Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chứng kiến Chung Diêu vẫn chỉ ngồi mỉm cười, không đáp lời, Trương Lỗ cảm nhận được một loại cảm giác nhục nhã, thế nhưng, hắn vẫn ỷ vào thân phận của mình, không có thế nào, hắn nhìn thoáng qua Dương Tùng, mưu sĩ thân tín nhất của hắn.

"Chung tiên sinh, " Dương Tùng không muốn đắc tội với Chung Diêu, hắn là người tham lam sợ chết. Hiện tại rơi vào tình cảnh như này, Chung Diêu chính là cây cỏ cứu mạng của bọn hắn, hắn không muốn chỉ vì Trương Lỗ mà phải vứt bỏ nó, hắn nói: "Khi lần trước tiên sinh tới, không phải đã nói chỉ cần chủ ta quy hàng Hứa tướng quân, tiến lên hiến Hán Trung, chủ ta sẽ giữ được chức vị Thái thú Hán Trung đấy sao? Tại sao trong thời gian ngắn như vậy, điều kiện không giống với lúc trước? Mong rằng tiên sinh cho chúng ta một lời giải thích!"

"Đúng vậy! Chung tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh muốn tự mình sửa đổi điều kiện ưng thuận của Hứa tướng quân sao?" Dương Phố cũng hát đệm.

"Ta đã từng nói muốn sửa đổi điều kiện ưng thuận của chủ công nhà ta sao?" Chung Diêu nói.

"Ngươi. . ." Lần này, người bên Hán Trung cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Căn bản Chung Diêu này không nói đạo lý, thế nhưng, nếu như không thay đổi điều kiện, vậy vẫn còn có chỗ để thương lượng, đối mặt với hành vi xấu xa của Chung Diêu, bọn hắn cũng chỉ có thể nín nhịn cục tức này. Dù sao, bây giờ bọn hắn đang cầu xin người ta.

"Chung tiên sinh, các hạ là sứ giả của Phiêu Kỵ tướng quân, chúng ta vì thể diện của Hứa tướng quân, không muốn gây khó dễ cùng các hạ, thế nhưng, các hạ cũng không nên trêu đùa chúng ta như vậy. Cùng lắm thì, mọi người cá chết lưới rách!" Mặc dù đang cầu xin người, nhưng cũng không thể chấp nhận để người khác lấn hiếp, Trương Vệ có suy nghĩ như vậy, hắn lên tiếng cảnh cáo Chung Diêu.

"Ha ha, tại hạ không dám!" Chung Diêu nhìn Trương Vệ, cười nói: "Nếu như chư vị đã có quyết định quy hàng chủ ta là Hứa tướng quân, tại hạ tự nhiên cũng không cần tiếp tục không thoải mái. Kỳ thật, vừa rồi tại hạ sở dĩ nói ' không tính toán gì hết " là vì bên ta không thể để cho chư vị đều ở lại Hán Trung!"

"Các hạ có ý gì?" Dương Phố cau mày nói. Tất cả không thể đều ở lại Hán Trung, chẳng lẽ Hứa Thành muốn con tin? Nghĩ tới đây, hắn nhìn Trương Lỗ, lại nhìn về phía Trương Vệ.

"Không được, ta không thể đáp ứng!" Trương Lỗ nói thẳng: "Trương Vệ là đệ đệ của ta, Trương gia ta không thể ly khai hắn!"

"Ha ha!" Chung Diêu cũng không vì câu nói của Trương Lỗ mà cảm thấy không thoải mái. Hắn nói: "Kỳ thật, tại hạ cũng rất bội phục Thái Thú đại nhân là vì sinh kế phúc lợi của dân chúng Nam Trịnh, không bởi vì được mất của cá nhân mình mà quy hàng chủ ta. Nơi đây không có người ngoài, thứ cho tại hạ nói một câu xuất phát từ trong nội tâm của mình cùng Thái Thú đại nhân"

Câu nói này của Chung Diêu khiến cho tất cả người Hán Trung có mặt ở nơi này đều vểnh lỗ tai lên nghe.

"Thái Thú đại nhân, đại nhân ngài dùng Ngũ Đấu Mễ Giáo lập uy tại Hán Trung, khiến cho dân chúng không phải chịu đựng nỗi khổ bị chết rét, chết đói. Có thể nói, ngoại trừ việc giao chiến khá nhiều cùng Tây Xuyên, Hán Trung hầu như là một vùng đất thái bình ở Đại Hán ta, ở trong mắt dân chúng Hán Trung, Thái thú đại nhân ngài chính là cha mẹ áo cơm của bọn họ, bởi vậy chủ ta không hy vọng gây ra đại chiến cùng đại nhân ở Hán Trung. Nếu như làm như vậy, thì sẽ không có lợi với dân tâm! Cho nên, chủ ta để lại cho đại nhân ngài vị trí Thái Thú này, thế nhưng Thái Thú đại nhân, dù sao ngài cũng là người đứng đầu một phương, nếu như ngài có suy nghĩ khác, ngài cho rằng có người nào sẽ hoàn toàn yên tâm đối với ngài sao?"

". . ."

Trương Lỗ không nói gì nữa, mấy tên thủ hạ của hắn cũng vậy! Đúng! Có người nào sẽ hoàn toàn yên tâm đối với chư hầu một phương sao? Huống chi đây là địa phương mà Trương Lỗ hắn đang nắm giữ lòng dân. Tuy hiện tại Hán Trung bởi vì mấy trận đại chiến mà tổn thất thật lớn, thế nhưng Trương Lỗ hắn vẫn có thể nắm chắc là hắn có thể làm cho dân chúng Nam Trịnh quyết đấu một trận tử chiến bên cạnh hắn cùng kẻ thù bên ngoài! Thế nhưng hắn không muốn làm như vậy, bởi vì làm như vậy, lương tâm của hắn không chịu nổi. Huống chi dù hắn có làm như thế, hầu như hắn cũng không có khả năng thắng lợi! Dân chúng vừa mới cầm lấy binh khí dù đánh thế nào đi nữa cũng sẽ không phải là đối thủ của đám binh sĩ đã trải qua huấn luyện! ( Trong diễn nghĩa từng nói khi Trương Lỗ chiến bại, hắn không muốn nghe theo lời khuyên của thuộc ra lệnh đốt cháy lương thảo ở thành Nam Trịnh, muốn để lại cho kẻ đến sau dùng để cứu tế dân chúng, có thể thấy được Trương Lỗ hắn cũng không phải rất xấu! )

"Ta có nhiều con trai, có thể làm con tin!" Nghĩ hồi lâu, Trương Lỗ vẫn không muốn đồng ý để cho Trương Vệ làm vật thế chấp, hắn và Trương Vệ cùng một khởi binh chiếm cứ Hán Trung, bao nhiêu năm rồi, huynh đệ đồng tâm, tình cảm không tầm thường. Khi hắn nghe nói Trương Vệ gặp nạn tại Uyển Thành, hắn không để ý tới đại địch Tây Xuyên ở bên cạnh, cưỡng ép phái đại quân đi giải cứu là đã có thể nhìn ra. Hơn nữa, trận chiến Uyển Thành khiến Hán Trung tổn thất rất nhiều binh mã, thế nhưng hắn không vì thế mà trách tội đệ đệ này của mình, bởi vậy cũng có thể thấy được địa vị của Trương Vệ trong lòng hắn.

