Chiều tịch dương đổ xuống, bóng nắng nghiêng nghiêng phủ lấy lớp tuyết trắng, tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ. Một ngày đã kết thúc. Cô đóng lại cái kết của “Bạch Nhật Huyên Tiêu”, rằng cô công chúa nhỏ cùng anh trai đã thành công thuyết phục bố mẹ đồng ý, hai bên yêu thương nhau, đi vào lâu đài hạnh phúc.
Bạch Nhật Tiêu mê muội nhìn ánh nắng rang chiều trên người cô gái nhỏ, giống như một cô tiên trong những giấc mơ hoang đường nhất. Anh mỉm cười bước tới gần, ôm siết lấy cô, “Viết xong rồi sao?” Nhìn mấy chữ ở dòng cuối, anh dịu dàng hỏi.
“Ừm.” Cô cười đáp, dù là tiểu thuyết hay ngoài đời thực, kết cục của hai người cũng đã hoàn mỹ. Cô cảm giác được một hơi ấm nơi bụng, vừa cúi đầu nhìn, đã thấy bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên nơi kết tinh tình yêu của hai người.
“Có đói bụng không?” Anh liếm hôn phần cổ trắng ngần của cô, hỏi.
“Tốt mà, mấy bữa nay em cũng không muốn ăn gì.” Cô thành thật trả lời, bởi vì ăn cũng không có kết quả gì, hầu như đều nôn ra hết. Mỗi ngày ba bữa đều như thế, khiến thể xác tong teo của cô ngày càng cá mắm hơn. Nhưng cũng thực tốt, bởi vì mỗi lúc cô khó chịu, anh cũng đau lòng. Nhìn ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm đó, cô cảm thấy mọi thứ thực đáng giá.
Nghe cô nói như vậy, mi tâm vốn bình thường của Bạch Nhật Tiêu nhíu nhíu lại, “Đừng nói với anh là từ chiều theo anh đến giờ, em chưa ăn vô cái gì hết đấy!”
Bạch Nhật Huyên giống như một đứa trẻ con làm sai việc, hối lỗi nhìn khuôn mặt phát hỏa của Bạch Nhật Tiêu, nở nụ cười ngọt chết người, làm nũng, “Đừng tức giận mà, bây giờ em đi ăn cơm với anh được không?”
Anh phạt một cái, vươn tay nhéo nhéo má cô. “Em đấy, khi nào thì mới biết tự chăm sóc chính mình được, luôn khiến anh phải lo lắng.” Anh không phải cố ý muốn giận với cô, chỉ là thân thể cô trước giờ vốn hơi yếu, hơn nữa bây giờ trong bụng còn có thêm một sinh linh nho nhỏ, không ăn uống gì, anh sợ cô chịu không nổi. Cũng không muốn trách cứ cô đã không tự chăm sóc tốt chính mình, nhưng đau lòng đã thay thế tất cả, anh phải mang cô đi ăn cái gì đó mới được.
“Em không làm thì không phải còn có anh hay sao. Anh sẽ chăm đủ em với bé con này đó!” Cô được đến nơi còn khoe, láu lỉnh trả lời câu trách của Bạch Nhật Tiêu.
Cố định thân hình đang nhấp nha nhấp nhổm của Bạch Nhật Huyên bên người, Bạch Nhật Tiêu không khỏi lo lắng. Huyên Huyên vẫn chưa phải trưởng thành, tự chăm lo cho chính mình còn không được, có thể trông cậy cô chăm con của hai người không đây?
“Anh nghĩ cái gì vậy?” Cô tò mò kề sát anh, rất ít khi thấy biểu cảm hoài nghi này trên mặt anh, khiến cô không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bạch Nhật Tiêu thuận thế ôm cô càng chặt, hôn lên môi cô một cái. “Anh đang nghĩ, vì sao em vẫn chưa lớn, không biết tự chăm sóc lấy chính mình?” Anh mỉm cười, yêu chiều vô cùng.
“Thế thì liên quan gì tới nhau.” Đối với mấy lý do thoái thác của anh cô cũng không lo lắng, ngược lại còn cười đến vô cùng thích thú. “Anh lo cho em đầy đủ như vậy, tại sao em còn phải tốn thời gian học hành để lo cho mình chứ. Hơn nữa, chỉ cần ở cùng anh, mấy chuyện này, căn bản em không cần phải lo lắng gì hết á.” Cô dương dương tự đắc, kiêu hãnh nói.
Anh không nói gì, bởi vì yêu chiều trong lòng đã dần hóa thành con sóng mãnh liệt. Bộ dáng láu lỉnh trả lời này của cô, khiến anh nhịn không được ấn vào đôi môi hồng nhạt đó một nụ hôn mãnh liệt. Mãi cho đến thang máy xuống lầu một, anh mới lưu luyến buông cô ra, cũng không nhìn đến ánh mắt quỷ dị của người đi được, nắm tay Bạch Nhật Huyên đi đến nhà ăn.
“Đã sắp làm mẹ mà còn ngượng đến như vậy?” Anh nhìn hai má ửng hồng vì ngượng của cô, trêu chọc.
Bạch Nhật Huyên quay đầu, đấm mấy phát lên người anh. “Ai bảo anh cứ hôn em mãi, người ta cứ nhìn chăm chăm. Chết mất.” Cô oán giận nói. Mỗi lần hôn hít như thế này, cô đều cảm thấy, Bạch Nhật Tiêu lạnh lùng dịu dàng gì đó đều là giả dối. Anh đích thực là một con sói đói, luôn có ý đồ ăn xong cô rồi lau sạch mới buông ra được.
Thần sắc Bạch Nhật Tiêu vẫn bình tĩnh, giả bộ không để ý tới oán giận của cô, trong lòng lại vui đến cả quên trời quên đất.
