các thế lực phản ứng với sự tình này đều rất bình tĩnh, ngay cả Đổng Trác, trên danh nghĩa Hứa Thành vẫn là thuộc hạ của hắn, đối với việc Hứa Thành cả gan khuếch trương thực lực, hắn vẫn ngầm đồng ý áp dụng chính sách này. Tào
Tháo vội vàng phát triển về hướng đông, thu thập lưu dân, cũng không làm chuyện gì. Thế nhưng Ký Châu Hàn Phức luôn luôn có đôi chút lo lắng hãi hùng, mà Viên Thiệu một mực đứng chân ở Bột Hải thì lòng nóng như lửa đốt.
"Ha ha ha, Lý tướng quân, Trương tướng quân, mọi người đã lâu không gặp, các vị luôn luôn tốt chứ?" Bên ngoài thành Lạc
Dương ba mươi dặm, Hứa Thành tự mình dẫn theo thủ hạ nghênh đón Lý Túc với Trương Liêu đến.
"Ai, Hứa tướng quân làm khó tại hạ rồi. Lúc này ngài chính là Vệ tướng quân, trong thiên hạ ngoại trừ thừa tướng, chức quan của ngài là lớn nhất. Ta sao dám để cho tướng quân tới đón?"
Lý Túc cười ha hả nói. Không còn cách nào khác, hiện tại các bộ hạ cũ của Đổng Trác vô cùng đố kỵ với Hứa Thành.
"Ha ha, Lý tướng quân có chút bất mãn với Hứa Thành sao?" Hứa Thành nói, hắn cũng mặc kệ Lý
Túc đôi chút thay đổi sắc mặt, lại nói tiếp: "Lần này Lý tướng quân tới rồi, cũng đừng rời đi. Vừa vặn ta có chuyện cần ủy thác cho tướng quân "
"Không có chuyện gì, Lý Túc cố gắng hết sức thu xếp ổn thỏa" bản lĩnh lớn nhất của Lý Túc chính là ngả theo chiều gió, bản lĩnh quan sát nét mặt được dày công tôi luyện. Khi hắn chứng kiến Hứa Thành chẳng qua chỉ thuận miệng nói vui đùa mà thôi, cũng không thèm để ý.
"Ta muốn để tướng quân giúp ta quản lý quận Hữu Phù Phong, thế nào? Cam lòng từ bỏ binh quyền sao?" Hứa Thành trực tiếp biểu lộ ý của mình. Đối với người thông minh như Lý Túc, không cần quá lắt léo mà quận Hữu Phù Phong theo như lời hắn cùng Kinh Triệu Doãn, Tả Phùng Dực tổng cộng được xưng là
Tam Phụ, tuy rằng quận Hữu Phù Phong phải nghe lệnh Kinh Triệu Doãn, nhưng nói gì đi nữa địa vị cũng tương đương với Thứ sử một châug. Hơn nữa quyền lực cũng không nhỏ. Lần này thật ra Lý Túc buôn bán lời. "
Hả?" Lý Túc không thể ngờ Hứa Thành sẽ trao tặng hắn chức vị lớn như vậy. Vốn hắn nghĩ kết quả tốt nhất chính là bị phái đến Tịnh Châu làm một Thái Thú, còn hẳn phải tự mình thỉnh cầu hoặc là thể hiện trung trinh tài giỏi với Hứa Thành mà lấy được,không ngờ Hứa Thành ngay lập tức mang quận Hữu Phù Phong cho hắn. Điều này chứng tỏ Hứa Thành muốn hắn làm thân tín của mình, hơn nữa bản thân hắn không quá thông thạo quân sự, làm quan địa phương lạió vẻ cphù hợp hơn. Lý Túc suy nghĩ một chút, hắn không chối từ, nói: "Tướng quân tin cậy như vậy, Túc nào dám không cống hiến "
"Tốt" Lý Túc thức thời, Hứa Thành rất cao hứng. Người khác xem thường Lý Túc, là vì không rõ giá trị của Lý Túc. Cái được nhất của Lý Túc là hắn linh hoạt, mà không phải chỉ huy quân sự.
Hiện tại đất đai dưới sự cai quản của Hứa Thành đã đi vào quỹ đạo, điều hắn còn thiếu cũng không phải nhân tài trung hạ cấp, hiện tại hắn đang thiếu nhân tài quản lý thượng tầng. Lý Túc thông minh linh hoạt, nên có thể rất nhanh thích ứng với tình huống nơi này. Huống chi quận Hữu Phù
Phong gần trong gang tấc, Hứa Thành cũng không sợ hắn gây rối. Chỉ có điều Lý Túc bị nạy ra rồi, chỉ sợ đám người Lã Bố lại phải tìm người khác đi lừa gạt Đổng Trác quay về Trường An rồi. Hắn vừa mới được báo tin, Đổng Trác vì Lữ Bố quấy rối tình yêu của hắn và Điêu Thuyền nên đã đi đến Mi Ổ. Xem ra Vương Doãn đã muốn động thủ.