"Cái này chưa đủ!" Nếu không vì huynh đệ cảm tình sâu đậm, Chung Diêu mới không để ý tới thái độ đó, hắn phụng mệnh lệnh của Hứa Thành mà làm việc, thế nhưng hắn vẫn có suy nghĩ của mình.

"Ngươi. . ." Trương Lỗ bị giày vò tới mức không thể chịu nổi.

"Thái Thú đại nhân chỉ cần thêm một người nữa là được rồi!" Chung Diêu lại thoải mái mà nói.

"Ai?" Trương Lỗ không tự chủ được lên tiếng hỏi.

"Hãy cho Dương Tùng đại nhân trở về một chuyến cùng Chung mỗ!" Câu nói này của Chung Diêu khiến cho Dương Tùng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào thiếu chút nữa nằm rạp trên mặt đất, tại sao lại là hắn? Hắn đã chọc vào người nào? Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc hắn là em vợ của Trương Lỗ? Điều này cũng thật quá mức! Từ xưa đến nay, hắn chưa từng nghe nói người nào làm con tin được hưởng đãi ngộ tốt!

"Ty chức nguyện ý!" Muốn là một bộ, nói ra chính là khác một bộ! Dương Tùng lúc nói lời này hai mục đau khổ trong lòng, ý kia rất rõ ràng, chúa công! Lão đại! Ngươi thế nhưng dù thế nào không thể đáp ứng a...!

"Dương Tùng đại nhân là em vợ của Thái Thú đại nhân, đa tài tài giỏi, tại hạ cho rằng là người thích hợp nhất. Kỳ thật Thái Thú đại nhân không cần phải lo lắng, cái gọi là con tin, chỉ là đến nhậm chức dưới trướng chủ ta mà thôi, đổi một chỗ làm quan mà thôi, nào có đáng sợ như vậy?" Câu nói này của Chung Diêu kịp thời làm cho Trương Lỗ bỏ đi suy nghĩ xin tha. Nếu như chỉ là đổi địa phương làm quan thì có thể tiếp nhận.

"Nếu như thế thì cứ như vậy đi!"

Đàm phán chấm dứt! Từ Hoảng hỗ trợ giữ vững Nam Trịnh, Hán Trung quy hàng Hứa Thành, Trương Lỗ vẫn là Thái thú Hán Trung, từ trong đám nam nhi Trương thị tuyển ra một người cùng Dương Tùng làm con tin, sau chiến trận sẽ được đưa đi Lạc Dương!

Cuộc đàm phán này, Chung Diêu đạt được tất cả mục đích! Trong chuyện này, tất cả các sự việc đều dễ dàng giải thích, duy chỉ có một điều là tại sao phải là Dương Tùng, mà không phải là một người khác! Kỳ thật, Dương Tùng, là người được dùng để giết! Dương Tùng làm người tham lam vô độ, ỷ là em vợ của Trương Lỗ, hắn đã làm hại Hán Trung, nhưng chỉ vì hắn rất được Trương Lỗ tín nhiệm mới không bị trừng phạt, đưa hắn đến Lạc Dương làm quan, chỗ đó hình pháp nghiêm khắc, Hà Thông, Trương Ký cũng không phải là những người dễ trêu chọc, chỉ cần Dương Tùng thò tay, hắn sẽ bị thu thập! Mặc dù chuyện này rất có khả năng khiến cho Trương Lỗ bất mãn, thế nhưng so với việc để Dương Tùng ở lại Hán Trung gây hại, sau đó lại đến Hán Trung bắt người thì còn tốt hơn nhiều. Dù sao Hán Trung vừa mới quy thuận, không thể có chấn động lớn, và muốn bảo đảm luật pháp uy nghiêm, không thể để cho người như Dương Tùng nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, cũng chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, cái gọi là con tin chỉ là một màn ngụy trang, đường đường Hứa Thành Hứa đại tướng quân còn có thể sợ một Trương Lỗ sao? Hơn nữa, dưới trướng Phiêu Kỵ tướng quân, chức Thái thú chỉ có thể quản chính, không thể quản quân, quyền giám sát cùng tư pháp cũng được phân ra, Trương Lỗ không nghĩ tới điểm này, kỳ thật hắn đã cực kỳ thua kém.

Gia Manh quan!

Trên quan ải, Đặng Bách Xuyên đang đi tuần tra.

Cái ngày đó, vì sự xuất hiện của hắn đã khiến cho Lưu Chương quyết định xuất binh Hán Trung, hơn nữa, "Kiến thức" của hắn cũng làm cho Lưu Chương rất thưởng thức, cho nên, hắn từ một tiểu hiệu ở trong phủ châu Mục được thăng vượt cấp lên làm Hiệu úy, hơn nữa, dưới sự thỉnh cầu của hắn, hắn được phái đến Gia Manh quan, nhậm chức dưới trướng Lý Nghiêm, danh tướng ở Thục Trung.