Cô theo anh vào nhà ăn, ngạc nhiên nhìn hai người ngoại quốc đã ngồi chờ trước đó, khuôn mặt đầy ý cười nhìn hành động thân mật của họ.
“Vị hôn thê của mình.” Bạch Nhật Tiêu mỉm cười nói, cũng đỡ cô gái nhỏ đương ngượng đến chết người ngồi xuống, sau đó lại ngồi sát bên cạnh cô, bàn tay siết bên hông vẫn không rời đi.
Bạch Nhật Huyên còn chưa kịp chào hỏi hai người đối diện, anh chàng ngoại quốc đẹp trai đã kinh ngạc kêu lên, ánh mắt hồ hơi vẫn nhìn vòng cổ trước ngực cô.
“Cô bé chính là người rất đặc biệt mà cậu nói đến đó hả?” Cậu chàng nói tiếng Trung, vẻ kinh ngạc mừng rỡ không khác gì phát hiện ra đại lục mới, nhìn Bạch Nhật Tiêu.
Bạch Nhật Tiêu cười, coi như gật đầu. Bạch Nhật Huyên vẫn chưa hiểu mô tê gì, mới định hỏi Bạch Nhật Tiêu một chút, anh chàng ngoại quốc kia lại mở miệng.
“Xin chào xin chào.” Giọng nói của anh rất phấn khích, “Mình là bạn học Đại học của Cherish, Martin. Rất vui được làm quen với em.” Anh nhiệt tình vươn tay cho Bạch Nhật Huyên.
“Chào anh, tôi là Bạch Nhật Huyên.” Nhiệt tình của anh khiến Bạch Nhật Huyên không được tự nhiên lắm, cứng ngắc giới thiệu, nắm lấy bàn tay kia. Cô gái ngồi bên cạnh cũng không giấu được hưng phấn, vẻ mặt ngạc nhiên đánh giá Bạch Nhật Huyên.
Cherish? Là tên tiếng Anh của Bạch Nhật Tiêu sao? Quý trọng? Cô tò mò nhìn Bạch Nhật Tiêu bên người, anh lại nở nụ cười ấm áp giải đáp mấy câu hỏi trong đầu cô.
“Martin là bạn học lúc anh học ở Massachusetts, còn là người đứng đầu của Công ty chứng khoan Oulton ở Manhattan. Bên cạnh là hôn thê của nó, Betty.”
Bạch Nhật Huyên nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh Martin, cô nói một câu tiếng Anh, cô gái kia lại nói một câu tiếng Trung. Hai người nhìn lẫn nhau, rồi bật cười.
“Rốt cuộc cũng đã nhìn thấy bạn.” Giọng nói kinh ngạc không thua kém gì Martin, “Bạn biết không, lúc học Đại học ấy, Cherish chính là hoàng tử bạch mã của đống sinh viên nữ trong trường nha, rất nhiều người thích cậu ấy đó! Ai cũng tò mò không biết cậu ấy thích dạng con gái gì, rốt cuộc hôm nay cũng nhìn được một cái. Mình thực may mắn.” Tiếng Trung của cô không lưu loát lắm, cảm xúc hồ hởi khiến cách diễn đạt của cô lại thêm khó khăn.
Bạch Nhật Huyên tập trung tinh thần nghe mỗi một câu của cô, cũng hiểu đại khái được nội dung. Cô đắc ý cười, ánh mắt thoáng qua Nhật Tiêu. Mình là duy nhất trong lòng của anh đó.
Ánh mắt anh xấu xa vô cùng, kề sát bên tai cô, “Biết mấy năm đó anh cô đơn bao nhiêu không? Tối nay phải bồi thường tất cả!” Giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở nhột nhạt phủ quanh vành tay cô.
“Có thể kể cho mình biết sao bạn quen được Cherish không?” Nhiệt tình của Betty vẫn không giảm, tia sáng lóe lên trong mắt đầy tò mò phấn khởi, vô cùng hứng thủ với lịch sử tình yêu của Bạch Nhật Tiêu.
Bạch Nhật Huyên nghĩ nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nói được. Hai người trước kia là anh em, giải thích xong thì lại dây ra mớ vấn đề nữa nha. Cô nhìn Bạch Nhật Tiêu cầu cứu, cơ mà vẻ mặt anh cũng tò mò, thực chờ mong Bạch Nhật Huyên nói ra quan hệ giữa hai người. “Bọn mình, quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã.” Nếu không có huyết thống thì nói như vậy cũng được, cô âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Đôi mắt Betty lập tức híp lại như vành trăng, “Từ nhỏ đã quen nhau á, lãng mạng quá đi. Vậy bạn thích Cherish làm sao?” Cô nàng không hề khách khí tiếp tục hỏi, nhưng cũng không thể nói cô không lịch sự, bởi vì thiên tình sử của Bạch Nhật Tiêu thực rất hấp dẫn người ta. Năm đó khi học tại Mỹ, lúc nào cũng chỉ một thân một mình tới tới lui lui, mấy cô gái theo đuổi thì cả một binh đoàn, nhưng mà cậu bạn này nhìn ai cũng chướng tai gai mắt. Bây giờ hên lắm mới thấy được cô gái Bạch Nhật Tiêu giữ như giữ của kia thì còn chờ cơ hội nào để hỏi nữa.
Vấn đề này cũng khiến Bạch Nhật Huyên không biết làm thế nào, hay đúng hơn là không giải đáp được. Đáng giận nhất là Bạch Nhật Tiêu vẫn còn trưng ra biểu cảm chờ mong cô nói. Cuối cùng Bạch Nhật Huyên vẫn quyết định ăn ngay nói thật, “Mình cũng không rõ nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...