"Văn Viễn, đã lâu không gặp. Thế nào, muốn làm chút gì đó, chính ngươi nói đi" Hứa
Thành xoay người lại nói với Trương Liêu. Đây mới là quân bài mà hắn coi trọng nhất lớn.
"Không dám" Trương Liêu chắp tay đáp: "Nguyện ý nghe tướng quân sai phái" Tuy rằng Trương Liêu hắn có giao tình khá tốt cùng mấy người Hứa Thành, dù sao địa vị hắn còn quá thấp, chỉ là một
Hiệu úy, căn bản là không thể so với Hứa Thành, cho nên mới nói như vậy.
"Văn Viễn ngươi quá khách khí, bản lãnh của ngươi người khác không biết, chúng ta còn không biết sao?" Hứa Thành vỗ bả vai Trương Liêu, nói: "Như vậy, ta cho ngươi một công việc quan trọng. Ta bổ nhiệm ngươi làm Chấn
Uy tướng quân, đi Huỳnh Dương. Chỗ đó đã bị Tào Tháo chiếm được, nhưng quân phòng thủ không nhiều lắm, mà địa phương này lại là nơi giao chiến lâu dài của chúng ta cùng Tào Tháo, ta không phái Đại tướng đi thủ Hổ Lao với Tỵ Thủy, đành phải cho ngươi đi thủ Huỳnh Dương, như vậy cũng sẽ không sợ Tào Tháo tấn công hai Quan, trừ phi hắn lại muốn ăn cạn lương thực"
"Tuân mệnh" Trương Liêu biết rõ Hứa Thành cho hắn dùng một đội quân coi chừng Tào Tháo lúc này đang chiếm giữ Duyện Châu, cũng đã phát triển về Dự Châu với Thanh Châu, hai Quan ải Hổ Lao Tỵ Thủy ngược lại trở thành hậu phương. Đây tuyệt đối là trách nhiệm, không thể thiếu cơ hội kiến công lập nghiệp, bởi vậy có thể thấy được Hứa Thành đặc biệt coi trọng mình. Điều này làm cho hắn rất kích động.
"Ha ha, Văn Viễn lần đầu tiên được trao tặng trách nhiệm. Lần này mời khách từ phương xa đến dùng cơm cần phải uống vài chén, nếu không về sau phải dẫn binh, cũng không có cơ hội có thể uống thống khoái" Thường Hâm một mực ở một bên quan sát, thấy Hứa Thành đã an bài thỏa đáng, lúc này mới lên tiếng.
"Thường tiên sinh lại giễu cợi. Đợi lát nữa tại hạ nhất định uống hai chén cùng Thường tiên sinh" Trương Liêu vốn lo lắng lúc này Hứa Thành quan cao tước hậu, uy danh truyền xa, sẽ không coi trọng mình giống như lúc trước. Lúc này xem ra hắn đã lo lắng vô ích, nghe Thường Hâm nói vậy, Trương Liêu cũng không khỏi lên tiếng trêu chọc.
"Không riêng mời khách từ phương xa đến dùng cơm, còn tiệc cưới thì sao" Thường Hâm nói.
"Tiệc cưới?" Lý Túc chen lời nói: "Hẳn là Hứa tướng quân muốn thành hôn sao?" Hắn vừa đi theo Hứa Thành, còn không quen gọi chúa công, nhưng thái độ thân thiết rất rõ ràng.
"Không phải chúa công" Thường Hâm kéo Lư
Dục ở đằng sau, nói: "Người này là Lư Dục, con trai Lư Thực Lư gia, thành hôn cùng thiên kim Thái Ung tiên sinh, Thái Diễm Thái Văn Cơ, chúng ta đều là khách mời"
"Lư Dục bái kiến nhị vị tướng quân" Lư Dục vốn là một thư sinh, nhưng hắn đi theo đám người Hứa Thành lăn lộn đã lâu, da mặt dày không ít, hắn thoải mái chào hỏi hai người Lý Túc,
Trương Liêu.