"Lý Nghiêm! ? Thật sự không phải một kẻ dễ đối phó!" Đặng Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng. Hứa Thành phái ra Tứ đại ám điệp, Công Dã Kiền, Bao Bất Đồng, còn có Phong Ba Ác, Công Dã Kiền thành công khiến cho triều đình nội bộ lục đục, khiến cho không thể hợp lực đối phó Hứa Thành, hơn nữa, Công Dã Kiền cùng Bao Bất Đồng cùng phối hợp, thúc đẩy Hứa Thành cưỡng đoạt hai châu Ung Lương, đại thắng quân sự, có thể nói là đã thành lập rất nhiều công lao; Phong Ba Ác, thành công đã đánh vào trong nội bộ Tiên Ti, khiến cho đám người Bàng Bái có thể thuận lợi mà tập trung các tộc Tiên Ti lại để đánh bại thu phục, không đến mức tốn thời gian quá lâu. Chỉ riêng một công việc này đã tiết kiệm không biết là bao nhiêu nhân lực vật lực cho Hứa Thành, hơn nữa, các tộc Tiên Ti sau khi bị thu phục còn trở thành vũ khí sắc bén trong tay Hứa Thành, sâu sắc tăng cường thực lực của Hứa Thành. Hiện tại, trong bốn người cũng chỉ có Đặng Bách Xuyên hắn là không lập công. Kỳ thật, hắn cũng không biết ba Vị lão huynh làm những việc như thế nào, thế nhưng hắn có thể dự đoán được, ba người này nhất định đều thành công, bằng không, chúa công Hứa Thành không có khả năng thuận lợi mà bình định phương bắc.

"Nhưng nhiệm vụ Tây Xuyên này thực con mẹ nó khó làm!" Đặng Bách Xuyên thầm mắng trong lòng! Đúng vậy, từ khi hắn âm thầm lẻn vào Tây Xuyên, tiến vào Thành Đô, hắn mới phát hiện, bản thân mình, một người ngoại lai trên đất Ích Châu, triển khai hành động khó cỡ nào. Ngôn ngữ hầu như không thông. Ngay khi hắn vừa tới, ngay cả giao tiếp cũng đều rất khó khăn, tiếng địa phương chó má! Người Ích Châu có tính bài ngoại (*loại bỏ những gì của nước ngoài), làm quan? Cho dù là người tài năng đức hạnh cũng vô ích! Ai kêu ngươi là người từ bên ngoài đến? Ích Châu thế gia hào phú đông đúc, cho nên, một thứ dân nhỏ bé mà muốn vượt lên, nằm mơ đi! Cứ như vậy, hắn chịu đựng... Chịu đựng, rốt cục, chờ đến một cơ hội tòng quân, dựa vào vũ lực bản thân thật tốt, hắn rốt cục làm tới một tiểu binh!

"Không thể tưởng được, ở Tây Xuyên này thậm chí ngay cả tham gia quân ngũ cũng khó như vậy!" Nhớ tới những ngày làm lính, Đặng Bách Xuyên chỉ muốn chửi thề! Hắn cũng không muốn gây chuyện với ai, chỉ muốn thành thật mà tham gia quân ngũ, chỉ muốn biểu hiện nổi bật một chút, khiến cho quan trên chú ý mà thôi. Kết quả, hắn bị tiểu binh khác đố kỵ! Đây cũng không phải hắn không biết cách đối nhân xử thế, ai bảo hắn không phải là người bản địa Tây Xuyên? Vì vậy, sau khi qua mấy chục trận đánh nhau, tuy hắn kiên dựng lên uy tín của mình ở trong tiểu binh, thế nhưng hắn vẫn bị đuổi ra khỏi quân đội. Người mà hắn đánh một tiểu tử có thân thích là một tên tiểu quan quân!

"Khá tốt, khá tốt!" Sau khi bị đuổi ra khỏi quân doanh, vì để tìm cơ hội khác, hắn bỏ bao công sức, rốt cục, trông hắn không khác biệt gì so với một tên Ích Châu bản địa! Về phần lai lịch, càng đơn giản, Tây Xuyên có rất nhiều núi, từ trên một ngọn núi nào xuống mà chả được. Không phải tướng quân Trương Nhiệm từ trên núi xuống hay sao? Về sau, hắn tạo ra cơ hội quen biết một tiểu quản sự trong phủ châu Mục! Nhiều lần trắc trở, hao tổn tâm cơ, tiến vào làm người hầu trong phủ Lưu Chương. Hơn nữa, hắn còn nghĩ kế trợ giúp quản sự kia thăng chức, cũng vì như vậy mà hắn đã có một "Chỗ dựa" nho nhỏ, thành công thành một gã tiểu hiệu! Sau đó, hắn một mực chờ cơ hội!

"Ai, không biết ba tên kia đều thành công như thế nào? Chắc chắc không thể khó hơn khi so với mình! Nhất là thành công của bọn hắn, còn có họ Bao kia, bọn hắn chỉ biết gạt người hợp tác, luôn luôn dùng tài hùng biện không động thủ, nên chẳng qua là dựa vào mồm mép mà thành công! Về phần chính mình, không chỉ phải phí sức, còn phải lao động, mặt khác còn phải chịu khổ nỗi khổ thể xác! Thực con mẹ nó!"

"Đặng Hiệu úy!"

Một tiếng kêu vang lên kéo Đặng Bách Xuyên trở lại thực tại từ trong cơn trầm tư. Hắn nói: "Thì ra là Lãnh Tướng quân, ty chức bái kiến tướng quân!" Nhìn thấy người tới là phó tướng của Lý Nghiêm, tướng lĩnh Tây Xuyên Lãnh Bao, Đặng Bách Xuyên không dám lãnh đạm, hắn vội vàng thi lễ!

"Đặng Hiệu úy, đang làm gì đó?" Lãnh Bao đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, dáng vẻ rất thân mật.

"Ty chức đang dò xét!" Đặng Bách Xuyên đáp.

"Hả? Dò xét? Đặng Hiệu úy thật đúng là tận tâm tận lực ..., chúa công quả nhiên nhìn người rất chính xác, ha ha ha!" Lãnh Bao không nói chuyện cùng Đặng Bách Xuyên, gã cười to nói rồi bước đi.

"Hừ! Còn xem thường Lão Tử! Cái gì mà nói chúa công nhìn người rất chính xác? Ta một Hiệu úy nhỏ bé, lúc nào ta vẫn còn có thể dựa vào quan hệ cùng Lưu Chương, người lại cũng dám tổn hại ta!" Đặng Bách Xuyên bất bình nghĩ trong lòng, thế nhưng, sắc mặt của hắn lại không nổi sóng như tâm tư của mình, vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ai! Bên trên không có ai bảo kê, thời gian tòng quân lại quá ngắn, ngay cả quan hệ cá nhân cũng không thiết lập được, chẳng lẽ chỉ bằng một mình ta để khống chế Gia Manh quan này sao? Ông trời ơi, sao có thể như vậy được? Mình phải làm gì bây giờ? Đằng sau còn có những địa phương như Bạch Thủy Quan, Kiếm Các, cũng không kém gì so với nơi này! Ông trời, vậy phải làm sao bây giờ?" Đặng Bách Xuyên ngẩng đầu, im lặng hỏi trời xanh!

Hứa Xương, Tuân Du còn có Tuần Úc đồng loạt tiếp kiến một khách tới thăm. Người này không phải là đại nhân vật, bởi vì, hắn chỉ là một gia nhân của Quách Đồ mà thôi, thứ mà hắn mang đến chính là một phong thơ Viên Thiệu gửi cho Tào Tháo. Nội dung trong thơ rất đơn giản, yêu cầu Tào Tháo trợ giúp hắn một tay, đoạt lại Ký Châu, mà sở dĩ Viên Thiệu dùng gia nhân của Quách Đồ, là vì không muốn để cho người khác chú ý mà thôi. Người khác ở đây đương nhiên là Hứa Thành.

"Sự việc của Bản Sơ công chúng ta đã biết, phiền toái ngươi trở về nói cho Bản Sơ công, chủ ta nhất định sẽ viện thủ Bản Sơ công vào thời khắc thích hợp, Bản Sơ công cứ buông tay làm việc, không cần phải lo lắng!" Tuân Du nói với gia nhân của Quách Đồ ở phía đối diện.

"Vậy là tốt rồi, Bản Sơ công của chúng ta nói, chỉ cần Tào công nguyện ý trợ giúp Bản Sơ công một tay, ngài nguyện cùng Tào công lại chinh phạt Hứa Thành, vì Tào công báo mối thù Huỳnh Dương! Có Bản Sơ công của chúng ta tương trợ, Tào công định có thể đại phá Hứa Thành!" Tên kia gia nhân nói, nghe ngữ khí của hắn, xem thần thái của hắn, thì hình như là người khác đang cầu xin hắn.

"Tốt, Bản Sơ công đã như vậy nói, ta nghĩ chủ công nhà ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, các hạ đường xa tới đây, nhất định là mệt mỏi, mời tới dịch quán nghỉ ngơi một chút!" Tuân Du còn nói thêm.

"Tại hạ cáo lui!" Người nọ vừa chắp tay, đứng lên, ngẩng đầu, do gia nhân của Tuân Du dẫn đường, đi tìm dịch quán.

Đợi người nọ đi ra ngoài, Tuân Du cùng Tuần Úc mới liếc mắt nhìn nhau một cái, "Phù!" Cả hai cùng cười rộ lên.

"Quả nhiên là bốn đời Tam công, Viên Bản Sơ quả nhiên rất ngông nghênh, kiêu căng!" Tuần Úc cười nói.

"Đúng vậy, chỉ là nô tài của một mưu sĩ dưới trướng hắn, lại cũng dám nói như thế, Viên Thiệu này xem ra thật sự hết thuốc chữa!" Tuân Du cũng lắc đầu nói.

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn bẩm báo chúa công sự việc của Viên Bản Sơ sao?" Tuần Úc hỏi.

"Theo ý ngươi đâu này? Có cần làm như vậy hay không?" Tuân Du hỏi ngược lại.

"Ha ha!" Tuần Úc cười nói: "Đương nhiên không cần, Viên Thiệu cùng Hứa Thành, căn bản hắn không thể so sánh được. Đừng nói hiện tại Viên Thiệu hắn đã không có bất luận thực lực gì, danh tiếng bốn đời Tam công từ lâu đã thành thoảng qua như mây khói, cho dù hắn vẫn có Ký Châu, hắn há sẽ là đối thủ của Hứa Thành, chỉ riêng Bàng Bái đứng ở U Châu, cũng đủ để thu thập hắn!"

"Đúng vậy, dưới tay hắn hôm nay chỉ có ba mưu sĩ không có bản lãnh thành đại sự, ngay cả một gã Đại tướng cũng không có, cho dù hắn có thể thành công lại một lần nữa nắm giữ Ký Châu, hắn cũng không chống đỡ được bao lâu thời gian, chúng ta không cần để ý tới hắn!" Tuân Du cũng nói.

"Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai! Nếu như không có quân Giang Đông đang mạnh mẽ tấn công trong nội địa chúng ta, chúng ta có thể lợi dụng thời cơ, chiếm một chút tiện nghi của Hứa Thành, đáng tiếc ..., đáng tiếc!" Tuần Úc thở dài nói.

"Đúng vậy! Nếu ta là ba người Quách Đồ, chắc chắn sẽ khích lệ Viên Thiệu đợi một thời gian ngắn, đợi khi Hứa Thành có hành động lớn, sẽ bất ngờ mà động thủ, cho dù không thể thành công, cũng nắm chắc tạo thành phiền toái lớn hơn cho Hứa Thành. Hiện tại xem ra, chỉ sợ mấy người này cũng chỉ muốn chết mà thôi!"

"Được rồi, chuyện này vẫn cần phải bẩm báo chúa công, chắc hẳn chúa công cũng sẽ không để việc này ở trong lòng mà ảnh hưởng tới việc tiêu diệt quân Giang Đông. Thế nhưng nếu Viên Thiệu vừa chết, chỉ sợ cũng sẽ có không ít người cảm thấy một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ (*) !" Tuân Du đặt hy vọng ra phía ngoài, yếu ớt nói.


Thanh Châu!

Lúc này Tang Bá đã dẫn đầu đại quân mai phục tại bên bờ Hoàng Hà!

Từ khi Tang Bá nhận được cấp báo, nói Cao Thuận có ý đồ xuất binh phạm Thanh Châu, hắn liền lập tức vứt bỏ Quách Gia cùng Xa Trụ tại Từ Châu quay về Thanh Châu bởi vì hắn hiểu rất rõ ràng rằng vô luận quân Giang Đông ồn ào thế nào, cũng chỉ là "Ồn ào" mà thôi, bọn hắn không thể gây nên đại sự gì! Thế nhưng nếu như Cao Thuận qua sông thành công, hậu quả này là vô cùng nghiêm trọng! Nhất định sẽ tạo thành khủng hoảng lớn cho Thanh Châu, hơn nữa, với lực ảnh hưởng của Hứa Thành, chỉ sợ không chỉ Thanh Châu, ngay cả các hàng xóm Duyện Châu, Từ Châu, đều bất ổn, vậy cũng sẽ dao động căn cơ của Tào Tháo. Dù sao, mặc dù Tào Tháo đang ở trong thế bất lợi thậm chí là thất bại trong chiến sự đối với Hứa Thành, thế nhưng căn cơ của hắn vẫn còn, Tào Tháo vẫn đang một mực nắm giữ bốn châu lớn, nếu như ngay cả bốn châu cũng bất ổn, Tào Tháo còn lấy cái gì để đối kháng Hứa Thành? Con đường quan lộ của Tang Bá hắn chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng mà, đợi đến lúc trở lại Thanh Châu, Tang Bá lại phát hiện Cao Thuận chỉ muốn làm dáng một chút mà thôi, đại quân trú đóng ở quận Bình Nguyên, nơi này vốn thuộc Thanh Châu, cũng bởi vì nguyên nhân những địa phương ở phía Bắc Hoàng Hà bịHứa Thành khống chế vẫn không có bất kỳ hành động nào, Trương Tú, đại tướng dưới trướng, mang binh tiến vào chiếm giữ Lê Dương, giống như không phải có ý đồ xuất kích.