Lại nói hắn có thể thành thân cùng Thái Văn Cơ, cũng rất trùng hợp. Vốn khi Bàng Bái đuổi giết Vu Phù La, cứu thoát Thái
Diễm, mang về Lạc Dương. Thái Diễm vừa báo tên, không lâu sau Hứa Thành đã biết. Hắn là người nào? Sau khi nghe nói lập tức thèm chảy nước miếng. Đại mỹ nữ ở bên, nếu không làm gì thì uổng nhiều năm làm lưu manh. Kết quả quyết chiến còn chưa bắt đầu, hắn nhân cơ hội ở Lạc Dương tìm tới tận cửa, nhưng điều rất bất ngờ là không tới một canh giờ, Hứa
Thành lập tức xám xịt đi ra ngoài. Hắn cũng thề trong thâm tâm, tuyệt không gặp lại nữ nhân này. Nguyên nhân thực tế, rất rõ ràng, Hứa Thành không đủ độ. Hắn ở trước mặt Thái Diễm không nói chuyện được mấy câu đã không thể nói ra lời. Hãy nghĩ lại xem, Thái Diễm mà sống ở thời hiện đại thì tối thiểu nhất cũng là trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi cấp bậc ) hơn nữa khi nói chuyện tốt nhất là nói về chuyện ưu quốc ưu dân, hắn còn có thể ứng đối được một chút. Xui xẻo hơn thì chính là thi từ ca phú cộng với giờ chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng). Điều này rõ ràng muốn cái mạng già của hắn rồi, hắn sao có thể ứng đối? Hứa Thành hắn lại không thể biểu hiện mình uy võ dũng cảm ở trước mặt nữ nhân. Cho dù hắn có thể dùng biện pháp mạnh mẽ cưới người ta, về sau cuộc sống gia đình chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái. Nói thật, nam nhân, có mấy người có thể buông chính mình, chấp nhận tình huống bản thân mình ở trước mặt lão bà không thể nói nên lời sao? Hơn nữa thân là hậu nhân, hắn cũng chính thức hiểu rõ địa vị với tao ngộ, cảm giác của Thái Diễm. Hắn cảm thấy không thể vô lễ đối với người ta, mà sau khi Thái Ung xuất hiện, Hứa Thành thật sự không dám đi tới Thái gia. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn một đại mỹ nữ như Thái Diễm bị tiểu tử Lư Dục này thừa cơ mà vào, dụ dỗ thu vào trong tay, mà hai nhà người ta cũng coi như môn đăng hộ đối. Lư Thực, Thái Ung đều là đại nho đương thời, quan hệ thông gia thật sự rất phù hợp. Lúc này, tình thế đã trở nên ổn định lại, người ta cũng chuẩn bị kết hôn, cũng không ai chú ý tới Hứa Thành, chúa công này cho đến nay cũng chỉ có hai tì thiếp hầu hạ, coi như vẫn là một tay quang côn.
Chỉ là rất hiển nhiên trong mắt người thời này, đương kim hai đại danh nho trong nước có quan hệ thông gia, thật sự khiến cho những người đọc sách đều có chút hưng phấn. Vốn Lý Túc không thể ngờ Lư Thực với Thái Ung lại ở Lạc Dương. Thế nhưng lúc này đã không cần bận tâm, mà Trương Liêu cũng có thể cảm thấy rất cao hứng đối với Lư Thực, một nho tướng này, tự nhiên cũng khách khí với Lư công tử. Mọi người cứ như vậy hàn huyên, ngược lại gạt Hứa Thành, chúa công, sang một bên, khiến cho hắn liên tục cười gượng gạo.
Mấy ngày sau, Lư Dục đã thành hôn, nhưng Hứa
Thành thấy cảm thụ của mình không tốt lắm. Hứa Thành không cho Lư Dục hưởng tuần trăng mật, quẳng cho Lư Dục một đống công việc, dùng công việc để trả thù. Thế nhưng điều này cũng không thể hòa tan sự cô đơn lạnh lẽo của Hứa Thành. Hãy nghĩ xem hắn tới đây đã nhiều năm, hắn vẫn không thể tâm sự với người khác ở trong chăn, điều này làm cho hắn rất thất vọng. Trước kia làm lưu manh, hắn có thể không quan tâm, nhưng hiện tại thì không thể.
Nghĩ mà đau đầu, Hứa Thành mang theo Điển Vi với mấy thân binh đi ra ngoài đường phố giải sầu.
Lạc Dương được Hứa Thành ngoài sáng, ngấm ngầm an bài, không chịu bao nhiêu tổn thất, lúc này cùng với việc nhân khẩu tăng nhiều, lại không có gia gia tộc quyền thế lũng quản, buôn bán cũng rất phát triển. Trên đường phố, cảnh tượng phồn vinh, náo nhiệt khiến cho Hứa Thành cảm thấy thư thái không ít.
"Thật sự rất lâu không đi ra ngoài, cảnh tượng đều không giống với trước kia" Hứa Thành cảm thán nói.
"Đúng thế, chủ. . . ai, công tử, " nhìn Hứa Thành mặc một bộ áo dài, Điển Vi vội vàng đổi giọng, nói: "Ta trước kia cho tới bây giờ đều chưa thấy qua nơi nào phồn hoa như này"
"Đúng vậy, mấy người lão Thường làm tốt lắm. Khi trở về cần phải khen thưởng cho bọn hắn " tâm tư Hứa Thành xoay chuyến, hắn còn nói thêm: "Điển Vi, sao ngươi lại đi theo dân chạy nạn đến nơi này? Với công phu của ngươi, không đến mức luân lạc với dân chạy nạn"
"Ha ha" Điển Vi sờ sờ đầu, cười nói: "Lúc trước thích khoe tài, nhìn thấy thủ hạ của Dương nhị tướng quân mang theo một đám dân chạy nạn đi đến nơi đây, ta còn tưởng rằng quan binh khi dễ dân chúng, liền ra tay cản đường. Không ngờ, đám gia hỏa đó không nhiều người lắm, nhưng rất khó đối phó. Đánh nhau một lúc, vốn ta còn không đến mức bị bắt, nhưng bọn chúng lại dùng chăn bông, lều vải vân vân, nhất là cái gì gọi là dây thừng, trói ta lại, ta cũng bị bắt đưa đến Lạc Dương"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...