Vì thế, Tang Bá cùng các tướng lĩnh dưới trướng hắn thương nghị rất lâu, cũng không đạt được một kết quả! Thế nhưng, hắn vẫn không dám xem thường, hắn còn phái ra rất nhiều mật thám đi đến bờ sông Hoàng Hà xem xét tình hình. Cứ như vậy, thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, rốt cục, thời gian không phụ lòng người, một gã mật thám hồi báo, Cao Thuận đang tụ tập đầy đủ nhân thủ, chế tạo đò ngang.

Thì ra là thế! Quả nhiên muốn tập kích Thanh Châu! Sau khi nghe được tin tức này, hắn thầm bội phục mình có dự kiến trước, đã phái người thu hết đội thuyền ở hai bên bờ sông Hoàng Hà vào trước khi giao chiến giữa Hứa Thành cùng Viên Thiệu xẩy ra, khiến cho hôm nay hắn có thời gian phản ứng. bằng không, chỉ sợ từ trước khi hắn quay về, Cao Thuận cũng đã qua sông rồi.

Thế nhưng, ngươi muốn qua sông, đừng tưởng người ta sẽ để cho qua! Binh pháp có câu: "Binh qua nửa dòng mà đánh!" Lại có câu: "Qua sông chưa đến nửa dòng không đánh, đánh giữa dòng!" Đó chính là nói tới biện pháp đối phó binh lính kẻ thù khi qua sông. Hiện tại, đúng là thời điểm dùng đến một chiêu này thờ.

Cho nên, đợi thám tử báo lại Cao Thuận đã hoàn thành việc chế tạo đội thuyền, chuẩn bị qua sông, Tang Bá liền mang binh âm thầm mai phục ở bên bờ Hoàng Hà, chờ đối phương đến.

Đến rồi!

Đại quân xuất hiện ở phía đối diện, không một tiếng động mà đứng tại bờ bắc Hoàng Hà, sau đó, từng con thuyền nhỏ bị quân Hứa Thành kéo từ trên bờ xuống dòng nước.

"Tướng quân, tại sao không có thuyền lớn?" bên cạnh Tang Bá có người hỏi hắn.

"Hừ! Cả vùng phương bắc rộng lớn này, có ai hiểu được tạo thuyền lớn không hả? Theo ta thấy Cao Thuận muốn dùng thuyền nhỏ để xây cầu nổi!" Tang Bá chưa kịp nói chuyện, đã có người trả lời vấn đề này.

"Cầu nổi? Hừ! Lão Tử dùng một mồi lửa đốt ngươi chết đi sống lại!" Tang Bá âm thầm nảy sinh ác độc trong lòng.

Thuyền nhỏ vào nước, gây ra âm thanh “ào ào”, hiện tại tuy phương bắc đã rất lạnh, thế nhưng vẫn còn chưa lạnh tới mức khiến cho Hoàng Hà đóng băng, hơn nữa, vào thời đại đó hình như vào mùa đông Hoàng Hà cũng không kết băng.

Những thuyền nhỏ này, nói là nhỏ những cũng không nhỏ, so với những thuyền nhỏ mà ngư dân hay người đưa đò sử dụng trên dòng Hoàng Hà thì còn lớn hơn một chút, mỗi lần một chiếc thuyền xuống nước, liền nhanh chóng có ước chừng hai ba mươi người ngồi lên thuyền mà nhóm đầu tiên sang sông, cũng chỉ có ba bốn mươi chiếc thuyền

Nhìn thấy ba bốn mươi chiếc thuyền nhỏ từ bờ sông bên kia chèo thuyền qua, bên người Tang Bá lại nổi lên âm thanh "Ong ong".

"Tướng quân, có đánh hay không?" Phó tướng Xương Hi hỏi.

"Đánh cái gì? Bằng ấy người đánh như thế nào?" Ngô Đôn, một gã khác phó tướng phản bác.

"Những người này có thể là Cao Thuận dùng để dò đường, không cần để ý tới chúng, mệnh lệnh chúng tướng sĩ đều che dấu tốt, không được để bị những người này phát hiện động tĩnh, đợi khi đại quân Cao Thuận bắt đầu qua sông, chúng ta bắt đầu tập kích!" Tang Bá không quan tâm tới hai người kia, hắn hạ lệnh.

Quả nhiên, nhóm người thứ nhất sau đó đi tới, lập tức phân tán ra xung quanh, xem dáng vẻ này, không phải là dò đường sao?

Thế nhưng, những người này rất nhanh chóng lại một lần nữa tập hợp, tạo thành một phương trận nho nhỏ, xem nhân số, ước chừng bảy tám trăm người!

Mà trong khi đám binh sĩ nhóm đầu tiên qua sông đang tứ tán tìm kiếm, những thuyền nhỏ cũng đều lái về bờ bên kia. Trong chốc lát sau, bọn hắn mới lại lái thuyền qua sông! Cộng thêm quân Hứa Thành tiếp tục đẩy thêm thuyền xuống, lúc này ước chừng đã có hơn một trăm chiếc, thế nhưng trên mỗi một con thuyền, số người dĩ nhiên cũng chỉ có ba bốn người mà thôi!

Nhưng những thuyền nhỏ này cũng không tiến về hướng bờ Nam Hoàng Hà, mà là dần dần hình thành ba tuyến trụ nổi trên mặt sông, hơn nữa, từ trên thuyền ở bên cạnh, các binh sĩ lấy ra các tấm ván gỗ, bắt đầu làm làm nhiệm vụ kết nối.

"Quả nhiên là muốn tạo cầu nổi!"

"Mệnh lệnh các binh sĩ chuẩn bị, chờ bọn hắn dựng cầu nổi xong, đội ngũ qua sông một phần nhỏ, chúng ta liền xuất kích, có nghe hay không?" Tang Bá lại một lần nữa hạ lệnh.

"Tuân mệnh!" hai người Xương Hi cùng Ngô Đôn đáp, lập tức cả hai quay người đi truyền lệnh.


"Tướng quân, nghe nói tướng sĩ quân Hứa Thành đều rất có năng lực đánh nhau, không biết có phải là thật sự hay không? Có thể vượt hơn Thanh Châu binh chúng ta không?" trong đám thân binh của Tang Bá có người nhìn hắn hỏi. Sở dĩ có điều này cũng là bởi vì Tang Bá xuất thân hiệp khách, đối với thủ hạ cũng không tệ lắm. Nếu là tướng lãnh khác, nào có phần cho bọn hắn nói chuyện.

"Lộp bộp!" Tang Bá cảm giác trong lòng mình như có hai vật gì va chạm vào nhau, khiến cho hắn không nhịn được mà thầm kinh hãi. "Nếu chiến lực của quân Hứa Thành đúng như đồn đại, chờ một phần nhỏ binh lực tới đây, nếu như đám binh lực đó có thể ngăn trở của đại quân của ta một khắc, đợi đại quân của Cao Thuận tới đây. . ."

"Xuất kích!" Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Tang Bá hô lên. Hắn tình nguyện không cần nhiều công lao, chứ không thể khiến loại tình huống này xuất hiện, bởi vì, nếu như thật sự xuất hiện loại tình huống đó, như vậy, cũng chỉ có hai kết quả, một là hắn thắng; Kết quả khác, hắn thất bại; nếu như hắn thắng lợi, chỉ sợ lần này Thanh Châu binh mang ra ngoài cũng sẽ không còn lại bao nhiêu, dù sao xét về phương diện binh lực, Cao Thuận chiếm ưu, mà nếu như hắn thất bại lời, Thanh Châu tất nhiên sẽ mất, tổn thất càng lớn hơn nữa.

Hai người Xương Hi cùng Ngô Đôn vừa mới đi truyền lệnh quay lại, nghe thấy mệnh lệnh của Tang Bá, cả hai lập tức từ chỗ bí mật dẫn ra chiến mã của mình, đi theo Tang Bá, xông về phía bờ sông.

"Tang Tuyên Cao quả nhiên không hổ là Đại tướng Tào doanh, phản ứng coi như không chậm!" Nhìn bờ sông bên kia đột nhiên xuất hiện đại kỳ chữ "Tang", Cao Thuận chậm rãi nói.

"Đúng vậy! Thế nhưng, có tính toán hay không, hắn vẫn còn trúng kế, hiện tại cũng cần phải xem ' Hãm Trận doanh ' của Cao tướng quân có thể ngăn chặn hắn hay không!" một gã tướng lãnh bên người Cao Thuận nói. Người nói chuyện là một tướng lãnh mặc bộ giáp xanh, chính là Công Tôn Chỉ.

"Công Tôn tướng quân không cần lo lắng, nếu như ta dám mang ' Hãm Trận doanh ' đặt ở bờ sông bên kia, một mình đối địch, tự nhiên yên tâm đối với bọn họ, hiện tại, vẫn mời Công Tôn tướng quân chuẩn bị một chút, lập tức xuất thủ!" Cao Thuận còn nói thêm.

"Tuân lệnh!" Tuy Cao Thuận cùng Công Tôn Chỉ hắn đều là Đại tướng cấp chữ "Trấn", nhưng lúc này đây chủ soái là Cao Thuận, Công Tôn Chỉ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Tang Bá còn không đột kích đến bên bờ Hoàng Hà, hắn đã phát hiện mình khó có thể tiếp tục đi tới.

"Hãm Trận doanh" !

Bảy trăm dũng sĩ, do những thuyền nhỏ kia vận đến bờ Nam đầu tiên, điều bọn họ muốn làm chính là phòng ngừa quân địch gây ra ảnh hưởng đối với đại quân qua sông, mà chỉ có bảy trăm người đối đầu với mấy vạn Thanh Châu binh do Tang Bá mang đến, phương pháp tốt nhất dĩ nhiên là tấn công thủ lãnh!

Bảy trăm người cứng rắn ngăn cản Tang Bá cùng hai gã phó tướng, tính cả những Thanh Châu binh ở phía sau mấy người Tang Bá! Mà chủ tướng bị cuốn lấy, không có chỉ huy, bởi vì Tang Bá luôn luôn phóng túng mà quân kỷ không được tốt lắm, Thanh Châu binh dĩ nhiên là khó có thể tạo thành phá hủy quá lớn đối với hành động qua sông của quân Hứa Thành, cầu nổi thuận lợi xây dựng xong.

Lúc này Tang Bá trong lòng đang bộc phát cơn phẫn nộ khó có thể ngăn chặn. Chính mình rõ ràng bị mấy tên lính quèn ngăn cản, sao có thể được? Điều này làm cho hắn sao có thể chịu được? Thế nhưng vô luận hắn nảy sinh ác độc như thế nào, hắn đều không thể xông qua, hơn nữa, hắn rõ ràng còn phát hiện, chính mình giống như đã bị bao vây, Xương Hi cùng Ngô Đôn giống như đang lui về phía sau, hơn nữa, những Thanh Châu binh đi theo phía sau hắn, cũng rất giống như đang t từng bước một mà lui về phía sau, điều này sao có thể? Đối phương chỉ có vài trăm người!

"Hãm Trận dương oai, có ta Vô Địch! Giết!"

Nếu như khi Tang Bá mang theo Thanh Châu binh tới, khí thế giống như sóng lớn ngập trời, bảy trăm tướng sĩ "Hãm Trận doanh" giống như đá ngầm bất động, mặc cho đối phương cố gắng như thế nào, kích thích, cũng chỉ làm bay lên bọt nước!

"A...!" Trong lúc kích chiến, một tiếng hét thảm truyền vào lỗ tai Tang Bá, hắn nhìn lại, phía sau cách đó không xa, Ngô Đôn đang tại chậm rãi từ từ té xuống, trên cổ của hắn, đang cắm một mũi tên.

"Đối phương có thần tiễn thủ!" lập tức toàn thân Tang Bá toát mồ hôi lạnh, hắn suýt nữa bị một gã binh sĩ "Hãm Trận doanh" bổ trúng đùi.

Mà lúc này, trên mặt sông, trên thuyền nhỏ, một gã quân Hứa Thành đang tập kích đã rút ra mũi tên thứ hai của mình, đồng thời, hắn vẫn còn thầm than, cơ hội không thật tốt, bằng không, có thể bắn trúng Tang Bá. Đây chính là công lao còn lớn hơn nữa...! Ai, được rồi, nhìn lại một chút!

Giằng co!

Bảy trăm người, ngăn cản mấy vạn người! Đây cũng không phải là vì "Hãm Trận doanh" thật sự lợi hại, mà là những Thanh Châu binh lại tiến về hướng đang giao chiến này. Cũng cần phải hiểu rằng cho dù Thanh Châu binh nhiều người, người có khả năng giao chiến cận thân, cũng chỉ có mấy người mà thôi, hơn nữa. Rất rõ ràng, Thanh Châu binh còn không thể nào so sánh cùng "Hãm Trận doanh", bọn hắn không ngừng bị bức lui, thế nhưng, cũng còn may mắn là Tang Bá cùng Xương Hi bị "Hãm Trận doanh" vây khốn ở bên trong bởi vì bọn hắn anh dũng còn không đến mức xong đời, còn có thể chèo chống được, thế nhưng, tình cảnh như vậy lại làm cho hai người không thể chỉ huy chiến đấu. Dù hai người quát mắng tướng sĩ Thanh Châu binh ở gần, khiến cho bọn họ đi phá hỏng cầu nổi do quân địch xây dựng, thế nhưng giọng nói của bọn hắn sao có thể truyền đi trong khi đại quân đang giao chiến, cho dù các nhóm tiểu binh ở gần đã nghe được, muốn đi phá hỏng cầu nổi do quân Hứa Thành xây dựng, thế nhưng tiến lên dễ dàng đi ra ngoài thì lại khó....!

"Lần này, chỉ cần có thể trở về, ta nhất định cẩn thận giáo huấn quân kỷ đám hỗn đản kia!" Tang Bá đột nhiên bi ai mà thầm nghĩ, hắn thật sự hối hận mỗi lần phóng túng những bộ hạ kia. Tuy làm như vậy khiến hắn đã chiếm được không ít các tướng sĩ thuộc hạ tôn sùng, nhưng lúc này chính điều này lại muốn lấy mạng hắn, nếu như lúc này những Thanh Châu binh kia có thể một mặt cuốn lấy "Hãm Trận doanh", một mặt lại phá hỏng cầu nổi do quân Hứa Thành xây dựng, như vậy, hắn còn có thể có hy vọng thắng lợi, nhưng nếu như tình trạng vẫn như hiện nay, đợi người ta xây dựng cầu nổi xong, đại quân qua sông, chính mình khó thoát khỏi cái chết!

"Sưu sưu!"

Tuy đang nôn nóng nghĩ cách cứu viện chủ tướng, nhưng vẫn có không ít tướng sĩ Thanh Châu quân lựa chọn chính xác cách làm, bọn hắn tổ chức Cung Tiễn Thủ, bắt đầu bắn tên về hướng quân Hứa Thành đang xây dựng cầu nổi, chỉ có điều, Tang Bá đang tại bên bờ sinh tử lại không nhìn thấy bọn hắn.

Đội ngũ Cung Tiễn Thủ này vẫn lập được chút ít công lao, tuy mặt sông rộng lớn, bọn hắn lại ít người, thế nhưng binh sĩ mà Cao Thuận phái ra bắc cầu vẫn có người bị bọn hắn bắn trúng, rơi vào Hoàng Hà, trong nháy mắt bị nước sông đục ngầu nuốt hết.

Nhưng mà, điều bọn hắn cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi!

Kỵ binh! Kỵ binh quân Hứa Thành xuất hiện!

Người dẫn đầu quân kỵ binh cũng không phải là Công Tôn Chỉ, hắn vẫn còn ở lại đâu đó bên bờ bắc Hoàng Hà! Đội ngũ kỵ binh này là phụng mệnh đi theo đường vòng gần hai trăm dặm, qua sông từ thượng du, sau đó, chạy như bay mà đến trợ chiến. Nếu như không phải mỗi người bọn hắn mang theo hai ngựa, lại chịu qua huấn luyện gian khổ, chỉ sợ bọn hắn cũng không thể làm được điều này! Mà với tốc độ của bọn hắn, coi như người của Tang Bá có phát hiện ra bọn hắn, cũng không kịp báo tin.

Khi đội ngũ kỵ binh này cùng với cây đại kỳ hai mặt mang chữ "Trương" đi vào bên cạnh chiến trường, liền lập tức binh chia làm hai đường, một đường, bắt đầu tấn công Cung Tiễn Thủ trên bờ sông, mạnh mẽ tấn công, khiến quân Cung Tiễn Thủ Thanh Châu không kịp phản ứng đã lập tức mất mạng dưới đao, mà một đường khác, tức thì trực tiếp vọt vào trong chiến trường đang giằng co.

Tang Bá nhìn thấy Thanh Châu binh ở chung quanh "Hãm Trận doanh" giống như tuyết đọng gặp ánh mặt trời, nhao nhao lui bước! Một đội kỵ binh, giống như bàn chải phớt qua bụi bặm, những nơi đi qua, một mảnh vắng lặng! Không còn cách nào khác, xuất đao từ phía sau, thành quả chiến đấu luôn khá lớn!

"Hà Gian Trương Cáp ở chỗ này, Tang Bá, nạp mạng đi!" Từ xa xa, tướng chỉ huy kỵ binh liền hô lên.

"Hà Gian Trương Tuấn Nghĩa, một trong bốn cột trụ Hà Bắc!" trong lòng Tang Bá hiện lên tin tức về Trương Cáp.

"Đ...A...N...G...G!"


Trương Cáp lao đến, tuy hắn cùng kỵ binh của hắn đột nhiên xuất hiện khiến cho trận thế của "Hãm Trận doanh" nhất thời tán loạn cả lên, khiến cho Tang Bá cùng Xương Hi có thể thoát thân ra khỏi đao trận, thế nhưng bản thân hắn cũng đủ để ngăn cản Tang Bá, trường thương đối với đại đao, một hồi âm thanh va chạm vang!

"Tốt Trương Tuấn Nghĩa, chúng ta lại đến!" Nói thì nói như thế, thế nhưng thừa dịp Trương Cáp tập trung công phu vào trường thương, Tang Bá lại quay người—— chạy! Hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này đấu solo với người ta, hắn đã nhìn thấy một tướng khác đang chỉ huy kỵ binh đồ sát thủ hạ của hắn. Bờ sông, không có đội quân Cung Tiễn Thủ này của hắn, mà cầu nổi, hình như đã được dựng xong rồi.

"Người nhu nhược! Chạy đi đâu?" Trương Cáp giận dữ, đánh ngựa liền truy!

Rối loạn!

Bởi vì chủ tướng cùng phó tướng đều bị ngăn chặn, hơn nữa, bản thân quân kỷ không tốt, cho nên, Thanh Châu binh lâm vào một hoàn cảnh đáng sợ—— hỗn loạn!

Một quân đội hỗn loạn, dù là hắn có trăm vạn người, chỉ sợ cũng khó có thể địch lại một vạn tinh binh!

Cho nên, bờ Nam Hoàng Hà, mấy vạn Thanh Châu binh, lại bị quân Hứa Thành có số lượng ít hơn bọn hắn rất nhiều đuổi giết! Cần phải hiểu rõ ràng, đội quân kỵ binh này của Trương Cáp, cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi. Tuy Trương Cáp đuổi theo giết Tang Bá, nhưng còn có một Đại tướng họ Trương khác vẫn đang chỉ huy, vị họ Trương kia còn ác liệt hơn, bởi vì hắn là "Bắc Địa Thương Vương", Trương Tú! Trường thương lướt qua, căn bản cũng không có tướng lĩnh có thể địch lại hắn, mà dưới sức tấn công của quân kỵ binh do hắn dẫn đầu, Thanh Châu binh bị phân chia thành từng khối từng khối, căn bản là không thể nào hình thành sức chiến đấu.

Cầu nổi đã dựng xong!

"Qua sông!" Cao Thuận phất phất tay.

"Giết!" Một tiếng quát khẽ, Công Tôn Chỉ mang theo thân vệ kỵ binh xông về cầu nổi trước tiên!

"Rút lui!" Tang Bá bị Trương Cáp đuổi, không ngừng chạy xugn quanh, ra lệnh. Về phần có bao nhiêu tướng sĩ Thanh Châu có thể nghe được mệnh lệnh của hắn, cũng chỉ có thể hỏi ông trời. Thế nhưng, trên chiến trường chỉ cần có một người hô rút lui, là đủ rồi! Nguyên một đám bị ảnh hưởng, Thanh Châu binh bắt đầu thương hoảng sợ mà trốn chạy để khỏi chết!

"Mẹ kiếp!" Tang Bá hung hăng mà mắng một câu trong lòng. Hắn không rõ, mình rốt cuộc làm sai ở chỗ nào? Vì sao hắn lại thất bại? Hắn quay lại nhìn Trương Cáp ở phía sau quyết đuổi theo không bỏ, trong lòng cả giận nói: "Muốn giết ta? Tốt! Đến đây đi! Chúng ta nhìn xem rốt cuộc là ai giết ai!"

Nghĩ tới đây, hắn không quan tâm tới những tướng sĩ dưới trướng của hắn, quay đầu ngựa lại, tiến về hậu phương của mình, mà Trương Cáp tức thì vẫn chăm chú đuổi theo, bọn hắn đều không nhìn thấy, Trương Tú, còn có mấy kỵ sĩ khác, nhanh chóng xông về hướng bọn hắn.

Ngươi truy ta đuổi!

Nghe tiếng hét hò đằng sau, trong lòng Tang Bá càng ngày càng phẫn nộ, đồng thời, cũng càng ngày càng tỉnh táo, hắn muốn dẫn dắt Trương Cáp tới nơi này, sau đó đánh chết! Nếu không có những người khác tương trợ, hắn hoàn toàn không sợ một Trương Cáp nhỏ bé, hơn nữa, xem dáng vẻ Trương Cáp phong trần mệt mỏi, giống như Trương Cáp vừa mới phải đi một đoạn đường xa, thể lực nhất định khó có thể bền bỉ, chỉ cần hắn bình tĩnh ứng phó, hy vọng thắng lợi vẫn rất lớn.

Càng chạy, hai người càng cách chiến trường càng xa!

Nhưng mà, càng chạy, sắc mặt Tang Bá cũng càng ngày càng khó coi!

Binh!

Bại binh!

Thanh Châu bại binh!

Những người này làm sao có thể chạy đến trước mặt hắn? Hơn nữa, phương hướng mà những bại binh này chạy trốn sao lại trái ngược với hắn?

"Tang tướng quân, phía trước có quân địch, chạy mau!" Có tiểu binh nhận ra hắn, lập tức hô.

"Thùng!" Tiếng tim đập!

"Đường lui bị ngăn cản!" Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tang Bá sau khi nghe tin.

"Ha ha ha, Tang Bá, ngươi còn có thể trốn ở chỗ nào? Cao tướng quân đã sớm phái binh tập kích đường lui của ngươi rồi, ngươi đã xong đời! Ha ha ha!" Trương Cáp một mực đi theo sau lưng Tang Bá tự nhiên cũng đã nghe được tiếng la của bại binh Thanh Châu. Sau khi nghe xong, hắn không khách khí chút nào đả kích Tang Bá.

Tang Bá xuất thân thật sự không tốt, hắn là hiệp khách, nói trắng ra hắn có xuất thân lưu manh, cho nên, hắn luôn luôn có khả năng chạy trốn! Đây là công phu mà hắn luyện được do trước kia né tránh sai nha bắt hắn.

Cho nên, câu nói của Trương Cáp không chỉ không thể khiến cho Tang Bá rối loạn tâm trí mà ngược lại còn khiến cho hắn càng thêm tỉnh táo.

"Trước sau đều có người ngăn chặn vậy cũng chỉ có thể chạy về hướng bên cạnh!" Nghĩ tới đây, Tang Bá không chút do dự lại một lần nữa chuyển hướng.

Nhưng lần này vận khí của hắn thật sự không tốt lắm!

"Ầm ầm" âm thanh gót sắt đột nhiên xuất hiện. Ngay khi Tang Bá còn không kịp chạy ra rất xa!

"Triệu tướng quân, đó là Tang Bá, bắt lấy hắn!" giọng nói của Trương Cáp vang lên phía sau hắn, ngay sau đó, Tang Bá hắn nghe phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Thường Sơn Triệu Vân, kính thỉnh Tang Bá tướng quân dừng bước!"

Sau đó, một mũi tên dài chuẩn xác bay lướt qua đỉnh đầu hắn, một chùm tua rua đỏ rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận